Trong Bách Hoa Cung, vị Lệ Di từng có lần gặp mặt Diệp Húc tự mình tới nghênh đón, mời Diệp Húc ngồi xuống, áy náy cười nói: “ Diệp phong chủ, cung chủ nhà ta đang cùng Khổng Tước công chúa của Thiên Yêu Cung cùng nhau đi tìm sát khí, rèn luyện thuần dương, tới nay còn chưa về. Lúc này chỉ có lão thân bối phận cao nhất, tạm thời phụ trách xử lý chuyện trong cung. Nếu Diệp phong chủ có chuyện gì, xin mời chỉ giáo.”
Nàng nhìn Diệp Húc, trong lòng khiếp sợ dị thường, lúc này Diệp Húc trước sau vẫn như một. Giống như thiếu niên ngây ngô mặc áo lam bảy tám năm trước, thời gian dường như dừng ở trên người hắn.
Mà Lệ Di lại biết, thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu khủng bố, hùng mạnh thế nào. Mỗi lần nàng nghe chuyện của Diệp Húc truyền tới, đều hoài nghi thật sâu, loại chuyện long trời lở đất này, thiếu niên lúc trước có thể làm được sao?
Hiện giờ Diệp Húc ở trong mắt nàng trở nên sâu không thể lường được, hơn nữa cũng không phải là tiểu mao đầu hồi trước, mà là phong chủ của Hoàng Tuyền Ma Tông, thánh địa ma đạo. Không nói thực lực, chỉ luận thân phận đã vượt qua cả cung chủ rồi.
“Lệ Di, Kiều Kiều ở đây không?” Diệp Húc trong lòng lửa nóng, cũng không động thanh sắc, mỉm cười nói.
“Thiếu cung chủ?”
Lệ Di ngẩn ngơ, thật cẩn thận nói: “Thiếu cung chủ từ năm năm trước, đã tời khỏi Bách Hoa Cung. Cung chủ từng sai người tới thông tri cho phong chủ, tiếc rằng phong chủ không ở đây…”
“Kiều Kiều không ở Bách Hoa Cung?” Diệp Húc nao nao, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Không khí trong Bách Hoa Cung nháy mắt ngưng trọng, không khí đọng lại, nặng nề như thủy ngân vậy.
Lệ Di trán không khỏi toát ra mồ hôi mịn, vội vàng cười nói: “Tốc độ tu luyện của Thiếu Cung Chủ rất nhanh, ngắn ngủi hai năm đã tu luyện tới Tam Đan cảnh, hấp thu gần như hết sạch linh mạch của Bách Hoa Cung ta. Cung chủ vì để cho nàng an tâm tu luyện, chạy tới chung quanh cướp đoạt linh mạch, gần như bán sạch của cải của Bách Hoa Cung ta, đáng tiếc vẫn không thể theo kịp tốc độ tu luyện của nàng!”
“Sau đó cung chủ mang theo nàng tới Hải Ngoại Tiên Các, gặp một vị Hiên chủ họ Tiêu của Tử Uyển Hiên. Sau khi đánh giá thiếu chủ, nói với gia cung chủ của chúng ta, thân thể ngũ hành không phải là Bách Hoa Cung ta có thể nuôi dưỡng được tốt. Nếu thiếu cung chủ ở lại Bách Hoa Cung, chỉ lãng phí thể chất của nàng, thậm chí sẽ biến thành tài trí bình thường. Còn nói nàng là đệ tử Hàn Nguyệt Cung, có thể dẫn tiến đệ tử vào Hàn Nguyệt Cung, khiến cho thiếu cung chủ trở thành đệ tử Hàn Nguyệt Cung. Cung chủ nhà ta không biết phải làm như thế nào không quá lâu sau, liền có cung chủ Hàn Nguyệt cung tự mình giáng lâm Bách Hoa cung, thu thiếu cung chủ làm đệ tử, mang theo nàng đi Hàn Nguyệt Cung. Cung chủ nhà ta đã từng phái người tới thông tri cho Diệp phong chủ, đáng tiếc khi đó Diệp Phong chủ không ở đây…”
“Kiều Kiều đi Hàn Nguyệt Cung trong ma đạo tam cung sao?”
Diệp Húc trầm ngâm một chút, sắc mặt dịu xuống, thầm nghĩ: “Ngay cả ta khi tu luyện còn thường xuyên cảm thấy linh khí không đủ, coi như thân thể tư chất Thủy Đức Cộng Công, làm sao một môn phái nhỏ như Bách Hoa Cung có thể dưỡng được? Có thể trở thành đệ tử của Hàn Nguyệt Cung bên trong tam cung ma đạo, thật ra là một kỳ ngộ rất tốt với Kiều Kiều.”
Hắn lại hỏi vị trí của Hàn Nguyệt Cung, Lệ Di làm sao biết được chuyện này. Hắn đành phải thở dài rời khỏi. Ra khỏi Bách Hoa Cung, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trời đã tối, bên ngoài một vầng trăng treo cao, gió lành lạnh.
“Kiều Kiều đi Hàn Nguyệt Cung, không biết khi nào mới có thể gặp lại?” Diệp Húc nhìn vầng trăng sáng, thầm nghĩ.
Hắn thả mọi người trong Ngũ Độc Giáo ra khỏi ngọc lâu, lập tức lấy một tòa linh sơn từ trong ngọc lâu ra, dàn xếp đám người Chu Thế Văn và Phương Thần. Tòa linh sơn này chính là cất chứa bên trong ngọc lâu của Thái Tử Sơn, bên trong núi phong ấn trên dưới 100 linh mạch bậc bốn bậc năm, đủ để chống đỡ các đệ tử Ngũ Độc Giáo tu hành, linh khí cực kỳ phong phú.
“Chu huynh, Phương huynh, các ngươi cứ tu luyện đi, tới bốn năm sau, đó là khi Hoàng Tuyền Thánh Tông ta khai môn, thu hạ đệ tử. Nếu các ngươi có thể thông quan, ta thu các ngươi làm đệ tử.” Diệp Húc cười tủm tỉm nói.
Chu Thế Văn và Phương Thần hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng ấm ức.
Diệp Húc cười ha hả, nhẹ nhàng bay đi, thanh âm truyền tới: “Hai vị thế huynh, lúc trước cùng khởi bước, hiện giờ tiểu đệ đã đi trước các người một bước. Sau khi trở về, ta sẽ là đại vu tam thần cảnh, làm sư tôn các ngươi dư dả!”
“Con bà nó, Thiếu Bảo khốn khiếp này, vẫn kiêu ngạo như trước, không… là kiêu ngạo hơn trước nữa!” Chu Thế Văn gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói.
Phương Thần thản nhiên nói:”Lấy thực lực hiện tại của hắn, làm sư tôn chúng ta đích xác là dư dả, cũng không phải mạnh miệng. Nếu chúng ta không thể gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông, thì chênh lệch sẽ ngày càng lớn với hắn. Cho nên, bốn năm sau, chúng ta nhất định phải vào Hoàng Tuyền Ma Tông, trở thành đệ tử Ma Tông!”
Chu Thế Văn thầm nói: “Cho dù gia nhập Ma Tông, chúng ta cũng thấp hơn hắn một bối phận, cho dù không bái hắn làm sư phục, cũng phải gọi hắn là sư thúc…”
Hai người liếc nhau, nhất tề căm giận mắng một câu: “Con bà nó, tên này ngày càng biến thái.”
Diệp Húc trở lại Quan Tinh Phong, triệu tập Hoàng Xán và Cung Ngọc Nương, chỉ bảo cho họ chiếu cố nhiều hơn tới Ngũ Độc Giáo, Bách Hoa Cung. Hắn lại lấy long khí trong ngọc lâu của mình ra, phân một nửa cho Giao đạo nhân, còn lại thì lưu cho Can Sài Giao và Kim Giác, Ngân Giác.
Lúc này trời đã sáng, Diệp Húc gõ cửa quan tài, cười nói: “Minh Tôn, đi ra hít thở không khí, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo, phải đi nơi nào mới tìm được sát khí?”
Linh cữu mở ra, Già La Minh Tôn từ trong quan tài nhảy ra, ngồi phía bên nắp cười ha hả nói: “Lão đệ, lấy tư chất của ngươi, còn phải đi chung quanh sưu tầm sát khí sao? Đương nhiên là môn phái sẽ cung cấp cho ngươi, cho ngươi đột phá mà không phải trì hoãn cái gì, thành tựu thuần dương no đủ. Nguyên thần dựng dục, phá thai mà ra, thành tựu đại vu! Đệ tử tư chất vô cùng xuất sắc được loại đãi ngộ này mới đúng!”
Diệp Húc thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Minh Tôn, ta cần không phải số lượng ít sát khí, chỉ sợ Thánh Tông không nuôi nổi ta.”
Phía sau hắn đột nhiên hiện ra mười hai miếng nguyên thai thật lớn, giống như mười hai vòng mặt trời chói chang, phạm vi tới ngàn mẫu. Nó chiếu làm cho Quan Tinh Phong dù đêm cũng sáng như ban ngày. Bên trong mỗi vầng mặt trời chói chang đều có một gốc cây ngọc thụ, tản mát ra mộc tinh khí mãnh liệt.
Già La Minh Tôn nhìn ngọc thụ nguyên thai phía sau lưng hắn không khỏi ngẩn ngơ, vò đầu nói: “Lấy cường độ nguyên thần nguyên thai của ngươi, Hoàng Tuyền Ma Tông hình như đúng là không nuôi nổi ngươi. Con bà nó, ngươi thấp nhất phải cần 36 sát khí mới có thể làm cho nguyên thần nguyên thai trở thành thuần dương no đủ!”
“36 sao? Cũng tức là nói mỗi loại sát khí cần 3 đạo, cũng không tính là nhiều.” Diệp Húc nghe nói như vậy, chỉ cảm thấy thoải mái, cười nói.
Hắn vốn tưởng rằng sát khí của mình cần một số lượng khủng bố, nghe thấy Già La Minh Tôn nói như vậy, không khỏi thở ra.
Già La Minh Tôn trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: “Là mỗi loại sát khí cần phải có 36 đạo! Ngươi có 12 nguyên thai, cần 12 đạo sát khí mới có thể tẩy thành thuần dương. Nguyên thần của ngươi lại dũng mãnh hơn nguyên thai rất nhiều, bởi vậy nguyên thần cũng phải cần có 24 đạo sát khí, cộng vào thì mỗi loại sát khí ngươi phải cần tới hơn 36 đạo! Người khác thành tựu thuần dương, chỉ cần một hai đạo, nhiều nhất là 12 đạo, mà ngươi lại cần tới 36 đạo. Ta xem ngươi có vét sạch cả Hoàng Tuyền Ma Tông, chỉ sợ bọn họ cũng không có nhiều sát khí như vậy mà cho ngươi!”
Diệp Húc nghẹn họng nhìn trân trối, Già La Minh Tôn lại nói tiếp: “Những sát khí này, khó nhất là âm dương, thiên địa bốn loai sát khí này. Năm loại sát khí thủy hỏa phong lôi sơn lại chẳng có gì quý báu cả. Trong đó âm sát chính là đặc sản của Hằng Cổ Ma Vực chi bằng xâm nhập vào Ma Vực mới có thể tìm được loại sát khí này. Mà dương sát lại ở trên chín tầng trời, trên bầu trời cương khí mãnh liệt nhất mới có khả năng tìm được. Về phần thiên sát, địa sát thì phải tùy duyên.”
“Thiên sát, địa sát thật sự khó tìm như vậy sao? Hẳn là không thể nào?”
Diệp Húc cười nói: “Ta biết có nơi có một địa sát khí.”
Già La Minh Tôn không tin, cười lạnh nói: “Đại Tôn ta lúc trước vì tìm đủ chín loại sát khí, chỉ có địa sát là không tìm được, làm hại lão tử tìm kiếm mất hơn 50 năm, mới tìm được.”
Diệp Húc cười không đáp nói: “Đại Tôn, ngươi biết năm loại sát khí thủy phong sơn hỏa lôi tìm kiếm thế nào không?”
Già La Minh Tôn lắc đầu nói: “Ta chỉ biết phương vị của năm loại sát khí này ở Hằng Cổ Ma Vực, thế giới này thì chịu?”
“Xem ra đành phải hỏi tông chủ, năm đó hắn du lịch khắp nơi, kiến thức rộng rãi, khẳng định là biết tìm được sát khí ở đâu.”
Diệp Húc nghĩ tới đây, dựng thẳng thân hướng tới tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông mà bay đi, cũng không quay đầu lại nói: “Minh Tôn, ngươi ở lại trên núi chờ ta, ta đi một hồi!”
Hô!
Già La Minh Tôn giá ngự quan tài đen đi theo sau hắn lải nhải nói: “Lão đệ, đại tôn ta từ lâu đã nghe thấy thanh danh của Ứng tông chủ các ngươi, chính là hào kiệt đương thời, từng đại sát tứ phương, xử lý không biết bao nhiêu người. Loại nhân vật cấp bá chủ này, ta tự nhiên phải gặp một làn!”
Hắn sau khi ra khỏi Bàn Hoàng Lăng, từ trong miệng Vinh Lâm biết được chuyện của Ứng Tông Đạo. Bị người đuổi giết trăm năm, rốt cuộc trở thành bá chủ vô địch một phương, không khỏi rất hiếu kỳ với Ứng Tông Đạo.
Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Minh Tôn, ngươi nếu gặp phải Ứng sư huynh, hơn phân nửa sẽ không được vui.”
“Hào kiệt như hắn, lòng lang dạ sói, trí mưu chồng chất, lão tử chỉ biết kính nể hắn, làm sao lại không được vui đây?”
Già La Minh Tôn cười ha hả, hào khí ngất trời nói: “Có thể gặp mặt bá chủ như vậy, nhìn thấy được đó là sự tình mơ ước của đại tôn ta rồi!”
Diệp Húc đi vào bên trên Luân Hồi Thiên Bàn, bay về phía tổng đàn, chỉ nghe thấy thanh âm từ trong một thư phòng trong đại điện truyền tới, giọng điệu nhẹ nhàng cười nói: “Diệp sư đệ, mời vào!”
“Thanh âm này, hình như rất quen tai…” Già La Minh Tôn sắc mặt kinh nghi bất định.
Diệp Húc không còn cách nào khác, đành phải mang hắn vào trong thư phòng. Trong thư phòng, Ứng Tông Đạo một thân áo trắng, rất nhẹ nhàng thanh lịch, ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt dừng trên người Già La Minh Tôn, như cười như không nói: “Minh Tôn, đã lâu không gặp?”
Già La Minh Tôn nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu không nói thành lời, muốn bão nổi, nhưng nhìn thấy khí thế hiện giờ của Ứng Tông Đạo, không ngờ hắn không thể nhìn thấu, vội vàng kiềm chế xuống. Sau một lúc lâu trầm mặc, mới lúng ta lúng túng nói: “Hóa ra ngươi chính là Ứng tông chủ…ngươi lừa ta quá đắng mà…”
Hắn ánh mắt đảo tới đảo lui, không khỏi sáng người, phát hiện ra trong thư phòng không ngờ có hai kiện vu bảo của hắn, Thiên Khuyết Chiến Kích và Minh Tôn Tế Đàn!
Già La Minh Tôn hô hấp không khỏi dồn dập, lúng ta lúng túng nói: “Ứng tông chủ, vu bảo của ta sử dụng tốt chứ?”
“Minh Tôn, ba kiện vu bảo này đều là của ta!”
Ứng Tông Đạo cười tủm tỉm nói: “Còn Ma Vương tôn bào, ta tới nay vẫn thường xuyên mặc trên người, đích xác rất tốt!”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Già La Minh Tôn liên tục chà tay, lại ngượng ngùng nhìn vu bảo của mình, gấp tới độ nháy mắt liên tục với Diệp Húc.