[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 462 : Làm cho các nàng thích




Đông Hoàng gia và Thái Dương thần cung, đều là của Đông hoàng gia lão tổ, đều do Hạo Thiên Đại Đế lúc trước thống trị chư thiên lưu lại huyết mạch. Nhưng mà bất đồng chính là Đông Hoàng gia là thế gia thế tục, mà Thái Dương thần cung thì địa vị cao cả, bao trùm phía trên Đông Hoàng gia.

Đệ tử Đông Hoàng gia, chỉ có tu luyện tới tam thần cảnh mới có tư cách tiến vào Thái Dương Thần Cung, đạt được kế thừa cao hơn.

Đông Hoàng Mục cũng là không lâu phía trước mới đạt được tán thành của Thái Dương thần cung, trở thành một đệ tử trong đó.

Truyền thừa của Thái Dương thần cung so với các môn phái các càng thêm cao thâm hơn, uy lực càng mạnh. Mà thần cung được công nhận là ma đạo thứ nhất, thần cung tâm pháp tới này chưa từng lưu truyền ra ngoài.

Hiện giờ cường giả tam bất diệt cảnh Thái Dương thần cung này nhìn thấy Diệp Húc không ngờ xuất ra tâm pháp Thái Dương thần cung. Hắn hận không thể lập tức làm thịt Diệp Húc, thu hồi Hạo Thiên đại nhật chân kinh.

“Ha hả, ngay cả tâm pháp Thái Dương Thần Cung cũng bị tiểu tử này đánh cắp…”

Thiên Sách Phủ Lý Thiên Vương nhỏ giọng cười nói: “Tiểu tử từ nơi nào tới được nhiều bí mật bất truyền của các thánh địa như vậy? thú vị, Hạ gia, Vạn kiếp môn, tiểu quang minh thánh địa, chu thiên tinh cung, nguyên thủy yêu tông, thậm chí ngay cả đô thiên thập nhị thần sát của hoàng thất đại Tần … nhiều tâm pháp các thánh địa như vậy. Hắn không ngờ tập được trong một thân, hiện giờ thậm chí ngay cả tâm pháp thái dương thần cung cũng bị tiểu tử này học được. Tiểu tử, thật sự là quái tài, quái thai!”

“Hay là Ứng Tông Đạo cố ý bồi dưỡng hắn vạn pháp một thân, tới đối phó với các thánh địa chúng ta?”

Tần Vương cười lạnh nói: “Ứng Tông Đạo, thật quá cuồng vọng rồi!”

“Chư vị, mặc kệ có phải là do Ưng Tông Đạo gây nên hay không, tiểu tử này bất kể thế nào cũng không thể buông tha hắn. Nếu không để hắn trưởng thành lên, tất nhiên là một hóa lớn!” Hạ gia một gã trưởng giả điềm nhiên nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào kim tiễn nghệ hoàng trên đỉnh đầu, ánh mắt như phun hỏa.

Bí mật kim tiễn này, chỉ có ba người Hạ gia là biết được, nếu dừng ở trong tay các thánh địa khác, tất nhiên là một tai họa ngầm rất lớn!

“Tiểu tử này còn có thân ngoại hóa thân của Ứng Tông Đạo, tế khởi kim tiễn, khiến cho chúng ta khó lòng vượt qua một bước. Nếu cố xông vào, cho dù là Thiên Đỉnh, cũng không thể xuyên thấu được hoa văn khí tức vu hoàng.”

“Nếu muốn xông qua không được, vậy thì thủ tại chỗ này, để cho bọn họ không thể trốn thoát! Đợi khi hoa quỳnh điêu linh, sáu đại cự thú lui về hư không. Toàn bộ bắc hải bí cảnh sẽ biến mất trong thế gian, ta ngược lại muốn biết, tiểu tử này chạy sao thoát được Bắc Hải bí cảnh.”

Khi các cường giả đại thánh địa nói chuyện thanh âm cực kỳ vang dội, cũng không cố ý che dấu thanh âm. Thanh âm của bọn họ rơi vào trong tai đám người Lộ Dao Già và Bạch Nam Hiên, khiến cho mọi người không khỏi sắc mặt sầu thảm.

Cường giả các đại thánh địa tuy rằng không thể tiến vào tế đàn nghệ hoàng, nhưng chỉ phải canh giữ ở bên ngoài tế đàn. Bọn họ cũng không thể rời khỏi tế đàn. Nghệ hoàng kim tiễn uy năng tuy mạnh, nhưng không có mạnh mẽ tới tình độ áp chế Thiên Đỉnh, nhiều nhất là ngang thế lực thôi.

Hơn nữa bên trong kim tiễn nghệ hoàng còn có tai họa ngầm rất lớn, sinh linh bị nghệ hoàng phong ấn bên trong không ngừng tấn công vào phong ấn trong kim tiễn không biết khi nào có thể thoát khỏi vòng vây.

Kim tiễn sử dụng càng nhiều lần, tồn tại kia càng có khả năng thoát vây mà ra.

Nguy hiểm không chỉ như thế, bắc hải bí cảnh thời gian mở ra chỉ có hai tháng, hiện tại đã qua hơn mười ngày, tới lúc đó Bắc Hải bí cảnh đóng cửa, ẩn nấp trong hư không. Khi đó bọn họ chỉ sợ sẽ bị vây ở chỗ này, năm trăm năm không thể thoát ra được.

“Thời gian năm trăm năm, chỉ sợ ta đã già rồi, biến thành lão thái bà nhiều nếp nhăn…” Mạc Tang Tang nhẹ nhàng âu yếm sờ mặt mình, lẩm bẩm nói, uể oải vạn phần.

Bạch Nam Hiên nhìn quang một vòng, chỉ thấy quần hùng đứng quanh, những cường giả các thánh địa này tính toán canh giữ nơi này, không cho bọn họ có bất luận cơ hội nào rời khỏi. Bọn họ sẽ đợi bắc hải bí cảnh đóng cửa, vây chết những người này ở trong đây.

“Diệp huynh, chúng ta sẽ làm cái gì bây giờ?”

Hắn trong lòng không khỏi sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn đi ra, rời khỏi Thanh Đế môn tới Bắc Hải, vốn tưởng rằng một đường buồn tẻ bình thản, một mặt thưởng thức cảnh đẹp thiên địa, một mặt sưu tầm sát khí, tu thành thuần dương no đủ.

Không nghĩ tới sau khi gặp được Diệp Húc, sát khí lại nổi lên, nguyên bản lữ trình bình thản đã biến thành nước ngầm cuồn cuộn, sát phạt không ngừng, liên tiếp lâm vào hiểm cảnh, tuyệt cảnh, hiện giờ thậm chí là sắp bị nhốt bên trong Bắc Hải bí cảnh.

Chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với con đường tu luyện trong tưởng tượng của hắn, nhưng lại tràn ngập kích thích, khiến hắn được thử nghiệm những cảm thụ chưa từng có.

“Không cách nào.”

Diệp Húc vẫn bình tĩnh dị thường, mỉm cười nói: “Hiện tại cấp bách chính là tu luyện, nâng cao cảnh giới tu vi và thực lực của mình. Bạch huynh, ngươi không phải đã sưu tầm đủ phong thủy hỏa lôi sơn ngũ sát rồi sao? Ta nơi này còn hơn mười điều địa sát, đủ cho ngươi tu luyện tới dương thần kỳ. Chúng ta nâng cao thực lực, đối kháng với những cường giả này cũng có vài phần nắm chắc.”

Hắn không nói gì nữa, ngồi phía trên tế đàn, bắt đầu an tâm tu luyện.

Bạch Nam Hiên bất đắc dĩ, lấy phong thủy hỏa sơn lôi sát của mình sưu tầm được, bắt đầu hấp thụ sát khí, rèn luyện nguyên thần nguyên thai và thân thể.

Hắn tích lũy cực kỳ hùng hậu, khiếm khuyết chính là sát khí tẩy đi tạp chất trong thân thể, nguyên thần nguyên thai. Hiện giờ sát khí đã đầy đủ, khiến tu vi của hắn kịch liệt tăng cao. Từ thân dương nhất phẩm liên tiếp vượt qua, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, tốc độ nhanh làm người ta phải giật mình.

Lộ Dao Già và thiếu nữ liếc nhau, cũng đều ngồi xuống, đều tự dâng lên một vầng trăng sáng sau lưng.

Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt, nguyên thần của hai vị thiếu nữ này bay ra bên ngoài cơ thể. Mạc Tang Tang là một con tuyết cáp thật lớn, hai mắt mở ra, một mở một đóng, trăng sáng như một viên trân châu, bị tuyết cóc không ngừng phun ra phun vào, không ngừng là dịu nguyên thần.

Tích Hàn Nguyệt nguyên thần là một gốc cây quế, một vầng trăng sáng hiện trên ngọn cây, lạnh tanh tanh. Tâm pháp của hai nàng hiển nhiên là đạo tu luyện nguyên thần của Hàn Nguyệt Cung.

Mà phía sau Lộ Dao Già hiện ra pháp tướng của mình, một thiếu nữ áo đen, quần áo phấp phới, rực rỡ như tiên. Nguyên thần của nàng là một đầu ngân hồ trắng như tuyết, tọa lạc ở mi tâm của pháp tướng Lộ Dao Già, thỉnh thoảng nhấp nháy mắt, rất là quyến rũ.

Vầng trăng sáng kia chạy quanh pháp tướng của nàng, hào quang dịu dàng chiếu rọi mỗi một tấc da thịt của nàng, rèn luyện pháp tướng, làm dịu nguyên thần.

Mạc Tang Tang nghiêm túc tu luyện, trăng sáng của nàng thỉnh thoảng vụng trộm rời khỏi nguyên thần tuyết cáp của mình, trôi nổi đi qua, tới đại nhật phía sau lưng Diệp Húc giằng co lẫn nhau một chút, trao đổi âm dương khí, lập tức trở lại rất nhanh.

Vị thiếu nữ này vụng trộm mở to mắt, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng những người khác hình như không có chú ý tới tình huống này. Khiến cho lá gan của nàng không khỏi lớn lên, càng không kiêng nể gì.

Đột nhiên lại có một vầng trăng sáng vô thanh vô tức bay tới, trao đổi khí tức với đại nhật của Diệp Húc nhanh chóng, âm dương giao phụ xong, lại treo trở về cây quế.

Mạc Tang Tang trợn mắt nhìn Tích Hàn Nguyệt, chỉ thấy vầng trăng sáng này dường như cực kỳ kích động, trăng sáng run rẩy, cây hoa quế cũng rung rung cành, từng đóa hoa quế bay ra, tràn ngập những mùi hương thơm ngát. Mà dưới tàng cây, thiếu nữ cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ của nàng vẫn chôn sâu trong lòng ngực.

“Hai vị sư muội, chú ý hình tượng một chút!” Lộ Dao Già ánh mắt như liễu, giống như đóng mà không phải là đóng, nhỏ giọng nói.

“Sư tỷ, thật sự rất thoải mái mà, nếu không ngươi cũng tới thử xem đi?” Mạc Tang Tang khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói.

Lộ Dao Già khuôn mặt ửng đỏ, lập tức hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới các nàng nữa.

Hạo Thiên Khuyển ngồi xổm trên đầu Già La Minh Tôn, nhìn chằm chằm vào thỏ ngọc bên trong vầng trăng của ba nàng, nước miếng chảy ròng ròng. Trong mắt nó hiện lên khí thế hung bạo, hung ác tới cực điểm.

Lộ Dao Già mở to mắt, quét ngang con chó này một cái, trong mắt hiện lên sát khí, lập tức che dấu đi, dường như không có việc gì vậy, thầm nghĩ trong lòng: “Thiên địch…”

Hạo Thiên Khuyển bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng không nhìn nàng nữa, hướng Già La Minh Tôn nói thầm: “Cô bé này lão tử rất không thích…”

“Ngươi muốn ăn vầng trăng sáng của các nàng, các nàng thích ngươi mới là lạ.” Già La Minh Tôn hồn nhiên không để trong lòng, cười ha hả nói.

“Nhưng các nàng đúng là rất thích Diệp lão đệ!” Hạo Thiên Khuyển làm ra vẻ, đi theo Già La Minh Tôn cũng xưng hô Diệp Húc là Diệp lão đệ, hừ hừ nói.

“Đây là bởi vì, Diệp lão đệ khiến các nàng thích, cho nên nhóm các nàng mới thích Diệp lão đệ.” Già La Minh Tôn miệng đầy hồ củi giải thích nói, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì cả, làm cho người ta phải buồn cười.

Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, không ngừng hấp thu thuần dương linh khí, bỏ thêm vào bên trong nguyên thai nguyên thần của mình. Phía sau hắn mặt trời chói chang càng lúc càng lớn, tràn ngập ra khí tức ngày càng mạnh mẽ.

Mạc Tang Tang, Tích Hàn Nguyệt lại thường thường tế khởi trăng sáng của mình, cùng hắn giao phụ lẫn nhau, trao đổi khí tức âm dương, khiến tu vi của hắn không ngừng tăng vọt. Đồng thời cũng không ngừng củng cố cảnh giới, tiêu trừ tai họa ngầm vì tu vi bạo tăng mà tạo thành.

Tuy rằng không thể thu được những thuần dương linh mạch bậc chín này, nhưng ngọc lâu và Di la thiên địa tháp của hắn sưu tầm nhiều thuần dương linh khí, nhiều không đếm xuể, đủ để hắn tu luyện.

Tốc độ tu luyện của hắn, so với Bạch Nam Hiên không kém chút nào, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm…vẫn tăng về phía trước, thuận lợi phá tan Thân dường kỳ, tiến vào thuần dương kỳ.

Hạo Thiên đại nhật thuần dương kinh vận chuyển, thân thể hắn cũng không ngừng hấp thu thuần dương linh khí, tu thành thân thể thuần dương, so với trước dũng mãnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà nguyên thần nguyên thai của hắn, đã nhanh chóng bành trướng trưởng thành, tu vi ngày càng thâm hâu, so với vu sĩ ngang cấp, Diệp Húc có thể nói là sâu không lường được, khiến người khác không thể nhìn thấu.

“Tiểu tử này tốc độ tu luyện thật sự làm người ta phải giật mình, tương lai tất nhiên có thể là một Ứng Tông Đạo thứ hai, thậm chí nói không chừng có thể vấn đỉnh vu hoàng…”

Thời gian hơn mười ngày, cường giả các đại thánh địa nhìn thấy tốc độ tu luyện khủng bố của Diệp Húc không khỏi hoảng sợ. Tất cả đều âm thầm quyết định, lần này bằng bất cứ giá nào cũng không thể buông tha Diệp Húc, không thể để hắn trưởng thành được.

Ánh mắt của Đông Hoàng Mục chớp động, cũng là tu tuyện Hạo thiên đại nhật chân kinh, hắn thật sâu có thể hiểu được tu vi của Diệp Húc khủng bố như thế nào. So với hắn năm đó còn mạnh hơn vài phần, khiến hắn không khỏi cảm giác được một loại uy hiếp rất sâu.

Thạch Tinh Hải và cao thủ Chu Thiên Tinh Cung cũng âm thầm kinh hãi. Tốc độ trưởng thành của Diệp Húc khiến cho đại cao thủ như Thạch Tinh Hải cũng cảm giác được uy hiếp không gì sánh nổi. Hiện giờ thực lực của Diệp Húc, so với hắn hơi yếu hơn một chút, nhưng lấy tốc độ tu luyện này, chỉ sợ rất nhanh đuổi theo hắn, thậm chí còn siêu việt.

“Hắn tu luyện tới tam thần cảnh Hòa Thần kỳ, chỉ sợ có thể chống lại được ta. Người như thế này, không thể lưu được…”

Thạch Tinh Hải trong mắt tinh quang chợt lóe, liếc liếc nhìn Đông Hoàng Mục, thầm nghĩ: “Người này, cũng lưu không được, tương lai đều là uy hiếp rất lớn…”

“Không thể khiến hắn an tâm tu luyện!”

Ba trưởng lão Hạ gia tế khởi Thiên Đỉnh, cùng các cường giả liên kết, một đường nhằm tới tế đàn nghệ hoàng, khiến cho đám người Diệp Húc không thể tu luyện mà tế khởi kim tiễn nghệ hoàng chống cự.

Hai đại vu bảo xung đột, từng đợt khí tức hủy diệt lan ra khắp nơi, khiến thái hòa điện này càng thêm tàn phá, lung lay sắp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.