[Dịch] Độc Bộ

Chương 132 : Phần thưởng!




Lúc Bộ Tranh tiến vào khu vực màu đỏ, nơi này đã không có bao nhiêu người, chỉ còn lại có bốn người, nói cách khác, cộng thêm hắn là chỉ có năm người còn trong cuộc đua đến ngôi vị quán quân đại vị vương.

"Tiểu tử, không tồi nha..." Khi tên to con nhìn thấy Bộ Tranh liền lập tức bắt chuyện, có lẽ hắn đã ăn rất nhiều, hiện tại tìm một cơ hội nghỉ ngơi một chút, mà hắn tựa hồ còn có không ít sức chiến đấu, có thể tiếp tục cạnh tranh với Tích Mễ.

"Tạm được, các người cứ từ từ ăn, chờ ta bắt kịp các người." Bộ Tranh nói, những lời này không phải châm chọc mà là hắn thật tình hy vọng bọn họ ăn chầm chậm, bằng không hắn làm sao đuổi kịp đây.

Nhưng mà những lời này lại rất chói tai đối với những người khác, hiện tại tốc độ ăn của bọn họ đã chậm đi rất nhiều, mà Bộ Tranh không hề có dấu hiệu giảm tốc độ, điểm này khiến bọn họ rất bội phục Bộ Tranh, nhưng vấn đề là Bộ Tranh nói như vậy, đã khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.

Đây là trắng trợn mỉa mai a, coi như hắn không có ý này, nhưng đối với bọn họ mà nói, loại tình huống này chính một sự trào phúng quá lớn.

Vì vậy, bọn họ người thì gia tăng tốc độ, nhưng vẫn có người bảo trì tốc độ của mình, không quản người khác thế nào.

Kết quả, người gia tăng tốc độ rất nhanh liền ăn không vô nữa, cần nghỉ ngơi, mà thời gian cho bọn họ nghỉ ngơi cơ hồ đã không còn, sau lần nghỉ ngơi này, không thể tiếp tục nghỉ ngơi nữa.

Bình thường lúc nghỉ ngơi đều là lúc cuối cùng, sẽ liên tiếp xảy ra, nếu như xuất hiện nghỉ ngơi cũng chính là chứng minh đã đến cực hạn.

Vào lúc này, tựa hồ mọi người cũng không chú ý rằng, đến hiện tại Bộ Tranh chưa một lần nghỉ ngơi, nếu như chú ý tới điểm này, tin tưởng những người khác sẽ đều đầu hàng nhận thua, ngoại trừ Tích Mễ.

"Tiểu Muội, người tìm đâu ra tên tiểu tử này thế..." Hiện tại Tích Mễ nhìn thấy Bộ Tranh liền cảm thấy được áp lực tầng tầng, xem ra ngôi vị của mình phải chắp tay nhường ra, tiểu tử này quả thật không phải là người, ăn thế mà ăn được.

"Lúc ăn cơm đó, ta không phải nói cho ngươi biết rồi sao." Thượng Quan Tiểu Muội nói, "Hiện tại ngươi tin ta rồi chứ, chỉ có điều, đến ta cũng thật không ngờ hắn lại cường đại đến vậy."

Thượng Quan Tiểu Muội cũng vô cùng giật mình, vốn chỉ cảm thấy Bộ Tranh ăn rất được, nhưng mà cũng không ngờ đến là có thể so được với Tích Mễ, mà tình huống hiện tại cho thấy Bộ Tranh không những có thể sánh bằng Tích Mễ mà còn có thể bỏ xa Tích Mễ tít tắp.

Thế giới này, quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!

Hiện tại Thượng Quan Tiểu Muội đã biết một kết quả chắc chắn rằng Bộ Tranh sớm hay muộn sẽ vượt qua Tích Mễ Tích Mễ, đây chỉ là vấn đề thời gian, đồng thời cảm giác khoảng thời gian này cũng sẽ không quá lâu, bởi vì tốc độ của Tích Mễ đã chậm đi rất nhiều, Bộ Tranh thì vẫn duy trì tốc độ như cũ, thậm chí là nhanh hơn một chút.

Bất quá, trước khi Bộ Tranh đuổi kịp, thật ra Tích Mễ đã tiến vào giai đoạn ăn bánh bao, mà nàng cũng là người tiến vào giai đoạn này nhanh nhất, cộng thêm nàng cũng chỉ có ba người có thể đi tới giai đoạn này, một là Bộ Tranh, một là tên to con, bất quá tên to con so với Bộ Tranh thì chậm hơn một chút.

Kỳ thật vào lúc này, tên to con đã biết bản thân mình đã thua rồi, nhưng như cũ vẫn muốn tiếp tục, trận đấu cũng không phải chú trọng ai thắng ai thua, quan trọng nhất phải là xem mình có thể đạt được vị trí gì. (A Vi : thế khác gì thắng với thua, tác giả trớt quớt.)

Thời gian từng chút một trôi qua, tên to con đã ăn không nổi nữa rồi, ngồi một bên đả tọa tiêu hóa, còn Tích Mễ sau khi đại khái ăn được sáu mươi một chiếc bánh bao rốt cục cũng đến giới hạn, đây quả là thành tích làm cho người ta xấu hổ, sau khi ăn nhiều như thế, lại vẫn có thể ăn thêm sáu mươi mốt cái bánh bao, đây là sức ăn đáng sợ cỡ nào.

Nếu như không phải có tồn tại đặc thù như Bộ Tranh, lúc này Tích Mễ sẽ làm người ta cảm thán không thôi, đáng tiếc bởi vì sự tồn tại của Bộ Tranh, điểm rung động này của Tích Mễ hoàn toàn trở nên lu mờ, Bộ Tranh bằng sức ăn "nô li mit" đã gây chấn động toàn trường, kể cả Tích Mễ.

Tất cả mọi người không rời mắt khỏi Bộ Tranh, muốn xem hắn rốt cuộc còn có thể ăn được bao nhiêu, nhưng khiến cho bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính là —

"Ây, còn có bánh bao hay không?"

Không ngờ Bộ Tranh ăn hết toàn bộ bánh bao, dù sao số lượng bánh bao chuẩn bị không nhiều, bởi vì mọi người không cho rằng có được bao nhiêu người có thể đi tới giai đoạn này, coi như tới, cũng sẽ không ăn được quá nhiều.

Nhưng dù là như thế, số lượng bánh bao chuẩn bị cũng lên tới ba trăm chiếc, dù sao thứ bánh bao này rất dễ làm, giảm đi số bánh bị Tích Mễ và tên to con ăn, cho dù là một trăm cũng còn lại đến hai trăm chiếc, không ngờ Bộ Tranh cũng ăn sạch.

Đây, đây có còn là người hay không? Thức ăn nhét vào chỗ nào chứ?

Vào lúc này, có thêm một vấn đề khiến cho mọi người nghi hoặc nữa là, Bộ Tranh ăn nhiều với mức độ sánh ngang yêu thú như thế mà lại không thấy dáng người to thêm chút nào, một chút cũng không béo.

Mà quan trọng hơn nữa là, sau khi Bộ Tranh ăn xong, lại vẫn hỏi còn nữa hay không, rốt cuộc ngươi muốn ăn đến khi nào.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đã đứng thứ nhất, còn muốn tiếp tục ăn sao?" Vào lúc này Dư trưởng lão xuất hiện, hắn cảm thấy đã đến lúc kết thúc.

"Đúng vậy, ta vẫn muốn tiếp tục, ta ăn chưa no." Bộ Tranh gật gật đầu nói một câu khiến mọi người muốn thổ huyết.

"..."

Toàn trường không tiếng động...

Đệt, tên tiểu tử đúng là trâu bò mà, nói mình vẫn ăn chưa no, tiểu tử này không phải luyện thùng cơm thần công gì đó chứ, có thể ăn mãi không ngừng?

"Bộ Tranh, ngươi chưa ăn no sao?" Thượng Quan Tiểu Muội nhìn Bộ Tranh hỏi, hiện tại nàng không biết dùng từ gì để miêu tả tâm tư của mình, thiếu niên trước mắt này rốt cuộc do cái gì cấu tạo nên.

"Đúng thế, còn kém một chút, ăn no một chút có thể không ăn ba ngày, bất quá như vậy cũng không sao cả, có thể không ăn hai ngày cũng không thành vấn đề." Bộ Tranh vỗ vỗ bụng nói.

Một bữa cơm cho ba ngày, ngươi cho ngươi là yêu thú à, bất quá, tên này là ba ngày, gặp người bình thường một tháng cũng không ăn nhiều được như vậy.

"Ha ha, ngươi thật thú vị, ta thích!" Vào lúc này Tích Mễ nhảy ra, vỗ vai Bộ Tranh, nàng vừa mới đả tọa tiêu hóa một lúc, ngoại trừ cảm thấy bụng hơi trướng, cũng không có vấn đề gì khác.

"Không cần lôi kéo làm quen, ngươi thua, ngươi phải giúp ta làm một chuyện, chúng ta tìm một nơi cho tiện nói chuyện." Bộ Tranh nói thẳng, đối với sự thân cận của mỹ nữ, hắn thế mà không thèm nhìn, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, cũng thầm nghĩ vì sao không phải mình.

"Hiện tại?" Tích Mễ nghi hoặc ngó Bộ Tranh.

"Đương nhiên là bây giờ, chuyện này càng nhanh càng tốt, đi thôi." Bộ Tranh nói thẳng, hắn cũng chuẩn bị rời đi.

"Không nên, Bộ Tranh, bây giờ ngươi đi, chẳng lẽ người không muốn lãnh phần thưởng của ngươi sao?" Thượng Quan Tiểu Muội nói, đây cũng là điểm nghi hoặc của Tích Mễ, Bộ Tranh không ngờ muốn đi khỏi, không muốn lĩnh phần thưởng của hắn.

"Phần thưởng? Phần thưởng gì?" Bộ Tranh nghi hoặc hỏi han, căn bản hắn không biết có chuyện này.

"..."

Mọi người lại trầm mặc một hồi, tiểu tử này rốt cuộc là làm sao xuất hiện, tới đây tham gia hoạt động, thế mà không biết phần cuối của hoạt động là trao giải thưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.