Vu Hoàng nhân kiếp đến lúc ác liệt nhất có hơn một ngàn năm trăm món cấm bảo cùng nhau đánh tới, hoàn toàn bao phủ lấy Hoàng Tuyền Ma Tông. Vô số cấm văn trận văn tràn ngập khắp nơi, mỗi một loại cấm bảo đại điện cho một hệ thống cấm pháp hoàn chỉnh.
Hơn một ngàn năm trăm hệ thống cấm pháp hoàn chỉnh gần như nhiều hơn phân nửa cấm pháp của thế giới Vu Hoang.
Nhiều hệ thống cấm pháp như vậy cùng tụ tập lại, uy lực mạnh đến mức có thể hủy thiên diệt địa, biến Hoàng Tuyền Ma Tông thành một tuyệt cảnh, một tử địa. Bất cứ vị Thánh chủ nào đến nơi đây, chỉ sợ là không thể chống đỡ dù chỉ một khoảnh khắc, sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
Diệp Húc từng chứng kiến Đế Tuệ độ kiếp, lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, đợi đến khi chính mình lịch kiếp rồi, hắn mới biết được Vu Hoàng nhân kiếp khủng bố như nào.
“May là Thiên Yêu cung, Nguyên Thủy Thánh Tông, Hàn Nguyệt cung không dùng cấm bảo đánh tới, mà cửu đỉnh của Hạ gia Trung Châu thì rơi vào trong tay ta, Thánh chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa Ngọc Chân đại sư cũng chết ở trong tay ta, ít đi khá nhiều cường giả, bằng không dù là ta và Ứng sư huynh, e là cũng luống cuống chân tay.”
Ứng Tông Đạo đứng ở đuôi Dao Trì thiên thuyền, vẫn như một gốc thanh tùng, giống như cấm bảo cấm văn đều là mây trôi, không thể đánh ngã được thanh tùng.
Vô số cấm bảo đánh tới hắn, quanh thân hắn đột nhiên hiện ra một con sông Hoàng Tuyền lớn, cuồn cuộn dâng trào, đẩy đi cấm văn của các món cấm bảo, ngay sau đó lại có một tòa Thiên đình ma đạo hiện lên, ngăn trở công kích trên không, lại có một vị Ba Tuần đại ma vương đứng hầu sau lưng hắn, bảo vệ phía sau.
Lại có một tấm Luân Hồi Thiên Bàn xuất hiện, xoắn nát tất cả, còn có cảnh tượng khủng bố khi lục đạo tan biến bảo vệ toàn thân hắn.
Từng loại cấm pháp hoàn mỹ xuất hiện, cửu đại cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông lúc này đã được hắn tu luyện tới viên mãn. Chín cấm pháp này đều là những cấm pháp hoàn chỉnh của Vu Hoàng, uy năng của mỗi một loại đều hơn xa cái gọi là Nhân Hoàng Thánh chủ, chỉ có Vu Hoàng mới có thể phát huy ra được uy lực vốn có của chúng.
Pháp lực hắn sâu không lường được, chín loại cấm pháp phát ra chín hơi thở Vu Hoàng, trấn áp xuống khiến cho những món cấm bảo cấm văn nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng nhân kiếp hung mãnh cũng áp chế cho các loại cấm pháp của hắn liên tục thu lại, vây chết hắn ở trên thiên thuyền.
Nhưng hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực đến chống chọi với Vu Hoàng nhân kiếp, còn có một loại cấm pháp quan trọng nhất chưa thi triển ra.
Loại cấm pháp này chính là Ứng Tông Đạo hỗn hợp cửu cấm của Hoàng Tuyền Ma Tông rồi kết hợp lĩnh ngộ của mình khai sáng ra cấm pháp của riêng bản thân.
Diệp Húc kề vai sát cánh với hắn, vẫn chưa thi triển dị tượng cấm pháp mà dùng thân thể để chống lại đám cấm bảo đánh đến kia. Không biết bao nhiêu cấm bảo cấm văn đánh lên người hắn, coong coong, lại chẳng thể lay động hắn chút nào.
Thân thể hắn mạnh tới mức Ứng Tông Đạo cũng phải động dung.
Có thể chống lại nhiều cấm bảo đánh như vậy mà không bị tổn thương, loại thân thể này chẳng hề khác Vu Hoàng. Ứng Tông Đạo tuy đã là Vu Hoàng, nhưng cảnh giới còn chưa củng cố, thân thể hắn không mạnh được như Diệp Húc, không thể không coi công kích của cấm bảo ra gì như thế.
Hắn đứng ở nơi đó, thân thể nặng như một tinh cầu xuất hiện ra trong những không gian nhỏ bé, thân thể mạnh mẽ ép cho hư không vặn vẹo, chồng lên nhau. Uy lực của cấm bảo đánh lên người hắn kia đã yếu đi không biết bao nhiêu lần.
Loại thân thể mạnh mẽ này làm cho người ta thán phục không ngừng.
“Linh Lung tiên phần, lên!”
Ứng Tông Đạo quát lên một tiếng, cửu đại cấm pháp quanh thân đột nhiên khuếch trương ra bên ngoài rồi rót vào trong chín tòa tiên phần kia. Tiên phần lập tức ngừng chìm vào trong đất mà kéo lên trên, những ngôi mộ lớn bay lên không, tiên khí lượn lờ, chống lại uy lực của cấm bảo.
Từng vị cổ tiên giống như chín vị Vu Hoàng đi ra từ trong mộ, đứng song song với Ứng Tông Đạo. Vu Hoàng nhân kiếp vốn vô cùng cuồng bạo có thể hủy diệt tất cả, ở trước mặt chín vị Vu Hoàng này uy năng giảm thật mạnh.
“Dao Trì thiên thuyền, lên!”
Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực giảm đi nhiều, lập tức vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, một tiếng ầm vang lên, Dao Trì thiên thuyền bay lên trên không, nhận lấy trùng trùng điệp điệp cấm bảo bắn phá, chở hai người bay lên không trung.
Pháp lực hai người bọn họ thực sự vô cùng hùng mạnh, thế nhưng chống chọi với hơn một ngàn năm trăm món cấm bảo đánh đến đều phải tự tế lên vu bảo của mình.
Ứng Tông Đạo cười nói: “Sư đệ này, sư huynh đệ chúng ta liên thủ, cửa Vu Hoàng nhân kiếp này có thể dễ dàng qua rồi!”
Thực lực hai người bọn họ đều cực kỳ hùng mạnh, hai người liên thủ còn mạnh hơn Đế Tuệ năm đó rất nhiều. Hơn nữa uy lực của Vu Hoàng nhân kiếp của Ứng Tông Đạo lần này yếu hơn đại kiếp nạn của Đế Tuệ năm đó một bậc, nên có thể dễ dàng chống lại nhiều cấm bảo đánh giết mà vẫn còn dư lực.
“Ứng Thiệu, nếu ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này, đương thời này không ai có thể làm đối thủ của ngươi nữa.”
Đột nhiên bên ngoài Hoàng Tuyền Ma Tông có một tiếng Phật hiệu vang lên, một tòa bảo tự ầm ầ chấn động, phá vỡ hư không, từ Đại Hán xa xôi trực tiếp bước vào Đại Tần, đi đến không trung Hoàng Tuyền Ma Tông.
Bảo Quang đại thiền sư mặt đầy từ bi khoanh chân ngồi trên Đại Phạm Lôi Âm Tự, lôi tự ầm vang, từ giữa truyền đến những tiếng phật âm như vạn phật khổ tọa, tuyên dương Phật hiệu, niệm tụng kinh Phật.
Lão tăng khá nổi danh trong chính đạo này lại tự mình đến cảnh nội Đại Hán, đến gần để đánh giết.
Từ xa tế cấm bảo lên, tuy uy lực khổng lồ, nhưng vượt qua tầng tầng không gian thì uy năng của cấm bảo sẽ bị giảm đi, mà Bảo Quang đại thiền sư đến Hoàng Tuyền Ma Tông tế Đại Phạm Lôi Âm tự lên, uy năng của món cấm bảo này sẽ không bị hao tổn gì mà phát huy đến trạng thái lớn nhất.
“Tiếc là, Ứng Thiệu ngươi sẽ không thể vượt qua trận đại kiếp này.”
Bảo Quang đại thiền sư cười ha ha nói: “Ngã phật từ bi! Ngươi đã không thể vượt qua đại kiếp nạn lần này, chi bằng hãy giao tiên linh khí của ngươi cho lão tăng bảo quản giúp, có khi nhờ đám tiên linh khí đó còn cứu ngươi một mạng. Ứng Thiệu, ngươi giết người vô tính, nay cũng có thể tích được một phần âm đức, chết rồi sẽ được vào thế giới cực lạc!”
Lời này lão nói thật chính nghĩa, làm cho người ta phải kính nể, mà bản chất thì lại là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thừa dịp Ứng Tông Đạo và Diệp Húc hai vị đại cao thủ này chống cự nhân kiếp, lão chạy đến cướp đoạt tiên linh khí vốn thuộc về Ứng Tông Đạo, cũng không khác gì năm đó Ứng Tông Đạo và Diệp Húc đục nước béo cò, cướp sạch tiên linh khí của Đế Tuệ.
“Diệp Thiếu Bảo, không biết Ứng Tông Đạo chết rồi còn ai có thể che chở cho ngươi được nữa?”
Bên người Bảo Quang đại thiền sư, một gã tăng nhân trẻ tuổi nhìn về phía Diệp Húc, đúng là đệ tử kiệt xuất của Đại Phạm Lôi Âm tự, kẻ có vài phần ân oán với Diệp Húc, Trang Đạo Cổ.
Y cười dài nói: “Ngươi dựa vào sự che chở của Ứng Tông Đạo mới sống được đến ngày nay. Nay tử kỳ của Ứng Tông Đạo đã đến, hắn chết rồi thì không ai bảo vệ ngươi được nữa, ngươi có thể sống được mấy ngày?”
“Diệp Thiếu Bảo làm nhiều việc ác, táng tận lương tâm, gây họa cho thế giới Vu Hoang, tội đáng chết vạn lần!”
Lại có một tòa lầu ầm ầm giáng lâm đến phụ cận Hoàng Tuyền Ma Tông, hoàng đế Đại Đường Lý Xương Long đầu đội đế quan, thân mặc long bào, đỉnh đầu lăng yên, giáng lâm đến nơi đây.
Hắn điềm nhiên nói: “Kẻ này chẳng qua là dựa hơi Ứng Thiệu sống đến ngày nay. Ứng Thiệu chết rồi, hắn sống không được một ngày. Ứng Thiệu, ngươi còn nhớ không? Lúc trước ở trong hoàng cung, trẫm từng nói sẽ tặng ngươi một đại lễ khi ngươi độ kiếp, hợp một phần lực nhỏ bé, nay trẫm đã đến rồi!”
“Diệp Thiếu Bảo chẳng qua chỉ là một tên cuồng đồ, lộng hành ngang ngược, ỷ vào Ứng Thiệu che chở mới sống được đến hôm nay. Đường Hoàng, ngài nói hắn có thể sống một ngày là đánh giá cao hắn rồi. Ở trong mắt bản hoàng, hắn sớm là một kẻ đã chết.”
Một người mặc áo đỏ, mặt mày hồng hào, cười ha ha bay tới, cuốn theo yêu khí vạn dặm. Chính là Yêu Hoàng của Nguyên Thủy Yêu Tông giáng đến: “Ứng Thiệu, sư huynh đệ các ngươi hoành hành ngang ngược, làm hại Vu Hoang nhiều năm, nay cũng là lúc nên tính toán hết một lượt rồi!”
Đột nhiên lại thấy tử khí vạn dặm cuồn cuộn kéo đến, bên trong tử khí có chân long bay lượn, hẳn là đại gia chủ Cơ gia cũng tới Hoàng Tuyền Ma Tông. Vị hoàng đế trung niên kia cũng cười nói: “Cơ mỗ đặc biệt đến tiễn đưa Ứng tông chủ một đoạn đường.”
“Trên đời này có không biết bao nhiêu người có thù oán với sư huynh đệ các ngươi, nay đã là lúc nên tính toán sổ sách rồi!” Lại có Thánh chủ Hỗn Nguyên Đạo tông tới, cười vang lên rồi nói.
Tiếp theo là những thánh địa trong Trung Thổ Thần Châu như Vu Đạo tông, Thiên Đạo tông, Vạn Kiếp môn lần lượt tới, bao vây Hoàng Tuyền Ma Tông lại, ai nấy cũng đằng đằng sát khí.
“Ứng Thiệu, Diệp Thiếu Bảo, nên biết ác giả ác báo, thừa Vu Hoàng nhân kiếp lần này, chúng ta đến đưa hai huynh đệ các ngươi quy thiên!”
“Đúng vậy! Ứng Thiệu kia, nếu ngươi là Vu Hoàng thì thế giới Vu Hoang sẽ bị ngươi tàn phá hết. Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, đạo lý này hẳn là Ứng Thiệu ngươi hiểu rõ chứ?”
“Cho dù ngươi có vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp, chúng ta cũng sẽ quét sạch tiên linh khí của ngươi, cho ngươi suy yếu ba trăm năm!”
“Sư huynh đệ các ngươi luôn cướp đoạt của người khác, nay cuối cùng cũng bị báo ứng! Đáng đời!”
…
“Sư huynh, năm đó huynh đắc tội bao nhiêu người thế?” Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hắn nhìn khắp mọi nơi thì thấy tất cả các thánh địa trong Trung Thổ Thần Châu gần như đến hết cả, làm cho hắn buồn bực mà không thể hộc máu được. Chỉ có mấy môn phái ít ỏi là Thiên Yêu cung, Khoa Phụ Vân Mộng, Hàn Nguyệt Cung, Hạ gia Trung Châu là không có Thánh chủ tới.
Sở dĩ những môn phái này không có Thánh chủ tham dự Vu Hoàng nhân kiếp phần lớn là có liên quan đến hắn, không phải là bị hắn tiêu diệt thì chính là giao hảo, về phần thánh địa giao hảo với Ứng Tông Đạo thì e là chỉ có một mình Hàn Nguyệt Cung.
Ứng Tông Đạo khẽ cười rồi nói: “Đám thánh chủ đó không phải là suýt chết thảm trong tay ta thì là có sư huynh sư bá sư đệ sư muội sư nương sư cô chết thảm trong tay ta. Ta tuổi trẻ khinh cuồng, đã làm qua vài chuyện hoang đường, giết quá nhiều người. Tất cả thánh địa trong Trung Thổ Thần Châu gần như bị ta đánh một lần, kẻ thù rất nhiều.”
“Vô địch, không phải là từ miệng kẻ khác nói mà có, mà là đánh giết mới có!”
Tinh quang lóe lên trong mắt Ứng Tông Đạo, hắn đột nhiên đỡ hết tất cả các công kích, không một công kích của cấm bảo nào rơi lên người Diệp Húc.
“Các vị, ta sớm đoán được các ngươi sẽ không để ta bình an vượt qua trận nhân kiếp này, há có thể không phòng bị chứ?”
Hắn chống lại tất cả các cấm bảo đánh tới, liếc mắt nhìn về phía Diệp Húc, mỉm cười rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đã từng có ước định, vi huynh chống lại chín phần cấm bảo công kích, mà đệ chỉ cần chống lại một phần. Hiện giờ một phần đó giao cho đệ đó.”
“Sư huynh, một phần mà huynh nói, chẳng lẽ là đám Thánh chủ này?”
Diệp Húc liếc nhìn bên ngoài, chỉ thấy Thánh chủ các đại thánh địa đều tự thôi phát cấm bảo của mình, Bàn Vương Thần Phiên, Vạn Kiếp Thiên Lâu, Đại Phạm Lôi Âm tự… đánh tới, hủy thiên diệt địa. Hình thái mỗi một loại cấm bảo đều có thể nói là thần diệu, uy lực so với các cấm bảo được các Thánh chủ tế lên từ xa mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Các cấm bảo khác đánh đến cấm văn trận văn hình thành hình thái của cấm bảo tới đánh giết, mà hiện tại đánh đến lại là thực thể của cấm bảo, đương nhiên không gì có thể sánh nổi.
“Đây là muốn ép ta dùng hết toàn lực mà…”