Những công trình chỉnh tề dọc theo triền núi, quảng trường hình trăng lưỡi liềm ven hồ, pháo đài trên hòn đảo giữa hồ, . . . , Tất bộ những khu vực đó đã tạo nên một phong cảnh đẹp mỹ mãn.
Thì ra, Phân đường của một thế lực võ giả cũng có thể đẹp như vậy. . .
Đứng trên cao nhìn xuống, Bộ Tranh chợt phát hiện ra, kiến trúc của Thiết Mộc Đường dường như tuân theo một quy luật nào đó, có vẻ như được sắp xếp quy luật của một trận pháp. Nhưng gã không dám chắc, có phải các công trình này sẽ hình thành lên một trận pháp đặc biết khổng lồ hay không.
Đương nhiên là đúng. Một nơi sinh sống do Luyện Khí Sư xây dựng như Thiết Mộc Đường, nếu không dính dáng đến trận pháp thì sẽ khiến người ta thất vọng biết bao. Tuy rằng Kiến Trúc Trận Pháp Sư không nhất định biết luyện khí, nhưng Luyện Khí Sư thì không một người nào là không biết một vài tri thức về kiến trúc theo mô hình trận pháp, chỉ cần đám đông có người dẫn đầu, xây dựng cả một thành thị theo mô hình trận pháp cũng có khả năng thực hiện được.
Tuy nhiên, luyện khí dù sao cũng chỉ là luyện khí, Luyện Khí Sư không thể hoàn toàn thay thế được công việc của Kiến Trúc Trận Pháp Sư. Đa phần những công trình ở nơi này là tác phẩm của Kiến Trúc Trận Pháp Sư. Hơn thế nữa, nhữngTrận Pháp Sư đó không phải là người bên ngoài mà là Trận Pháp Sư do Linh Bảo Tông tự mình bồi dưỡng ra.
Trên thực tế, Kiến Trúc Trận Pháp Sư và Luyện Khí Sư không khác nhau quá lớn. Họ đều phải học tập trận pháp, chỉ khác nhau ở chỗ ứng dụng thực tế mà mình theo đuổi.
Hơn nữa, nghe đâu Kiến Trúc Trận Pháp Sư chỉ cần vẽ một trận pháp trên mặt đất là đã có thể tạo ra công trình mà mình muốn xây dựng. Đồng thời, năng lực của họ càng lớn, công trình được xây dựng lên cũng càng lớn, kèm theo đó là năng lực phòng ngự của chúng cũng mạnh theo tương ứng.
Không riêng gì Kiến Trúc Trận Pháp Sư, Linh Bảo Tông còn có thể bồi dưỡng ra những người làm việc ở những ngành nghề khác có quan hệ đến trận pháp, ví dụ như Luyện Đan Sĩ, Chế Tạo Sư,... Nhưng số lượng tương đối hạn chế bởi vì không có nhiều tài nguyên để làm việc đó, đồng thời cũng không có tác dụng quá lớn, bởi dẫu sao Linh Bảo Tông chủ yếu vẫn đặt luyện khí lên hàng đầu.
Tại Linh Bảo Tông, mười người thì có tới tám theo nghiệp luyện khí, một người đang học nghề, chỉ có duy nhất một người theo nghiệp khác. Đương nhiên, cách tính này chỉ áp dụng cho đệ tử chính thức, không tính gộp cả đệ tử tạp dịch vào trong đó.
Còn cái pháo đài ở giữa hồ hình như chính là chỗ ở của Đường chủ, bởi vì Huyền Không Thuyền đã đáp ngay xuống nơi này. Sau đó, Lý Trí lập tức một mình đi vào trong pháo đài, để Hắc Hùng ở lại sắp xếp mọi việc liên quan cho Bộ Tranh. Trên đường về, lão đã nói trước tất cả với hắn.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Sau khi nguội bớt hưng phấn, Bộ Tranh lập tức hỏi Hắc Hùng.
Hiện giờ Bộ Tranh là thủ hạ của Hắc Hùng, muốn hỏi đương nhiên là phải hỏi hắn rồi. Hơn nữa, đến lúc này cũng chỉ còn lại độc có hai người gã và Hắc Hùng.
"Ta dẫn ngươi tới Luyện Đan Phường, sau đó bố trí một chỗ cho ngươi ở." Hắc Hùng đáp.
"Vâng." Bộ Tranh gật đầu, không hề thắc mắc mình sẽ được bố trí đến chỗ nào. Đối với gã, chỗ nào cũng như nhau cả.
Hắc Hùng có lẽ cho rằng Bộ Tranh sẽ tò mò, nhưng nào có ngờ Bộ Tranh hóa ra chẳng hỏi lấy một câu. Hắn rất hài lòng với thái độ đó của Bộ Tranh, thủ hạ chấp nhận mệnh lệnh vô điều kiện mới là thủ hạ tốt.
"Nhưng. . . Đệ không biết cưỡi ngựa. . ."
Hắc Hùng dẫn Bộ Tranh đi vào Mã Ty, định chọn ngựa để cưỡi. Huyền Không Xa không phải lúc nào cũng có thể sử dụng đến, phương tiện di chuyển luôn là vật cưỡi, mà loại vật cưỡi phổ biển nhất chính là ngựa.
Ngựa thực sự là rất nhiều. Hắc Hùng định để cho Bộ Tranh một mình cưỡi một con, nhưng hóa ra Bộ Tranh không biết cưỡi ngựa. Đó là điều hiển nhiên. Từ trước tới nay, Bộ Tranh lúc nào mà chẳng đi bộ, lấy đâu ra tiền mà mua ngựa.
"Vậy ngươi ngồi sau ta!" Hắc Hùng nói. Hiện giờ, Bộ Tranh mới mười sáu tuổi. Trong mắt hắn, gã vẫn chỉ là một tên nhóc chưa thành niên, cưỡi cùng một con ngựa thực sự không có vấn đề gì.
"Không có chuyện gì đâu, đệ có thể chạy. Đệ chạy không chậm đâu!" Bộ Tranh đáp lại. Câu nói này hoàn toàn là sự thực, đích xác là gã chạy nhanh hơn bất cứ một loại ngựa nào, chỉ cần con ngựa đó là loại bình thường, không lai yêu thú là được.
"Không cần, khi ở trong Thiết Mộc Đường, nếu không có việc gì cần thiết thì không nên sử dụng khinh công. Cầm lấy tay ta." Hắc Hùng nói, đồng thời vươn tay ra.
Bình thường, nơi ở của võ giả không bao giờ cho phép mọi người sử dụng khinh công. Một mình ngươi thì không có vấn đề gì, nhưng hãy thử nghĩ xem, nếu như nhiều người cùng một lúc làm việc đó thì sẽ có cảnh tượng như thế nào. Chẳng may loạn một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh sự cố người đâm sầm vào nhau.
"Vâng. . ." Bộ Tranh gật đầu. Gã vươn tay nắm bắt lấy tay Hắc Hùng, sau đó nhảy lên ngựa.
"Giá!"
Hắc Hùng giục ngựa mang theo Bộ Tranh ra khỏi pháo đài, vượt qua cây cầu đá rất dài để đi xuống khu vực bên dưới. Vượt qua một cây cầu nữa, sau đó ngoặt sang đường khác là tới một căn đại viện nằm trên sườn núi ven hồ. Nơi đây chính là Luyện Đan Phường.
Nếu đã nói là nằm trên vách núi ven hồ đã chứng tỏ vị trí nơi này tương đối tách biệt. Mặc dù ở nơi đây, Luyện Đan Phường được coi trọng hơn rất nhiều so với ở Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng thực ra cũng chỉ thuộc về ngành nghề rất ít được coi trọng, vẫn bị đẩy đến một nơi ngoài rìa như thế này.
Ở Linh Bảo Tông, tất cả mọi người chỉ muốn học luyện khí. Luyện khí mới là môn học chuyên ngành của Linh Bảo Tông. Nếu muốn học môn khác, đến đâu mà chẳng học được, hà cớ gì phải lãng phí cơ hội quý giá này.
Bởi vậy, nếu như có thể nhảy ra khỏi nơi đây, người của Luyện Đan Phường sẽ tìm mọi cách để làm được điều đó. Về phần gia nhập vào, có lẽ không có bao nhiêu người thực sự nguyện ý. Kể cả có nguyện ý gia nhập, mục đích của họ cũng không phải là vì cái ngành nghề luyện đan này, mà chỉ dùng nơi đây làm bàn đạp, sau này tìm cơ hội nhảy đến một nơi tốt hơn.
Từ đó có thể đoán ra, tình hình thực tế của nhân viên Luyện Đan Phường ra sao, đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Bộ Tranh lại bị bố trí đến nơi đây. Với vai trò là Đường chủ của Thiết Mộc Đường, Lý Trí lúc nào chẳng muốn thúc đẩy Thiết Mộc Đường phát triển trên mọi phương diện, dĩ nhiên là bao gồm cả Luyện Đan Phường.
Đối với tình hình của Luyện Đan Phường, Lý Trí thực sự tương đối đau đầu. Lão không thể bắt ép người khác phải làm việc mình không thích làm, mà cho dù họ có chịu làm, đến lúc ấy có thể cống hiến được bao nhiêu đây, có khả năng chỉ là được chăng hay chớ.
Hơn thế nữa, Luyện Đan Phường cũng chẳng cần hoàn thành vượt mức thành tích, chỉ cần vào lúc cần thiết có thể cung ứng đủ đan dược là ổn, không thể hoàn toàn dựa vào người khác. Nếu người ta cắt đứt con đường cung ứng, hoặc là có kẻ chặt đứt mối liên hệ giữa hai bên, chẳng phải mình là sẽ rơi vào thế rất bị động hay sao. Đây là yêu cầu tối thiểu của Lý Trí.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy năng lực của Bộ Tranh, lão đã lập tức điều gã đến đây. Thứ nhất, Bộ Tranh không phải là người của Linh Bảo Tông, sẽ không có khát vọng quá lớn đối với luyện khí, sẽ yên phận ở lại Luyện Đan Phường để luyện đan. Thứ hai, kỹ thuật của Bộ Tranh đã đủ điều kiện. Người mà lão cần thực ra chỉ là những kẻ có thể luyện chế ra Bồi Nguyên Đan.
Cho dù hiện giờ Bộ Tranh không biết luyện chế, học một hai năm là sẽ biết. Đến lúc ấy, gã cùng lắm cũng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, có thể cống hiến cho Thiết Mộc Đường vài chục năm nữa.
"Hắc Hùng đại nhân, sao ngài lại tới đây, tiểu nhân không kịp đón tiếp từ xa."
Sự xuất hiện của Hắc Hùng khiến cho mấy người đang ngồi nói chuyện phiếm trong Phường lập tức trở lên kinh ngạc, vội vã chạy tới trước mặt Hắc Hùng hành lễ. Trong lòng thầm nghĩ, vị Hắc Hùng này không phải đến kiểm tra đấy chứ.
Đến lúc này, Bộ Tranh mới biết được, thì ra ở nơi đây Hắc Hùng hình như rất có uy phong, có địa vị không hề tầm thường.
Gã đâu có hay, mặc dù Hắc Hùng chỉ là một đệ tử phổ thông, nhưng từ khi còn là đệ tử tạp dịch, hắn đã bắt đầu theo Lý Trí cho đến tận bây giờ, là thủ hạ được Lý Trí tín nhiệm nhất, là người có một không hai.