Bốn vị Vu Hoàng đã xông vào nơi vô cực ở bên ngoài ba nghìn thế giới, Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng, Giám Thiên Sứ và vị nhã sĩ trung niên kia. Thực lực bốn vị Vu Hoàng bọn họ đủ để đánh cho đại lục thế giới Vu Hoang trầm luân, cho nhiều đại lục biến thành tử địa, đối với vu sĩ và người dân thường trong thế giới Vu Hoang mà nói đây đúng thực là một hồi tai họa ngập đầu.
Bởi vậy vị nhã sĩ trung niên kia điều khiển một chiếc Huyết Hà chiến xa kiên cường đẩy Giám Thiên Sứ từ thế giới Vu Hoang ra nơi vô cực, cùng với lão quyết chiến sinh tử.
“Bộ dáng vị trung niên nhã sĩ kia với Hạng tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông ta, quả thực giống nhau như đúc…”
Sắc mặt Diệp Húc thật cổ quái, hắn đã từng thấy qua thi thể Hạng Tịch tông chủ, được lưu giữ trong Hoàng Tuyền Ma Tông trong bí cảnh tầm thường. Nay vị tông chủ này lại đột nhiên sống lại, thật sự là ra ngoài dự liệu của hắn.
Sắc mặt Triều Công Thiều lại còn cổ quái hơn, lão lầm bầm nói:"Xác chết ân sư vùng dậy…”
Hạng tông chủ chính là cường giả cùng thời với Thủy Hoàng đế, đều là những nhân vật tuyệt đỉnh một thời như Tinh Đế và Ứng Tông Đạo năm đó vậy. Tuy nhiên đại đa số người biết Hạng tông chủ đã sớm mất lâu ngày.
Nay lão đồ cổ này lại đột nhiên xuất hiện chẳng những Diệp Húc cảm thấy kỳ quái, thậm chí ngay cả môn sinh đắc ý của ông là Triều Công Thiều cũng cho rằng xác chết ân sư vùng dậy.
“Không nghĩ rằng Hoàng Tuyền Ma Tông lại có thể dấu diếm đi một vị Vu Hoàng…”
Thanh âm của Tinh Đế truyền lại, Diệp Húc thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy vị chủ tinh cung, tân tấn Vu Hoàng này nhẹ nhàng hướng về phía mình đi tới.
Triều Công Thiều và đám người như gặp đại địch, dù sao thì giữa hai người Tinh Đế và Ứng Tông Đạo ân oán rất nhiều, hai người hầu như là liên tục đấu đá cho đến tận bây giờ, không biết đã chiến đấu với nhau bao nhiêu trận.
Nay Ứng Tông Đạo và Hạng tông chủ đều không ở đây, chỉ sợ toàn bộ Hoàng Tuyền Ma Tông bao gồm cả Diệp Húc đều không thể ngăn cản vị Vu Hoàng trẻ tuổi này.
Tinh Đế tuy rằng không dấu diếm tu vi của mình giống như Ứng Tông Đạo, nhưng Vu Hoàng thì dù sao cũng vẫn là Vu Hoàng, cho dù có vào thời kỳ suy yếu đi nữa, cũng không phải cao thủ cấp thánh chủ có khả năng chống lại được.
“Diệp Thánh chủ, Chu Thiên Tinh Cung của ta hiện nay có thể trả lại cho ta chứ?” Tinh Đế nửa như cười nửa như không, đối với Triều Công Thiều và đám người y làm như không nhìn thấy, chỉ nhìn thẳng vào một mình Diệp Húc.
Diệp Húc lấy ra Chu Thiên Tinh Cung thuận tay ném trả cho y.
Tinh Đế thu Tinh Cung, ánh mắt chớp động, nhìn về hướng đám người Ứng Tông Đạo rời đi, trầm mặc không nói gì.
“Tinh Đế, chẳng lẽ người cũng muốn nhúng tay vào trận chiến?” Diệp Húc cười hỏi.
Tinh Đế liếc hắn một cái cười lạnh nói:"Ứng Tông Đạo, Hạng tịch thêm cả Ma Hoàng cũng chưa chắc đã là đối thủ của Giám Thiên Sứ, bốn vị Vu Hoàng này hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương. Ở thời điểm này nếu ta giúp Ứng Tông Đạo thì Ứng Tông Đạo thắng nếu, ta giúp Giám Thiên Sứ thì Giám Thiên Sứ thắng.”
Y nắm tay thật mạnh điềm nhiên nói:"Sinh tử của bọn họ đều ở trong một ý muốn của ta.”
Diệp Húc gật đầu nói: "Đúng là như vậy! Tinh Đế tuy rằng tu vi của ngươi không bằng bất kỳ một người nào trong bốn người bọn họ, nhưng ngươi nắm trong tay Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Tinh Hà Trụ Quang đại trận, hai kiện cấm bảo này hợp lại uy lực gần như không kém gì thánh bảo, lại thêm Tinh Hà Trụ Quang thể của ngươi, thực lực của ngươi so với Ứng sư huynh và đám người cũng không kém cỏi bao nhiêu.”
Tinh Đế nghe hắn nói mình không bằng những người kia, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi nói với ta như thế, chẳng lẽ không sợ ta đi giúp Giám Thiên Sứ, đem làm thịt tất cả bọn Ứng Tông Đạo, Hạng Tịch và Ma Hoàng kia sao?”
Y cười lạnh nói: "Sau khi ba người bọn họ chết đi, trên thế giới Vu Hoang này sẽ không còn có người nào có thể ngăn cản ta thành người thống trị thế giới Vu Hoang, thậm chí là cả Hằng Cổ Ma Vực, thành tựu sự thống trị vạn năm.”
“Tâm chí của ngươi đã là Vu Hoàng, vô luận ta nói cái gì chỉ sợ cũng không thể thay đổi được nội tâm của ngươi?”
Diệp Húc thản nhiên nói: "Không biết cái nhất niệm của ngươi rốt cuộc là cái gì?”
“Thạch mỗ vừa ra đời liền được thiên địa sủng ái, Tinh Hà Trụ Quang từ trên trời giáng xuống, ân sư coi ta là một người có tư chất số một, vô số người hâm mộ. Mà ta cũng không phụ lòng yêu mến của ông, nên tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, các loại tâm pháp, cấm pháp đều có thể dễ dàng tu thành, có thể nói là mọi chuyện hài lòng, một con đường bằng phẳng.”
Y cười nhạt một tiếng, trầm giọng nói: "Thậm chí nếu sau khi ta trở thành Vu Hoàng, tiến vào Thiên giới đều không cần khổ sở cầu sinh tồn dưới bóng ma đầu sỏ Thiên giới. Tổ sư Thiên giới của Tinh Cung ta đã vì ta mà sắp xếp dương quang đại đạo, để cho ta ngay ở Thiên giới cũng được hài lòng, thuận buồm xuôi gió tiến lên những cảnh giới cao hơn. Tuy nhiên từ khi ta gặp Ứng Tông Đạo, mọi việc bắt đầu không thuận.”
Tinh Đế cúi đầu nhìn hai tay của chính mình, hai bàn tay y trắng nõn như ngọc, tìm không thấy bất cứ một tỳ vết nào, các ngón tay dài thanh tú, cho dù các thiếu nữ cũng hâm mộ muốn có được đôi tay đẹp như vậy.
“Tiểu tử này cái gì cũng không bằng ta, cái gì so với ta cũng kém hơn, nhưng từ khi gặp y ta liền liên tiếp bị nhục. Đôi tay này của ta đã đánh Ứng Tông Đạo không biết bao nhiêu quyền, nhưng cuối cùng cũng vẫn chưa đánh chết được y…”
Khóe miệng y lộ ra một thoáng cười: "Y cũng đánh ta không biết bao nhiêu quyền, có đôi khi ta thấy rằng mình đã không thể chịu nổi nữa, thấy y còn sống mà đánh chết hy vọng một đời của ta, đó là dùng đôi tay này đánh bại y…”
Y ngẩng đầu nhìn lên tinh không thấp giọng nói: "Tri kỷ khó cầu a…”
Tinh Đế đột nhiên cười to nói: "Hơn nữa là chính mình đã không ngừng chiến đấu, không ngừng thúc đẩy tiến bộ của chính mình, tri kỷ thêm khó cầu, Thạch mỗ cuộc đời này có được một tri kỷ thật không uổng.”
Y toàn lực thúc dục Chu Thiên Tinh Cung, chỉ thấy kiện cấm bảo này tán phát ra rung động càng ngày càng mạnh, uy lực mênh mông. Tu vi của y cực kỳ mạnh mẽ, tâm pháp Chu Thiên Tinh Cung vận chuyển, thậm chí lôi kéo được vô số ngôi sao chớp lên, tiếp cận hướng về thế giới Vu Hoang, tinh lực như trụ điên cuồng dũng mãnh nhập vào bên trong thân thể của y.
Đây là y muốn mở ra những con đường đã đóng kín để tiến vào nơi vô cực.
“Ứng Thiệu, nếu như ngươi bị người đánh chết, để Thạch mỗ lại đi đến nơi nào để tìm một tri kỷ? Huống chi Giám Thiên Sứ kia đoạt của ta tiên linh khí. Thạch mỗ thân làm Vu Hoàng, cơn tức này quả quyết không thể nuốt trôi.”
Chu Thiên Tinh Cung trào ra, đánh xuyên qua hàng rào thế giới Vu Hoang, lộ ra không gian vô cùng rộng lớn ở nơi vô cực.
Ánh mắt của y chớp lên long lanh như ánh sáng ngọc quần tinh, từng bước lớn đi về phía đường thông đạo.
“Tinh Đế từ từ đã.”
Tinh Đế quay đầu nhìn lại chỉ thấy Diệp Húc đang bay tới miệng tủm tỉm cười, ngọc lầu nhẹ nhàng từng cổ, từng cổ tiên linh khí lay động từ trong ngọc lầu hạ xuống, cười nói: "Lần trước chúng ta liên thủ đối kháng với Đế Tuệ đoạt được tiên linh khí của Đế Tuệ, phần của ngươi vẫn được Diệp mỗ giữ ở đây. Tinh Đế là người rộng lượng, tuy rằng bị chiếm mất phần đã không để ở trong lòng. Diệp mỗ rất là hổ thẹn, mấy ngày này trong lòng luôn luôn phải chịu lương tâm dày vò, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Đây là hai thành tiên linh khí kính xin Tinh Đế nhận lấy, Diệp mỗ vạn lần không thể chịu thêm một phần dày vò nào nữa.”
“Lương tâm dày vò.”
Tinh Đế nhìn chằm chằm vào hắn, cơ thịt trên khóe mắt không ngớt nhảy lên, hừ lạnh nói: "Ngươi nghĩ rằng ta đang vào thời kỳ suy yếu có thể bị Giám Thiên Sứ đánh chết, nên đem tiên linh khí này cho ta?”
Diệp Húc chớp chớp mắt, Tinh Đế im lặng, nhận lấy hai thành tiên linh khí đoạn vuốt cằm nói: "Không sai, Thạch mổ ở bên trong ngũ đại Vu Hoàng, vì tu vi suy yếu đích xác có thể bị Giám Thiên Sứ đánh chết.”
Y rất ít khi thừa nhận mình không bằng người khác, giờ phút này chỉ sợ là từ khi chào đời đến nay lần đẩu tiên y thừa nhận chỗ thiếu sót của mình.
“Tuy nhiên Diệp Thiếu Bảo, ngươi đừng nghĩ là ngươi cho Thạch mỗ hai thành tiên linh khí là Thạch mỗ sẽ quên đi những việc mà ngươi đã làm, nếu ngươi nghĩ như thế thì ngươi đã quá sai lầm đấy.”
Hai tòa đại trận của Tinh Đế cuồn cuộn nổi lên, tay cầm Chu Thiên Tinh Cung, bước nhanh vào trong thông đạo, thanh âm từ xa xa truyền đến: "Đợi ta giết xong Giám Thiên Sứ sẽ cùng Ứng Tông Đạo quyết chiến thắng thua. Sau khi ta đánh bại Ứng Tông Đạo, ta sẽ một phen bóp chết ngươi.”
“Đương thời hào kiệt…”
Diệp Húc nhìn theo y rời đi, trong lòng yên lặng thầm nghĩ: "Có thể đặt ngang với Ứng sư huynh quả nhiên không thể khinh thường a… Nếu Tinh Đế tiến lên trợ trận, vậy thì ta không cần đi nữa.”
Triều Công Thiều cùng đám người nhẹ nhàng thở ra, nếu là ba vị Vu Hoàng Ứng Tông Đạo, Hạng Tịch và Ma Hoàng liên thủ mà vẫn không thể tru sát Giám Thiên Sứ, nếu có thêm Tinh Đế cán cân hắn nghiêng về hướng Ứng Tông Đạo, việc tru sát Giám Thiên Sứ hẳn là có thể làm được.
Oanh!
Đột nhiên hư không rung động kịch liệt, chỉ thấy hư không một lần nữa vỡ ra, vô cùng vô tận ma khí từ trong cửa động hư không chen chúc ùa ra, lộ ra thế giới địa ngục mênh mông vô biên của Hằng Cổ Ma Vực.
Trong lòng Diệp Húc cả kinh vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trong động khẩu kia truyền đến hơi thở trấn áp thiên địa của Vu Hoàng. Một gã đại hán râu quai nón mang một chiếc búa lớn từ trong động khẩu nhảy ra, ánh mắt nhìn khắp bốn phía ha hả cười lớn nói: "Ma La Thiên, ngươi lưu lại một tôn hóa thân đối phó với Diêu Công Đỉnh ta, ý đồ lấy đào thay mận, chạy khỏi sự truy sát của ta, nhưng ngươi đã đánh sai bàn tính mất rồi. Hóa thân của ngươi đã bị ta một búa bổ ra, bây giờ ta muốn nhìn xem ngươi có thể trốn ở đâu.”
“Giám Thiên Sứ Hằng Cổ Ma Vực.”
Trong lòng Diệp Húc đại chấn, đại hán vừa tự xưng là Diêu Công Đỉnh nhất định là Giám Thiên Sứ Hằng Cổ Ma Vực. Người này đuổi giết Ma Hoàng đã mấy trăm năm, đuổi đến nỗi làm cho Ma Hoàng phải lẩn trốn khắp nơi, thực lực thâm hậu vượt xa Ma Hoàng.
Lần này Ma Hoàng cũng chỉ là vùng thoát khỏi sự truy sát của y, chứ không có thực lực trừ khử y, mà là tính toán mượn tay Ứng Tông Đạo liên thủ tru sát người này.
Chỉ thấy vị đại hán kia nhìn quét khắp bốn phía, đột nhiên sắc mặt chăm chú, cầm búa lớn lên nhìn thẳng vào dấu vết trên thông đạo nơi đám người Ứng Tông Đạo rời đi, lầm bầm nói: "Năm vị Vu Hoàng đã từng chiến đấu ở nơi này, trong đó trừ tên khốn Ma La Thiên còn có Giám Thiên Sứ thế giới Vu Hoàng, hơi thở Đằng Hầu. Ba vị Vu Hoàng vây công Đằng Hầu, lại có một vị Vu Hoàng theo sau cũng vội vàng đi theo, thế giới Vu Hoang từ khi nào đột nhiên nhiều thêm ba vị Vu Hoàng…”
Y mặc dù không nhìn thấy hành vi ám toán Giám Thiên Sứ của Ứng Tông Đạo, Hạng Tịch cùng Ma La Thiên, nhưng căn cứ dấu vết lưu lại trong hư không cơ hồ đem sự tình từ đầu đến cuối thôi diễn ra, nhìn thì có vẻ như thô thiển nhưng trên thực tế thì lại thâm thúy vô cùng.
“Ma Hoàng nếu liên thủ cùng bọn họ, ngoại trừ Đằng Hầu ra, còn lại giữa bọn chúng chắc chắn đã có hiệp nghị.”
Đại hán râu quai nón kia đột nhiên cười: "Sau khi bọn họ diệt trừ Đằng Hầu, sau một khắc trừ bỏ, nói vậy là ta tìm đường chết, thật sự là tìm đường chết. Ta Võ Thánh Điện phụng mệnh thiên, hạ giới cuồng đồ, có thể dám mạo phạm thiên uy, chết cũng không tiếc.”
Một búa của y bổ tới, vòm trời đột nhiên vỡ ra, đại hán râu quai nón này ngẩng đầu, ưỡn ngực, đằng đằng sát khí cất bước đi vào.
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài trong mắt tinh quang chớp động quay đầu nhìn về phía Triều Công Thiều, trầm giọng nói: "Sư bá, nếu ta một đi không trở về, vị trí tông chủ sẽ do ngài đảm đương.”
Triều Công Thiều ngẩn ngơ, còn chưa khôi phục lại tình thần thì thấy Diệp Húc đột nhiên tế lên Dao Trì thiên thuyền oanh một tiếng phá tan hàng rào thế giới Vu Hoang, lái vào nơi vô cực.