Chủ nhân Cửu Long Trụ hẳn là đã ở trong Cổ Côn Luân thánh địa rồi. Bằng không cũng không thể cảm ứng được vu bảo của mình bị hủy. Khoảng cách của hắn không biết có xa đây lắm không, giận dữ ra tay, vu pháp vượt qua không biết bao nhiêu dặm, hóa thành bàn tay to hạ xuống.
Bàn tay to trong kim bài vứt bỏ đi chín đầu giao long, chỉ thấy chín đầu giao long này bị nhéo một cái, nằm trên mặt đất thở dốc như rắn chết vậy.
Ba!
Bàn tay to này lật về phía trước, hung hăng đụng với bàn tay to của chủ nhân Cửu Long Trụ. Nhưng không có phát ra tiếng nổ lớn mà là một tiếng vang nhỏ phát ra, ngay sau đó thanh âm lách cách vỡ vụn truyền tới.
Diệp Húc đang đau khổ chống đỡ giữa hai khí thế bá đạo tuyệt luân, mà lực lượng của Ngọc Thiện chân nhân lại không bằng hắn, bị hai cỗ khí thế này ép cho nằm thành hình chữ đại, dang hai tay hai chân ép thẳng trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không nâng lên được.
Chín cái đồng trụ ầm ầm một tiếng văng tung tóe ra bốn phương tám hướng trên mặt đất. Chín cái đồng trụ này ghép thành một chỗ chính là một thanh hồng tán (ô hồng), chín đầu hỏa giao long lấy yêu nguyên hình thành mặt ô, có được lực phòng ngự không gì sánh được. Vừa rồi chính là yêu nguyên của hỏa giao long, chặn ngũ hành diệt tuyệt thần quang của Phượng Yên Nhu.
Tuy nhiên lúc này, Cửu Long Trụ có thể nói là bị hủy hoàn toàn bên trong trận giao phong giữa hai bàn tay to. Ngay cả đồng trụ cũng bị chấn gãy, uy năng không còn.
Diệp Húc giãy dụa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay to bằng chân nguyên của chủ nhân Cửu Long Trụ dĩ nhiên bị phá nát. Hơn nữa bị phá nát không chỉ có bàn tay to bằng chân nguyên của hắn, mà bao gồm cả chân nguyên kéo dài trong không gian tới nơi này.
Dường như có một cỗ lực lượng hạo hãn không biết đang dọc theo lộ trình chân nguyên bàn tay to mà phản kích trở lại.
Chỉ thấy không khí bị đè ép giống như một tầng ngọc lưu ly, càng tích càng dày, lấy một tốc độ khủng bố mà bay đi xa xa. Không khí chồng chất lại, giống như đúc bàn tay to trong kim bài, thậm chí có thề nhìn thấy rõ được hoa văn trên bàn tay.
Bàn tay này một đường bôn tập, trong chớp mắt đã bay ra mấy trăm dặm. Sau một lúc lâu, trung tâm Cổ Côn Luân thánh địa truyền ra thanh âm động đất kịch liệt, một tòa núi bị nghiền thành bằng phẳng, trên mặt đất chỉ lưu lại một bàn tay thật lớn.
Lại qua không lâu, có thêm tiếng nổ mạnh kịch liệt truyền tới.
Lúc này, bàn tay to kia đã rụt lại về trong kim bài, biến mất không thấy.
“Hóa ra có cao nhân trấn thủ, khó trách dám giết đệ tử ta, đoạt vu bảo của ta!”
Thanh âm của chủ nhân Cửu Long Trụ truyền tới, hiển nhiên đã bị thương nặng, vừa ho khan vừa oán hận nói: “Đại thù này, Diêm Sơn ta nhớ kỹ, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!”
“Hóa ra là Vu Đạo tông Diêm Sơn, khó trách lợi hại như vậy!” Ngọc Thiện chân nhân bò lên, sắc mặt kịch biết, thất thanh nói.
Diệp Húc hiếu kỳ nói: “Diêm Sơn? Rất lợi hại sao?”
“Đó là đương nhiên! Diêm Sơn chính là nhân vật siêu quần bạt tụy ở thế hệ trước của Vu đạo Tông, thực lực sâu không lường được…”
Ngọc Thiện chân nhân vừa nói vừa lui lại phía sau, trong chớp mắt đã phóng ra ngoài mười dặm, vừa chạy như điên vừa cười to nói: “Tiểu tử, ta không phải đối thủ của ngươi, ngày khác sẽ đánh giá ngươi sau, thu hồi lại liên hoa bảo tọa của ta!”
Xuy!
Trong tay áo của Phượng Yên Nhu một đạo thanh quanh hiện lên, trong chớp mắt đã đuổi theo hắn. Ngọc Thiện chân nhân ánh mắt chớp động, vội vàng vận chuyển liên hoa thánh pháp, miệng đọc chân ngôn, một tòa liên hoa bảo tọa thật lớn vây quanh hắn, tầng tầng lớp lóp kín không kẽ hở.
Thanh quang chợt lóe lên mà qua, phá vỡ không biết bao nhiêu cánh hoa sen, giống như cắt đậu hủ vậy.
Ngọc Thiện chân nhân kêu lên một tiếng đau đớn, gia tốc lui về phía sau, hốt hoảng chạy trốn, trên mặt đất lưu lại một vết máu và một cánh tay.
Phượng Yên Nhu thu hồi thanh quang, khởi bước muốn đuổi theo, nhưng thấy Diệp Húc không hề động đậy. Nàng mới dừng lại, im lặng đứng bên người Diệp Húc.
Diệp Húc cầm kim bài trong tay, thưởng thức trong chốc lát chân nguyên bọc lấy một lũ ý thức tiến vào bên trong không gian kim bài, ý đồ kích phát uy năng của kim bài.
“Kim bài này là do tông chủ Thánh tông trước kia luyện chế, tông chủ đó và Thủy hoàng đế đại chiến bị thua, lúc này mới giao kim bài cho hắn làm tín vật. Chẳng lẽ nam tử áo trắng bên trong kim bài là một lũ thần hồn của tông chủ trước kia?”
Chân nguyên của hắn xuyên thấu qua không gian, rốt cuộc cũng giáng lâm xuống biển rộng bên trong kim bài. Chỉ thấy nam tử áo trắng vẫn chắp tay sau lưng như cũ, đứng trên mặt biển.
Nam tử áo trắng này dường như cảm ứng được có người tới, quay đầu. Diệp Húc cẩn thận đánh giá người này, chỉ thấy người này tướng mạo uy nghiêm vô cùng, hổ khẩu nhật giác, mắt to như mắt ưng, khí độ ung dung hiên ngang, có tướng mạo của đế vương. Hơn nữa vẻ mặt anh tuấn, cũng không bởi vì vẻ uy nghiêm của hắn mà phá hư tướng mạo.
Trái ngược lại, hắn còn là một mỹ nam tử hiếm thấy, hơn nữa khí thế bá đạo tuyệt luân, có một phong độ rất mê người.
Hắn giống như một vương giả cao cao tại thượng, nhìn Diệp Húc, thanh âm rất lớn, cười to nói: “Hạng tông chủ, Đô Thiên Thập Nhị Thần sát của Triệu mỗ uy lực như thế nào?”
“Hạng tông chủ? Triệu mỗ?”
Diệp Húc ngẩn ngơ, khó hiểu ý này, chỉ thấy nam tử áo trắng chắp hai tay sau lưng mỉm cười nói: “Hạng tông chủ, Triệu mỗ định với ngươi ước hẹn ba chiêu. Hiện giờ Triệu mỗ thắng, mong rằng tông chủ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau này nếu ta xưng hoàng, Thánh Tông chi bằng nghe lệnh Triệu Chính ta điều khiển!”
Diệp Húc trong lòng ầm ầm một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang.
“Triệu Chính, Triệu Chính… hắn là Thủy hoàng đế.”
“Trong kim bài tại sao lại không phải là thần hồn của tông chủ trước kia, mà là thần hồn của Thủy Hoàng Đế?”
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, không rõ được năm đó tới cùng là xảy ra chuyện gì. Rõ ràng Hoàng Tuyền Ma Tông tông chủ hồi đó đã luyện chế ra kim bài này, không nghĩ tới trong kim bài lại phong ấn một lũ thần hồn của Thủy hoàng đế Triệu Chính.
“Hạng tông chủ, Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của Triệu mỗ uy lực như thế nào?” Nam tử áo trắng cười to, dùng một loại giọng điệu hỏi Diệp Húc.
“Hạng tông chủ, Triệu mỗ định ước ba chiêu với ngươi, hiện giờ Triệu mỗ thắng, mong rằng…”
Hắn như là muốn xác nhận lại vậy, một lần lại một lần nói lại như thế. Tuy rằng khí thế bá đạo tuyệt luan, nhưng mỗi một lần nói đi nói lại, tạo ra cái vẻ cực kỳ quỷ dị.
Lũ thần hồn này của Triệu Chính dường như bị dừng hình ảnh lúc đó vậy. Nói liên tục không ngừng hai câu kia, hắn mặc dù nhìn về phía Diệp Húc nhưng ánh mắt lại trống rỗng, không có một tia cảm giác linh động nào.
Diệp Húc có một loại cảm giác sợ hãi mao cốt tủng thiên, lập tức biết vì sao Triệu Chính thần hồn bị phong ấn bên trong kim bài.
“Ngọc Sanh quận chúa từng nói qua, Thủy hoàng đế khiêu chiến tông chủ trước kia, thắng hiểm một chiêu. Tuy nhiên cũng bị lọt vào thương nặng, bệnh kín trong người, tráng niên sớm trôi qua. Nói vậy bệnh kín này chính là một bộ phận thần hồn của hắn bị Thánh Tông tông chủ trước kia của ta cướp đoạt đi.”
Trong đại não của hắn có vô số ý niệm nhanh chóng chuyển động, thầm nghĩ: “Bộ phận thần hồn của thủy hoàng đế bị cướp đoạt này, thủy chung không thể chữa trị, đạt tới trạng thái viên mãn không sứt mẻ được, cho nên mới làm hắn chết sớm, không thể tấn công tới cảnh giới vu hoàng. Thánh Tông tông chủ đời trước của ta ý chí rộng lượng, đem lũ thần hồn này phong ấn bên trong kim bài giao cho hắn, nếu hắn phát giác ra mà nói, tu bổ thần hồn, nói không chừng có thể vấn đỉnh vu hoàng, thống nhất thế giới. Đáng tiếc hắn thủy chung không có phát hiện ra…”
Loại người bá chủ như Thủy hoàng đế đúng là chướng mắt với uy năng của kim bài, sở dĩ coi trọng kim bài chỉ là nó mang ý nghĩa tượng trương, cầm kim bài liền có thể hiệu lệnh hoàng tuyền ma tông.
Kim bài với hắn mà nói, chỉ là một kiện tín vật, không cần phải xem xét bên trong kim bài có bí mật nhỏ gì.
Sau khi hắn chết, người thừa kế lại càng không tế luyện kim bài này, ngược lại phái trọng binh và cường giả hoàng thất canh gác phòng bị kim bài bị cao thủ Hoàng Tuyền ma tông đánh cắp. Bởi vậy thủy chung không ai phát hiện ra bí mật bên trong kim bài.
“Đô thiên thập nhị thần sát cấm pháp, đô thiên thập nhị đồng nhân, hay là đô thiên thập nhị thần sát cấm pháp mà thủy hoàng đế tu luyện?”
Diệp Húc cảm thán một phen, trong lòng vửa động, lập tức cao giọng nói: “Triệu Chính, đô thiên thập nhị thần sát của người tu luyện thế nào?”
Nam tử áo trắng mỉm cười: “…Sau này nếu ta xưng hoàng, Thánh Tông chi bằng nghe lệnh Triệu Chính ta điều khiển!”
Hắn lại lập lại lời nói lúc trước, giống như máy móc, tùy ý để cho Diệp Húc hỏi, thủy chung mắt điếc tai ngơ.
Diệp Húc thay đổi mấy chục phương thức hỏi thăm, thủy chung chỉ nhận được hai câu nói kia, trong lòng nảy sinh ác độc nói: “Thủy hoàng đế dựa vào đô thiên thập nhị thần sát, thậm chí có thể đánh bại được tông chủ Thánh Tông ta. Uy lực của môn cấm pháp này hơn phân nửa còn trên cả Thánh Tông cửu cấm. Nếu hắn không chịu nói chi bằng ta luyện hóa hắn, không phải có thể được đô thiên thập nhị thần sát đầy đủ tâm pháp sao?”
Nam tử áo trắng dường như cảm giác được sát ý của hắn, ánh mắt đột nhiên linh hoạt, sắc bén đứng lên, giơ tay một trảo, trảo vỡ lũ ý niệm kia của hắn. Sau đó lại không nói gì nữa, ngẩng đầu tiếp tục nhìn lên bầu trời.
Diệp Húc trước mắt tối sầm lại, về tới bên ngoài, hắn cũng không cam lòng, lại đưa một đạo ý niệm vào trong. Nam tử áo trắng nhìn thấy hắn lại hồn nhiên quên đi sát ý của Diệp Húc vừa rồi đối với hắn, cười ha ha: “Hạng tông chủ, đô thiên thập nhị thần sát của Triệu mỗ uy lực thế nào?”
Diệp Húc thở dài, không rời khỏi không gian kim bài, liều mạng lấy chân nguyên điên cuồng dũng mãnh tiến vào bên trong kim bài, tính toán đem uy lực của kim bài thúc dục.
Chân nguyên của hắn dũng mãnh tiến vào trong kim bài, lại như trâu xuống biển, không một chút động đậy này, cũng không thể kích phát ra bàn tay to của Thủy hoàng đế.
“kim bài này làm thế nào mới phát huy được uy năng của nó?”
Diệp Húc thực nghiệm vài lần, thủy chung vẫn không thể tìm được ảo diệu của kim bài, đành phải bỏ qua. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Yên Nhu thủy chung đứng bên cạnh hộ pháp cho hắn.
Diệp Húc trong lòng cảm kích, mỉm cười với nàng.
Chín đầu hỏa giao long lúc này đã khôi phục được một ít khí lực, giãy dụa đứng lên, lại bùng lên rít gào đánh tới hắn.
“Cửu đỉnh của ta là tham chiếu cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết và cửu đỉnh Trung Châu Hạ gia mà luyện chế thành. Trong đó có cửu đỉnh vu hoàng quyết, lại có vạn loại vu pháp, nếu có thể luyện hóa được chín đầu hỏa giao long này, dung nhập vào trong đỉnh, uy lực có thể tăng nhiều.”
Diệp Húc nâng tay ngăn cản Phượng Yên Nhu, tế khởi chín khẩu đại đỉnh, chín đỉnh chụp xuống, thu hết cả chín đầu hỏa giao long vào trong đỉnh.
Giao long rống giận, chỉ thấy cửu đỉnh của hắn lập tức nhảy lên kịch liệt. Chín đầu hỏa giao long ở bên trong cuồn cuộn biển gầm, liều mạng va chạm vào vách tường.
Chín đầu hỏa giao long tuy rằng bị bàn tay to trong kim bài niết cho trọng thương, nhưng như trước vẫn dũng mãnh vô cùng.
Thực lực của dị thú thượng cổ, không thể khinh thường.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, thân hình hơi hơi chấn động, Đại Chu Thiên tinh đấu trận đồ bay lên, chín khẩu đại đỉnh rơi vào bên trong trận đồ. Thái dương chân hỏa điên cuồng dũng mãnh trút vào trong đỉnh.
Hành động này của hắn, cũng tính toán dùng thái dương chân hỏa, luyện sống chín đầu hỏa giao long, làm cho khí huyết thậm chí khí lực của bọn chúng hết thảy dung nhập vào bên trong đại đỉnh, nâng cao uy lực đại đỉnh!