Bạo loạn Lương Châu kéo dài một đêm, những vu sĩ không truy sát Diệp Húc ở lại trong thành bắt đầu tấn công quân sĩ Đại Tần, định phá vỡ liên hoàn đại trận của bọn họ, cướp lấy bảo ấn, không biết bao nhiêu người đã chết.
Loại tình huống hỗn loạn này, thẳng đến lúc quân Tần các châu quận khác nghe tin tiến đến trấn áp, mới bình ổn được hỗn loạn.
“Vô pháp vô thiên, đám vu sĩ này thật sự vô pháp vô thiên, ngay cả bảo vật của Mộ Dung gia Yến Châu cũng dám đoạt!”
Trăm người quân Tần phụng mệnh tới trấn áp đều sắc mặt xanh mét, vị Mộ Dung tướng quân đã chết kia là cường giả của Mộ Dung gia Yến Châu, Mộ Dung gia được Tần hoàng phong làm Yến vương, phái cao thủ trong tộc nhậm chức trong quân, không ngờ bị trọng thương nơi tiền tuyến, chết ở Lương Châu.
“May là trong hai kiện vu bảo đoạt lại được một kiện, cũng có thể bàn giao cho Yến vương. Về kiện Thiết huyết chiến kỳ kia, để Mộ Dung gia tự mình tìm về đi.”
Những vu sĩ đuổi giết Diệp Húc, suốt một đêm cũng không đuổi theo được tung tích Diệp Húc, vẫn đuổi tới đại mạc Tây Hoang, bám riết không tha.
Cũng có người định quay về, bị Mộng Xảo Vân không mặn không nhạt châm ngòi vài câu, liền xốc lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm tung tích Diệp Húc.
Diệp Húc thân mang Thú hóa đan, sau khi dược lực Cự Kiêu đan hết, lập tức ăn viên khác, từ đầu đến cuối đều vứt những người này ở phía sau.
Kỳ thật tới đại mạc Tây Hoang rồi, những kẻ này muốn truy tìm tung tích của hắn, khó càng thêm khó.
Đại mạc Tây Hoang nằm ở ranh giới giữa hai nước Tần và Hán, kéo dài mấy ngàn dặm, nguy hiểm chồng chất, là chiến trường nơi vu sĩ hai nước giao phong, nguy hiểm trong đại mạc, không chỉ là vu sĩ ma đạo, nhiều hơn chính là yêu thú, cùng những hiểm nguy không biết.
Hắn bay thấp thấp, mức độ nguy hiểm của đại mạc Tây Hoang còn hơn cả Vu Hồn giới, ở trên không đại mạc, mắt thường có thể thấy được sát khí quay cuồng khắp nơi.
Nếu chỉ có phong sát thôi, Diệp Húc lấy Định phong bảo thụ ra liền có thể thoải mái ứng phó, mà trên trời cao còn có thiên sát, hỏa sát và lôi sát, khiến hắn không thể nào chống đỡ được.
Sát khí nơi này không dày đặc như vậy, một tia một luồng, hơn nữa các loại sát khí trộn lẫn, đối với cường giả rèn luyện nguyên thai mà nói, giống như gân gà, ăn vào thì vô vị mà vứt đi thì tiếc.
Chỉ có sát khí thuần túy dày đặc mới thích hợp cho cường giả Tam Thai cảnh rèn luyện nguyên thai.
Dọc theo đường đi, hắn gặp được vài đám người, trong đó thậm chí có bốn gã cao thủ, hẳn là đồng môn, đều tự khoanh chân ngồi trên không trung, hợp lực tế khởi một khẩu Thanh đồng cổ đỉnh, xâm nhập vào trong sát khí, định thu phong sát.
Khẩu thanh đồng đỉnh kia rất nặng, bị bốn người tế ở trên trời cao trăm trượng, thành đỉnh có đầy phù văn giống như hoa văn.
Bốn người dốc pháp lực xuống, thanh đồng đỉnh như sống lại, phù văn như nòng nọc bơi qua bơi lại trên thành đỉnh, làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật, hiển nhiên chất lượng khẩu đại đỉnh này, hơn xa vu bảo bình thường, hiển nhiên là bốn người này cực cực khổ khổ luyện chế mà thành.
Trên vực, cương phong sát khí càng thêm mãnh liệt, thi thoảng có một dòng khí màu xanh bị hút vào trong đỉnh. Loại khí màu xanh này như có linh tính, bị bắt nhập vào trong đỉnh rồi vẫn đánh tới xung quanh, muốn thoát thân.
Không ngờ Thanh đồng đại đỉnh kia bị đâm cho run lên dữ dội, lay động trong trận gió, có vẻ bất ổn.
Mỗi lần có thêm một dòng khí màu xanh, sắc mặt bốn người kia liền ngưng trọng thêm một phần, càng cố hết sức khống chế đại đỉnh.
“Vài vị vu sĩ này thu phong sát là định tế luyện vu bảo sao?” Diệp Húc có chút tò mò.
Bốn người kia liếc hắn một cái, trong đó một gã vu sĩ khá trẻ tuổi cười một tiếng, thấp giọng nói: “Hóa ra là tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ, cũng dám xâm nhập đại mạc Tây Hoang, đúng là không biết sống chết!”
Vũ sĩ lớn tuổi cầm đầu đúng là một vị cường giả Hỗn Nguyên bát phẩm, lập tức quát: “Đừng có phân thần! Cẩn thận phong sát thoát ra, thất bại trong gang tấc đó!”
Vu sĩ kia vội vàng tĩnh tâm lại, cố gắng khống chế đại đỉnh.
Ngoại trừ vị cường giả Hỗn Nguyên kỳ này, ba người kia tu vi cũng cực mạnh, thấp nhất cũng là cao thủ Hỗn Nguyên nhất phẩm, nhìn Diệp Húc như nhìn một con kiến vậy, căn bản không để hắn ở trong lòng.
Phía sau Diệp Húc không biết bao nhiêu tên cao thủ đang đuổi giết, không dám trì hoãn, lập tức rời khỏi, tiếp tục bay hướng chỗ sâu trong đại mạc Tây Hoang.
“Tên tiểu tử vừa rồi lại dám xông vào đại mạc, chẳng lẽ không biết chữ ‘tử’ viết như nào sao?” Tên cao thủ Hỗn Nguyên bát phẩm khẽ nhíu mày.
“Không cần lo cho hắn, loại người như hắn, tu vi thấp, lòng dạ cao, luôn ảo tưởng có thể từ trong đại mạc mò được thứ tốt, lại không biết loại như hắn đại mạc này mỗi ngày chôn không biết bao nhiêu.” Một gã vu sĩ thản nhiên nói.
Qua nửa canh giờ, những vu sĩ này cảm giác được một luồng hơi thở hùng mạnh phóng lên cao, sắc mặt khẽ biến, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy gần trăm tên vu sĩ gào thét bay tới hướng này, sát khí đằng đằng!
Trong đám vu sĩ kia, tu vi đạt tới Hỗn Nguyên kỳ có hơn mười người, cao thủ Đan Đỉnh kỳ lại có một người, khí thế long trời lở đất.
Bốn người sắc mặt lập tức biến, vội vàng thu Thanh đồng đại đỉnh, run giọng nói: “Chẳng lẽ những người này đến cướp bảo vật của chúng ta sao? Quá để mắt tứ hùng Mạc Bắc chúng ta…”
Vù!
Lão già Đan Đỉnh kỳ cầm đầu đột nhiên mở tay ra, chân nguyên bắt đầu khởi động, trực tiếp bao phủ bốn người này, một nắm liền bắt lấy bọn họ, lạnh lùng nói: “Có nhìn thấy một vu sĩ mặc áo lam đi qua nơi này hay không?”
Bốn người này ngẩn ra, vội vàng gật đầu, đánh bạo nói: “Tiền bối, vừa rồi quả thật có một tiểu vu sĩ mặc áo lam chạy đi hướng tây.”
Lão già Đan Đỉnh kỳ kia tiện tay buông bốn người kia ra, bay lên trời, gào thét đuổi theo.
Ở phía sau lão ta, vài trăm tên vu sĩ chi chit, như đàn châu chấu đi qua, theo sát không ngừng.
Trong chớp mắt, những người này liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại bốn người bọn họ.
Tên vu sĩ Hỗn Nguyên bát phẩm kia ngây người một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Những người đó, đều là đi tìm tên thiếu niên ngu ngốc kia sao? Chẳng lẽ đều là tôi tớ của hắn? Ông trời ơi, thiếu niên áo lam này phô trương cũng thật lớn, may mà tứ hùng Mạc Bắc chúng ta không đắc tội hắn…”
“Sư huynh, đệ thấy thế nào cũng không thấy những người đó là tôi tớ của tên nhóc đó, mà ngược lại giống như kẻ thù hơn?” Vu sĩ tuổi còn khá trẻ kia nghi hoặc nói.
Vu sĩ Hỗn Nguyên bát phẩm kia trừng hắn một cái, quát: “Kẻ thù? Đệ thấy ai có nhiều kẻ thù như vậy chưa? Rõ ràng chính là tôi tớ, hơn nữa là cái dạng trung thành và tận tâm!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía đám vu sĩ kia rời đi, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là con cháu một cái thế gia cổ xưa nào đó rời nhà trốn đi, mới làm ra động tĩnh lớn như vậy? Nhưng mà, chỗ sâu trong đại mạc Tây Hoang nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, những người này đi vào, chỉ sợ người có thể còn sống đi ra không nhiều lắm…”
Sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, nhìn chằm chằm phía bắc đại mạc Tây Hoang, run giọng nói: “Không tốt! Bão cát tới, chúng ta mau đi!”
Bốn người vội vàng phóng lên cao, bay nhanh ra bên ngoài đại mạc, phía sau bọn họ, một mảng cuồn phong tiến đến, tối tăm mù mịt, thổi quét qua, phát ra tiếng rầm rầm ù ù, đinh tai nhức óc!
Ầm!
Cuồng phong quét qua một gò đất nhỏ, gò đất kia bị quấy cho vỡ nát!
Đây là bão cát trong đại mạc Tây Hoang, hình thành từ phong sát, uy lực vô tận, bình thường vu sĩ Tam Nguyên cảnh, thổi một cái liền chết, vu sĩ Tam Chân cảnh cũng không thể ngăn được!
Trong cuồng phong, xen lẫn trong các loại màu sắc là phong sát, lấy một tốc độ cực nhanh thổi qua, đừng nói là thân thể vu sĩ, cho dù là vu bảo cũng sẽ bị đánh nát!
Luồng bão cát này nhanh chóng đuổi theo Diệp Húc, hắn từ trên không rơi xuống, lấy Định phong bảo thụ ra, bão cát long trời lở đất thổi qua cảnh hắn, bốn phía xung quanh đều là phong sát màu xanh, nhìn không thấy những thứ khác.
Uy lực bão cát tuy cực kỳ hùng mạnh, nhưng có Định phong bảo thụ ở đây cũng không làm gì được hắn.
“Hiện giờ tuy ta có được bảo vật cấp trấn phái là Thiết huyết chiến kỳ trong tay, nhưng không có năng lực tế khởi nó, không bằng những kẻ phía sau, giết được bao nhiêu thì giết.”
Diệp Húc tiếc hận một tiếng trong tâm, muốn tế khởi vu bảo, phát huy ra uy năng của vu bảo, nhất định phải tu luyện đến Tam Chân cảnh, đem nguyên khí hóa thành chân nguyên.
Hắn giữ Định phong bảo thủ, đi đến phía trước, định tìm một nơi yên lặng, an tâm tu luyện.
Trận bão cát này tới cực nhanh, những người truy sát hắn chỉ sợ có thể sống sót không nhiều, mà người có thể lần theo tung tích hắn lại càng ít.
Ngao!
Bên trong bão cát đột nhiên truyền đến tiếng gào thét đáng sợ, một cái roi đen xì như xích sắt đâm phá qua phong sát, gào thét điểm đến mi tâm hắn!
“Không ngờ trong phong sát lại có sinh vật sống!”
Diệp Húc rùng mình, vội vàng vung Bàn long kim trượng lên quét một cái thật mạnh, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, cánh tay hắn bị chấn tê dại, rốt cuộc đánh bay cái roi này ra.
Trong phong sát, một bóng mờ thật lớn từ từ đi tới, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sinh vật này là một con bọ cạp tinh đã tu luyện thành, nửa người trên lột xác, biến thành một thiếu nữ có nhan sắc mê người, đôi mắt màu lam, có chút điềm tĩnh, làn da trắng nõn, mái tóc đen trơn bóng, theo bờ vai rủ xuống, khe khuất bộ ngựa sữa.
Hai tay nó là hai cái đại ngao, nặng vô cùng, giống như hai cây kéo lớn, hàn quang lấp lánh.
Một cái đuôi bọ cạp giống như trường tiên đen, dựng thẳng phía sau thiếu nữa, vung qua vung lại trong phong sát.
Đây là một loại dị chủng yêu thú sinh hoạt trong phong sát, là loại yêu vật làm người ta đau đầu nhất, thường xuyên lui tới lui đi trong bão cát, giết chết những vu sĩ bị nhốt trong bão cát.
Loại yêu thú này có vỏ ngoài cứng rắn, ngay cả phong sát cũng không thể phá hủy.
Ngao!
Thiếu nữ kia mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng sắc như thép, gào thét hướng hắn, lập tức khua hai cái đại ngao, tung bay cao thấp, cắt đến Diệp Húc!
Diệp Húc nguyên khí lao ra, đem Định phong bảo thụ tế lên đỉnh đầu, vung Bàn long kim trượng đón đỡ.
Đương!
Con bọ cạp này lực lớn vô cùng, gần như đánh bay hắn, lập tức giơ đuôi lên, điểm đến trán hắn!
Diệp Húc vội vàng lắc mình tránh thoát, lập tức phóng lên cao, nâng Định phong bảo thụ bay về phía trước, con bọ cạp tinh kia đuổi theo không ngừng, múa máy hai cái đại ngao tiếp tục đánh tới.
Ngao!
Thiếu nữ gầm lên, Diệp Húc vung Thiên cổ bảo tràng ra, hai con Tứ Sí Kim Tàm vù vù bay vào miệng bọ cạp, một lúc lâu sau, thân hình con bọ cạp này đột nhiên khô quắt lại, hai con kim tàm từ miệng nó chui ra, trở lại trong Thiên cổ bảo tràng.
Diệp Húc lau mồ hôi lạnh đi, loại yêu vật bọ cạp tinh này quanh năm sinh hoạt trong bão cát, vỏ ngoài được phong sát tôi luyện cứng vô cùng, đừng nói là hắn đánh không vỡ, cho dù cao thủ Đan Đỉnh kỳ đến chỉ sợ cũng không còn cách nào khác.
Tuy nhiên nhược điểm của loại yêu vật này chính là lục phủ ngũ tạng của nó, bụng chúng nó không luyện được cứng như sắt, bởi vậy mới chết trong miệng Tứ Sí Kim Tàm.
“Vỏ ngoài của bọ cạp, có thể luyện chế thành một kiện vu bảo không tồi.”
Diệp Húc thu xác con bọ cạp này vào trong ngọc lâu, tinh quang lóe ra trong mắt, thầm nghĩ: “Không biết ta có thể dùng uy năng phong sát rèn luyện thân thể được không…”