[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái

Chương 429 : Bắn Nhau Dữ




Súng liên thanh “Cạch cạch cạch” vang lên, đạn vô tình bắn khách chơi bạc hoảng loạn thành cái sàng.

Một số quân Hồng Y giơ súng nhắm vào một số khách sòng bạc không an phận, cảm xúc cực kỳ khẩn trương, liên thanh hô:

- Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, bằng không nổ súng.

Bọn Sở Thiên vốn muốn mượn cơ hội chạy ra ngoài, nhưng nghe thấy lời nói của Phó quan Cáp, lập tức cười khổ lên. Không ngờ Phó quan Cáp này vẫn rất thông minh, đáng kiêng kỵ hơn là hỏa lực bao vây bên ngoài cũng rất hung mãnh, bây giờ ra ngoài thì không phải bị làm sủi cảo, mà là bị hai bên kẹp công làm sandwich rồi.

Sở Thiên thừa dịp nhóm khách thứ hai xông ra ngoài, chỗ dưới lầu xuất hiện quân Hồng Y, thấp giọng quát:

- Động thủ, tận lực tiêu hao sinh lực của quân Hồng Y. Bằng không khách rút hết, bọn chúng tập trung hỏa lực, tình cảnh chúng ta sẽ càng khó khăn hơn.

Lúc nói chuyện, tay phải Sở Thiên đột nhiên giơ ra, hai cây phi tiêu nhanh chóng bắn vào cổ của hai tên quân Hồng Y. Lúc hai tiếng kêu thảm vang lên, bọn Nhiếp Vô Danh cũng động thủ rồi. Mục tiêu nổ súng sớm đã nhắm xong “Pằng pằng pằng” tiếng súng không ngừng vang lên, kèm theo tiếng kêu thảm của quân Hồng Y.

Phó quan Cáp vừa mới hiện thân ra, thì bị Phong Vô Tình một súng bắn vào ngực sau đó ngã lên đất, ngay lúc mọi người cho rằng gã đã bị thanh toán, tên này lóc ngóc bò dậy, sờ sờ chỗ vết thương đau đớn hét:

- Nổ súng, nổ súng, dùng hỏa lực áp chế.

Phong Vô Tình vỗ đầu ảo não, vô cùng hối hận nói:

- Đồ chó hoang, không ngờ mặc áo chống đạn, lãng phí một viên đạn rồi.

Tiếng nói vừa rơi xuống, Sở Thiên liền kéo anh ta đi, trong miệng hô:

- Nhanh ẩn nấp, Phi Dương, Khả Nhi giữ đường cầu thang. Vô Tình, Vô Danh tìm cơ hội giết địch. Giết thêm một tên địch thì chúng ta có thêm một phần an toàn, kéo dài thêm một phút thì chúng ta thêm một phần hy vọng.

Lúc này quân Hồng Y đã mặc kệ trên lầu còn có khách không, mấy chục khẩu súng tự động, súng máy, điên cuồng bắn quét lên lầu, còn có mấy chục quân Hồng Y cầm súng xông tới hành lang. Trong làn đạn dày đặc, tính toán của Sở Thiên gần như toàn bộ thất bại, ngay cả cơ hội ngẩng đầu cũng không có, càng đừng nói phản công.

Một số khách sòng bạc không kịp chạy đi gào khóc chạy loạn, theo thói quen xông tới cầu thang thông đạo. Quân Hồng Y đã nhận được mệnh lệnh nổ súng, cũng không quản là người nào, chỉ cần có người xông qua thì không chút do dự nổ súng. Cho nên nháy mắt thông đạo liền ngã xuống mấy chục người khách chơi bạc.

Sở Thiên nhìn thấy những người vô tội này, trong lòng hơi áy náy, vì bảo vệ tính mạng mình mà liên lụy hy sinh bọn họ rồi. Tiếng súng dày đặc vang lên mấy phút, sau đó mới hơi dừng lại. Phó quan Cáp đã bố trí xong nhân viên, ngoại trừ các góc tầng trệt giữ lại sáu khẩu súng máy phong tỏa, những quân Hồng Y khác toàn bộ đều xông lên lầu hai.

Sở Thiên biết Phó quan Cáp sẽ cho người trực tiếp từ cầu thang tấn công lên, thế là quát với bọn Phong Vô Tình:

- Vô Tình, Vô Danh, các anh đi chi viện Khả Nhi và Phi Dương. Những quân Hồng Y đó huấn luyện có tố chất, hỏa lực lại mạnh, em sợ các cô ấy hai khẩu súng không chịu được.

Quả thật như vậy, Khả Nhi và Dương Phi Dương dựa lên vật chắn, đến giờ một súng cũng chưa nổ. Cầu thang xoay vòng của sòng bạc là giữa tầng trệt lên lầu hai và lầu ba, cho nên mấy khẩu súng tự động thì phong tỏa cả cầu thang. Nếu bọn Sở Thiên không có cách phòng thủ, cũng làm bọn họ không thể làm chạy lên lầu ba.

Trên mặt Khả Nhi giương nụ cười khổ đành chịu, cô thích chơi súng lại bị người ta dùng hỏa lực áp chế thành thế này, chỉ cần hơi lộ đầu ra, mấy chục viên đạn liền vây tới, chỉ có thể mở to mắt nhìn quân Hồng Y từ từ ẩn núp đến, duy nhất chỉ có thể chờ đợi khống chế ở cầu thang lên tầng hai..

Hai tên quân Hồng Y cuối cùng dưới sự yểm trợ của hỏa lực cũng đã di chuyển tới cầu thang. Đầu vừa dựa lên sàn nhà lầu hai, súng tự động còn chưa đặt ngang, thì thấy được một cô gái xinh đẹp đang khẽ cười với bọn họ, trong tay cầm súng lục tinh xảo, trong miệng rõ ràng phun ra mấy lời nói sống nữa đời không quen:

- Bye, bye!

“Bang bang” hai viên đạn chuẩn xác bắn vào giữa trán của bọn họ, máu tươi dần dần từ bên trong chảy ra.

Cùng lúc đó, dây thép của Dương Phi Dương lóe ra, giống như con rắn độc quấn lấy hai khẩu súng tự động, sau đó nhẹ nhàng kéo tới trước mặt mình. Sở Thiên chỗ không xa dựng ngón tay cái lên với các cô, ám chỉ các cô làm rất tốt. Dương Phi Dương ném súng tự động cho Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình, sau đó lại im lặng ẩn núp.

Nhưng kẻ địch rõ ràng xảo quyệt hơn trong tưởng tượng của Sở Thiên, xét thấy khó khăn khi công kích chính diện, Phó quan Cáp phái ra hai mươi mấy tên quân Hồng Y từ phía sau lén leo tới bốn cánh cửa sổ lầu hai. Phía chính diện lại tăng thêm hỏa lực áp chế, dùng cái này để phân tán và kiềm chế phản ứng của bọn Sở Thiên.

Lúc Sở Thiên phát hiện có động tĩnh thì sau lưng đã có mấy tên quân Hồng Y mở tung cửa sổ nhảy vào, vô cùng nguy cấp. Khả Nhi tay mắt lanh lẹ, giơ tay mấy súng, “Pằng pằng pằng” giải quyết hết bọn họ. Nhưng đồng thời vị trí của cô cũng bị bại lộ, vô số viên đạn bắn tới, may mà góc độ bí mật khá xảo quyệt, viên đạn đều bắn cách trên đầu nửa thước.

Bụi đất tung bay.

Sở Thiên nhấc mấy cái bàn đánh bạc bằng đá cẩm thạch dày nặng chặn cửa sổ. Lúc dời cái bàn đến hai cánh cửa sổ gần nhất, hai tên quân Hồng Y nhảy vào, kêu gào sờ súng tự động vắt ở bả vai. Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội, dùng toàn lực, vung cái bàn đánh bạc hơn trăm cân ném qua.

Hai tên quân Hồng Y không kịp trốn, cả người lẫn súng bị Sỡ Thiên đá bay lên tường, bảy lỗ chảy máu chết. Một tên quân Hồng Y đang từ cửa sổ thăm dò, nhìn thấy hai tên đồng bọn bị Sở Thiên đập như đập quả dưa chết, nhất thời kinh sợ, đợi lúc phản ứng lại, bàn đánh bạc đã nện lên đầu y, máu tươi bay tứ tung rớt xuống.

Sở Thiên dùng cái bàn chặn cửa sổ, còn lấy mấy cái ghế chắn vững chắc, sau đó khiều hai khẩu súng tự động ném cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh. Bọn Phong Vô Tình cầm súng tự động bắn quét mấy cái, nòng súng đều bị đập dẹp, sử dụng chỉ có thể là bạo thang, may mà viên đạn vẫn có thể dùng.

Hỏa lực của quân Hồng Y lại hung mãnh lên, vách tường tiếp xúc cầu thang lầu hai đã hiện đầy lỗ đạn, dưới đất cũng đầy là vỏ đạn, mười mấy quân Hồng Y có chỗ đứng xông lên bậc thang.

Nơi chật hẹp, Sở Thiên vẫn rõ ràng nhìn thấy tên ở giữa cánh tay gấp khúc, dường như đang sờ vật gì.

Sở Thiên không để ý nguy hiểm lắc người ra, vẩy ra mười mấy cây phi tiêu, đánh hai tên quân Hồng Y trèo lan can ngã lên đấy, đồng thời cũng thấy rõ hai tên ở giữa đang kéo lựu đạn, trong lòng thất kinh, thế là hét lên:

- Khả Nhi, mau đổi chỗ.

“Cạch cạch cạch” mấy chục viên đạn bắn về phía Sở Thiên. Sở Thiên phản xạ có điều kiện trốn phía sau, dư quang nhìn thấy rõ một quả lựu đạn rơi về hướng chỗ Khả Nhi ẩn núp, gần như là nháy mắt, Khả Nhi và Phi Dương lăn về phía sau.

Ầm!!!

Tiếng nổ của lựu đạn vang lên.

Khả Nhi và Dương Phi Dương cơ thể nhanh nhẹn nhất thời rơi xuống như diều đứt dây, nặng nề ngã về phía sau, ai cũng cảm nhận ra các cô nhất định bị thương rồi. Quân Hồng Y thấy chướng ngại bài trừ, tăng thêm tốc độ nhanh chóng xông lên lầu hai, chỉ cần có thể đứng vững gót chân, bọn Sở Thiên nhất định phải chết không nghi ngờ.

Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình thấy được tình thế nguy cấp lại lo lắng Khả Nhi và Phi Dương có sơ xuất gì, cũng không lo nguy hiểm từ góc ẩn núp xông ra, hai khẩu súng tự động không chút lưu tình hình thành hỏa lực đan xen nhau bắn. Bảy tám tên quân Hồng Y leo lên lầu hai còn chưa kịp ẩn trốn nhanh chóng ngã trong vũng máu.

Nhìn thấy lầu hai còn có hỏa lực lớn mạnh như vậy, quân Hồng Y phía sau lại vùi đầu xuống.

Sở Thiên cũng không quan tâm mục tiêu gì nữa, cố gắng phóng phi tiêu ra. Thừa dịp quân Hồng Y hỗn loạn nhảy tới bên cạnh Khả Nhi và Phi Dương, giơ tay ra thăm dò hơi thở của các cô, sau đó đỡ các cô dậy, nhẹ nhàng vỗ vào lưng.

“Phịch”, Khả Nhi và Dương Phi Dương tựa hồ cùng lúc phun ra máu tươi, cực lực hé miệng thở, rõ ràng đều bị chấn thương.

Sở Thiên cũng không kiêng kỵ gì, giơ tay xé áo ngoài của các cô, thấy được trên áo chống đạn bị đâm vào không ít mãnh lựu đạn, ít nhất năm sáu chục mảnh. May mà mình hô kịp thời, cũng may mặc áo chống đạn chất lượng cao, bằng không hai cô gái như hoa như ngọc thành bao tiêu rồi.

- Vô Tình, Vô Danh, các anh đứng vững.

Sở Thiên vừa đỡ Khả Nhi và Dương Phi Dương vào góc chết, vừa quát với bọn Phong Vô Tình:

- Em giúp Khả Nhi và Phi Dương xử lý vết thương, nhất định không thể để quân Hồng Y xông lên.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh sờ lên súng tự động, lo lắng vô cùng, nhìn nhau mấy cái liền trấn giữ con đường đi lên. Chỉ cần không hết đạn, bọn họ kiên quyết tin tưởng có thể áp chế quân Hồng Y.

Sở Thiên đặt Khả Nhi và Dương Phi Dương tới góc phòng, đá lăn mấy cái bàn đánh bạc dày nặng để hộ thể, sau đó mới nhẹ nhàng cởi áo chống đạn của Khả Nhi và Dương Phi Dương. Tuy ngăn chặn được phần lớn mảnh đạn , nhưng vẫn có một phần nhỏ đâm vào cơ thể các cô, máu tươi theo mảnh vỡ chảy ra ngoài.

Sở Thiên không kìm được phẫn nộ và thương tiếc, dùng tốc độ cực nhanh giơ tay rút mảnh vỡ ra. Mỗi lần, Khả Nhi và Dương Phi Dương đều khóe mắt rút động, rõ ràng là đau đớn dị thường, nhưng đều cố nhịn không ra tiếng, sợ làm Sở Thiên càng thêm lo lắng. Tốn gần năm phút, mảnh vỡ mới được xử lý hoàn toàn.

Trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi và xử lý mãnh vỡ, Dương Phi Dương và Khả Nhi đã dần dần khỏe lại, xé quần áo băng bó vết thương và cảm kích nhìn Sở Thiên:

- Thiếu soái, không cần lo chúng em, chúng em có thể chăm sóc tốt cho mình, anh đi giúp Vô Danh và Vô Tình đi, hỏa lực của quân Hồng Y rất mạnh.

Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Đừng nói nhiều, cũng đừng lộn xộn, ngoan ngoãn nằm ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để các em bị thương nữa đâu.

Sát khí dày đặc xông hiện trên mặt Sở Thiên, hôm nay Khả Nhi và Dương Phi Dương bị trọng thương như vậy, sao có thể không làm hắn phẫn nộ chứ?

Sở Thiên tự nhiên biết tiếp tục như vậy không phải là cách, sợ Sa Cầm Tú không có kịp tới thì đã toàn quân bị diệt rồi, phải nghĩ cách kéo dài thời gian. Thế là ánh mắt bắt đầu quét lên, lướt qua mấy hũ đường trắng lớn ở kệ đồ uống, lại nhìn thấy thùng sứ xanh khổng tước ở góc tường, ánh mắt cuối cùng lưu lại ở mấy chục mãnh vải trắng trải trên bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.