Mai Tử đưa bọn Sở Thiên vào trại Cáp Nhĩ được xây dựng ở tàu ngựa của huyện Lục Thanh.
Sở Thiên nhìn qua liền thốt lên hai chữ “ngựa tốt”, trong chuồng buộc mười mấy con ngựa, con nào cũng thần tuấn phi thường, da lông đen mượt bóng loáng, toàn thân ngăm đen không chút tạp mao, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra đây là ngựa tốt khó kiếm.
Có vẻ Mai Tử và người phụ trách chuồng ngựa rất thân thiết, sau khi cười nói mấy câu liền dắt ra vài con ngựa, chịu sự dạy bảo của các cô khả Nhi.
Mai Tử dắt ra một con ngựa ô nhỏ xinh, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, tay phải cầm lấy dây cương, cả người hiện ra khí thế hăm hở.
Bọn Khả Nhi cũng nóng lòng, vẻ mặt cực kì phấn khích.
May mà mọi người đều học rất nhanh, dưới sự chỉ dạy của Mai Tử, không tới hai giờ mọi người đã có thể tự khống chế ngựa.
Mai Tử tỏ ra rất hài lòng về trí tuệ nhanh nhạy của bọn Sở Thiên, nhìn về xa nơi cánh đồng hoang nói:
- Xuất phát!
Tuy Mai Tử giải thích với Sở Thiên rằng ngựa này đều là của trại Cát Nhĩ, sau khi cưỡi chúng về, tất sẽ có người đưa ngựa về chuồng bán. Nhưng Sở Thiên sau khi suy nghĩ, vẫn bảo Khả Nhi lén bỏ lại hai nghìn tệ, làm phí thuê ngựa.
Ngựa sau tiếp gót ngựa trước, bình nguyên xa khói nhạt mây mờ!
Vang giữa trưa, Lục Kỵ đã nhẹ nhàng rời khỏi thị trấn Lục Thanh, sau mười lăm phút bọn người Sở Thiên đã tiến vào cánh đồng hoang.
Ở nơi cách quốc lộ gần hai km, Mai Tử dẫn theo bọn người Sở Thiên chạy về phía Đông.
Sau mấy chục phút cưỡi ngựa, Sở Thiên cảm nhận sâu sắc núi non hùng vĩ của Vân Nam biên cương hiểm yếu. Trước mặt núi cao sừng sững, rừng nguyên sinh rậm rạp, kéo dài vô tận. Khi bóng cây ở chỗ sâu có khe suối chảy qua cỏ hoa tươi tốt, cây cao vút. Đường gập ghềnh khó đi, chẳng trách Mai Tử lại lạc quan như vậy. Chon đường nhỏ đi là an toàn, hòan toàn không thể gặp phải bọn Thiên Lang.
Sở Thiên còn chưa kịp cảm thán thì Mai Tử lại đưa bọn họ rẽ sang một đường nhỏ vô danh khác, sau khi chạy được mấy phút, Sở Thiên cảm thấy tầm nhìn rộng và sáng, thảm cỏ xanh thẳm chạy tít về phía chân trời, có vẻ như chính tay ông trời đã trải ra tấm thảm xanh biếc này.
Thảo nguyên trước mắt phì phiêu rộng lớn, tô điểm bởi những hồ nước nhỏ như viên minh châu. Trong những khúc sông đan vào nhau, trong nông trường tự nhiên mây trắng thong dong với vài chú ngựa hoang ăn cỏ, hoa cỏ nở rực rỡ, xen lẫn nhau trong lạnh hao. Sương rồng, cỏ dại và những cây gỗ lớn đều từ đó mà sinh trưởng, làm phong phú thêm chủng loại thực vật của thảo nguyên, càng vì cây cỏ tầng tầng lớp lớp xanh tươi mà đem tới những thay đổi đa sắc màu.
Sở Thiên vẫn luôn cho rằng, thảo nguyên là đặc sắc mà chỉ có mông cổ mới có, vân nam nhiều về tuyết sơn và rừng mưa nhiệt đới. Nhưng lại không hề biết thảo nguyên của Vân Nam cũng đẹp đến say mê lòng người như vậy, Khả Nhi và Dương Phi Dương hưng phấn hét lên, thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.
Mai Tử chọn đường đi quả nhiên yên tĩnh, theo lời cô nói thì sẽ đi thẳng qua phía sau thôn trại “Thiên Lang” của họ. Mấy năm nay kinh tế phát triển khiến ánh mắt của bọn họ chú ý tới quốc lộ và đường ven thôn trại, mà không có ai chú ý tới thảo nguyên màu mỡ phía sau lưng họ.
Sở Thiên quất hai roi, con hắc mã dần tăng tốc, rất nhanh liền hòa vào thảo nguyên tuyệt đẹp, ngoài họ ra thì trên thảo nguyên mênh mông này không còn thấy bóng một ai nữa, thinh thoảng có tiếng sói từ nới đồi núi nhấp nhô vọng lại, khiến người ta cảm thấy thế giới tươi đẹp này còn có một mặt nguy hiểm của nó.
Chạy liên tục gần hai tiếng đồng hồ, Mai Tử phất tay ra hiệu mọi người dừng lại, ánh mắt dừng lại bên cái hồ nhỏ cách đó không xa, cười nói:
- Ngựa đã chạy hai giờ rồi, cũng phải cho chúng uống chút nước, ăn chút cỏ chứ! Mọi người cũng nghỉ một lát đi.
Sơ Thiên cúi đầu xuống nhìn kỹ, quả nhiên ngựa ô có vẻ hơi mệt mỏi, đúng là nên nghỉ ngơi rồi, liền gật gật đầu.
Bọn Sở Thiên đi theo Mai Tử tới bên hồ, nhân lúc ngựa vẫn đang lẳng lặng ăn cỏ uống nước thì mọi người cũng ngồi nghỉ. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, giữa hai chân cảm thấy đau đau, đúng như lời Mai Tử nói, không nghỉ một chút nói không chừng mai thức dậy chỉ có thể đi lại như máy thôi.
Gió mạnh ùa qua, nước hồ lăn tăn gợn sóng xanh, cá mặc sức dạo chơi trong hồ, thỉnh thoảng nhảy vọt lên, một vài con chim không rõ tên kiếm ăn quanh hồ, tuy kinh sợ khi thấy người tới, xong lại không bay đi, chỉ là đề cao cảnh giác, căng đầy sức sống.
Mai Tử lấy thịt bò từ trong ba lô ra, chia cho bon Sở Thiên, cười nói:
- Đến đây, dị vực phong tình, đương nhiên cần phải ăn thịt bò trên thảo nguyên, đáng tiếc là không có sữa ngựa nếu không sẽ thích thú không muốn trở về thành phố lớn.?
Sở Thiên cầm thịt bò rồi cắn, bản thân đang ở trong thảo nguyên tuyệt đẹp, dường như đến nguy hiểm cũng quên.
Mai Tử đứng dưới ánh mặt trời, vặn eo bẻ cổ, chỉ lên đỉnh núi phía xa, nói:
- Sở Thiên, em đã nói rồi mà, bảo đảm có cách có thể để mọi người đi qua cánh đồng hoang, chỉ cần đi tiếp hai giờ nữa, vượt qua ngọn Lang Sơn ở xa kia là có thể cởi bỏ thế lực của cánh đồng hoang rồi, bọn Thiên Lang tuy có hung hãn nhưng cũng không dám vào thôn trại làm xằng làm bậy!
Sở Thiên ăn xong thịt bò, đứng dậy nhìn ra xa, tuy không nhìn rõ kiến trúc Lang Sơn gần đây, nhưng lại nhìn thấy mơ hồ kiến trúc tren núi, không ngừng được hỏi:
- Mai Tử, Lang Sơn mà em nói dường như có công trình kiến trúc xây dựng?
Mai Tử gật đầu, tán dương nói:
- Sở Thiên, anh thật sự rất có mắt nhìn, đó là một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang, ngày trước người của tứ thôn mười tám trại ra ngoài chăn thả, nếu gặp phải mưa to gió lớn hoặc bầy sói đều có thể tới đó chốn. Nhưng vài năm trở lại đây, mọi người không chăn thả, bầy sói cũng không thấy nữa, nên lâu đài cổ Lang Sơn cũng bỏ đi!
Sở Thiên cảm thấy thần sắc Mai Tử có chút cô độc, hắn đã đóan được
Mọi người không chăn thả nữa, thì dựa vài cái gì sống chứ? Đương nhiên là buôn bán thuốc phiên, một năm mạo hiểm một lần, chỉ cần một lần thành công thì có thể khiến cả nhà no ấm gần chục năm.
Sở Thiên khẽ thở dài, trấn an Mai Tử nói:
- Em yên tâm, sẽ có một ngày mọi người thích chăn thả trở lại mà.
Mai Tử vẻ cảm động nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu, dù biết không có khả năng cho lắm nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng.
Bỗng nhiên, ngựa trở nên rối loạn, nhao nhao áp sát về phía bọn Sở Thiên.
Sắc mặt Mai Tử trầm xuống, biết có chuyện sắp xảy ra liền vội bước lên trước dắt ngựa, đề phòng bọn ngựa chạy mất.
Bọn Sở Thiên cũng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần đều đứng dậy, nhìn về phía có hơi hướng của nguy hiểm.
- Một con sói!
Nói một cách chính xác thì là một con sói hoang cổ trắng cường tráng, khắp người là máu, hiển nhiên là đã tranh đấu kịch liệt qua ở đâu đó.
Con sói hoang này tuy toàn thân là máu, nhưng ý chí chiến đấu vẫn tràn đầy, cái mũi ướt phun ra khí trắng, nhấc người cao lên, ngẩng đầu, nhếch đuôi lên, hai mắt lóe ra sự ác nghiệt và hung hãn, oai phong nhìn bọn Sở Thiên, trên người toát ra mùi của vương giả.
Sở Thiên hai mắt nhìn biêt đây là sói chúa, hẳn là sói chúa này vừa đạt được thắng lợi, chỉ là không biết làm sao nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có một mình, bầy sói của nó dường như không ở gần đây, nếu không đã sớm vây quanh nó rồi.
Phong Vô Tình lộ ra dao găm đen, đang muốn tiến lên trước giải quyết con sói hoang này.
Mai Tử biết sự lợi hại của Phong Vô Tình, cũng biết con sói hoang này đã bị thương, bèn lo lắng gọi:
- Đợi chút, không cần giết nó đâu!
Sở Thiên phất tay về phía Phong Vô Tình, lòng thương hại trời sinh của con gái đã thể hiện ra rồi.
Mai Tử cảm kích nhìn Sở Thiên mấy lần, từ trong ba lô lấy ra hai cân thịt trâu, ném cho sói chúa, nói:
- Nó bị thương, cũng có vẻ đói rồi, nó ăn xong rồi sẽ bỏ đi mà, sói trên thảo nguyên đã không còn nhiều nữa hay cứ để cho nó sống đi.
Sở Thiên cười cười, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm con sói.
Sói chúa bị miếng thịt trâu Mai Tử vứt tới làm cho kinh hãi, vội nằm sấp người gầm thét, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chẩn bị tấn công.
Bọn Sở Thiên không động đậy, tất cả đều im lăng nhìn con sói chúa, biết trong thời khắc này có hành động nào không thỏa đáng sẽ dẫn tới việc người và sói đánh nhau.
Sói chúa cũng rất thông minh, tuy gầm thét nhưng nó cảm nhận được khí thế trên người bọn Sở Thiên nên trước sau không dám phát động công kích. Sau đó nhìn thấy Mai Tử ném cái gì đó tới, tỏa ra mùi vị quen thuộc, thì mới hiểu hành động vừa rồi của Mai Tử là thiện ý.
Sói chúa thử thăm dò cắp miếng thịt bò vào miêng, thấy mọi người không có hành động tấn công gì mới từ từ cong người lùi về phía sau, vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác, khí thế chiến đấu trên người vẫn không hề mất đi, đa nghi là bản tính của chúng.
Sói chúa sau khi lùi hơn mười mét mới bỏ miếng thịt bò xuống, xé rách từng miếng lớn, Mai Tử nói không sai, nó thật sự đói rồi, không tới hai phút hai cân thịt bò đã bị con sói chúa ăn sạch bách. Sau khi ăn xong khí sắc của nó tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng trở lên dịu dàng, thét dài hai tiếng về phía bọn Sở Thiên rồi chạy về phía thảo nguyên xa.
Mai Tử nhìn theo bóng con sói chúa mất dần, lẩm bẩm một mình:
- Em sống hai mươi năm rồi, lần đầu tiên thấy sói chúa, mong là về sau vẫn còn có thể nhìn thấy!
Sở Thiên khẽ gật đầu không nói gì, vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống! Có sống hay không, đều do ý trời!
Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, Mai Tử gọi mọi người lên ngựa đi tiếp, tuy Thiên Lang rất không có khả năng xuất hiện, nhưng tốt hơn là sớm rời khỏi thế lực của thảo nguyên hoang vắng, huống hồ sau khi trời tối không dám đảm bảo là sẽ không gặp phải đàn sói nhiều năm không thấy?
Thảo nguyên lớn như vậy, chuyện xấu đương nhiên cũng nhiều!
Kiếm quang giết người luôn đặc biệt sáng rực, máu vừa mới chảy ra bao giờ cũng vô cùng tươi.
Hai vị đại hán cường tráng trước tiên đánh về phía Dương Phi Dương, trong ấn tượng của bọn chúng thì nữ giới luôn dễ đối phó, bọn chúng không ngờ được rằng mình chọn lựa lại là ma quỷ, Dương Phi Dương cứng rắn đánh ra như lưỡi của rắn độc xuyên qua cổ họng của bọn chúng, máu tươi liền phun ra.
Dưới ánh nắng chiều tà, thân hình cứng rắn nhuốm máu tươi lóe ra màu đỏ quỷ dị.
Bon Hoàng Thiên Hùng đều ngẩn ngơ kinh sợ, không ngừng được liền lùi sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu bị dây thép xuyên qua, từ trong sâu thẳm cảm thấy sự độc ác của Dương Phi Dương, ngay sau đó vì sợ hãi mà trở lên điên cuồng.
Hoàng Thiên Hùng rút súng lục ra, giơ cao gào lên giận giữ:
- Giết, giết bọn chúng!
Sở Thiên tay phải lay động, trong nháy mắt hai phi tiêu cắm vào cổ tay cầm súng của Hoàng Thiên Hùng, tựa như đeo hoa tươi ở cổ tay phải.
Gần hai trăm nam nữ dũng mãnh cầm các loại vũ khí vọt về phía bọn Sở Thiên, khí thế như muốn tiêu diệt hết thảy các sinh vật.
Khi bọn hung đồ thay đổi vị trí, trong nháy mắt đám người Phong Vô Tình rút súng nạp đầy đạn từ trong lòng ngực ra, khóe mắt toát ra sát khí đằng đằng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tuy có trong tay binh khí nổi tiếng, nhưng lại không nói lên là họ không biết dùng súng, bọn họ xuất thân từ bộ đội đối với việc quen thuộc súng ống, sử dụng lư hỏa thuần xanh cũng không có gì lạ.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi đứng xếp thành hình tam giác.Khả Nhi chuyên bắn người có súng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bắn tỉa bọn người phía trước, Dương Phi Dương dùng dây thép bảo vệ cá lọt lưới ở dưới súng, cho dù kẻ ác trốn thoát khỏi đầu súng cũng không thể tới gần bọn Sở Thiên.
Rầm Rầm Rầm.
Tiếng súng không ngừng vang lên, sau tiếng súng lúc nào cũng ba mạng người ngã xuống.
Hai vị hung đồ ở giữa, rút súng ra nhằm rút ra một chỗ trống để nổ súng, thật không dễ gì mà đợi được cơ hội, đang muốn bắn lén vào khe hở, đột nhiên tiếng súng vang lên liên tục, bọn họ chỉ kịp cảm thấy giá lạnh trên trán, liềm chận rãi ngã trên đất rồi chết.
Khả Nhi có tài bắn súng như thần, đương nhiên không cho bọn chúng có cơ hội bắn lén.
Hai vị hung đồ thấy mất đi một người, liền vội đem khảm đao của mình vứt xuống đất, tay vừa giơ lên sờ vào súng lục, tiếng súng lại liên tiếp vang lên, Khả Nhi bắn chuẩn xác vào đại não của họ, một giây cơ hội sinh tồn cũng không lưu lại cho bọn họ.
Hung đồ vọt tới từ khắp nơi, dường như không chút sợ hãi súng lục của bọn Phong Vô Tình, cầm khảm đao đánh nhào tới, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bình tĩnh ứng chiến, liên tiếp bóp cò giết hết mười mấy tên hung đồ trong tốp đầu xông tới, vài tên hung đồ cũng có chút thông minh khi thấy quân xung phong phía trước chết qua nhanh liền lăn trên đất tiến tới, muốn lấy tốc độ để làm nhiễu loạn trận tuyến của bọn Phong Vô Tình.
Một người đàn ông dáng người hơi béo lăn loạn xạ trên đất, không ngờ lại lăn ở dưới chân Sở Thiên liền vội định thân muốn dùng khảm đao chặt hai chân Sở Thiên, ai mà biết vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thiên, còn chưa kịp phát lạnh đã bị phi tiêu trong tay Sở Thiên ấn vào mặt hắn, hệt như đậu phụ giết chết gã.
Hoàng Thiên Hùng ôm lấy cánh tay phải bị tàn phế một nửa, đã chạy trốn ra phía ngoài hơn mười thước, thấy lần đầu công kích đã chết hai mươi mấy người trong lòng không khỏi ớn lạnh, không ngờ bọn Sở Thiên lại có hỏa lực cường đại thế, nhưng cũng không cam tâm để cho bọn Sở Thiên chạy trốn mất.
Vì thế, Hoàng Thiên Hùng một bên bảo thân tín chuẩn bị nổ súng một bên hét lên giận dữ nói:
- Lên, lên nào, đạn trong súng của bọn chúng sớm muộn gì cũng hết, thừa lúc chúng thay đạn liền đánh áp sát tới!
Hung đồ xung phong cảm thấy lời của Hoàng Thiên Hùng nói có lý, bèn càng công kích mãnh liệt hơn, bốn năm mét đất trống đã chất đầy thi thể, lượt đạn đầu của bọn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cuối cùng cũng đã bắn hết, tiếng súng tạm thời ngừng vang, ngay cả súng của Khả Nhi cũng không bắn nữa.
- Giết!
Công kích khoảng cách gần của bọn hung đồ cũng bắt đầu rồi, phát ra như núi lửa vậy.
Nhưng vọt lên mấy bước bọn hung đồ phát hiện mình nhầm rồi.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh không hề đổi đạn mà là lấy ra một khẩu súng khác, ngay cả chút thời gian cũng không cho bọn hung đồ, hai người lại bắn ra những viên đạn chết người, sau tiếng súng vang lên, trên mặt đất lại có gần hai chục thi thể ngã xuống.
Hoàng Thiên Hùng vẻ mặt cực kỳ tức giận, rồi lại thể hiện không có cách nào, chỉ có thể hô to với bọn thân tín bên người:
- Nổ súng, nổ súng!
Ba gã thân tín nắm súng lục, vừa ngắm ngay vào bọn Sở Thiên, Khả Nhi vốn đã tịt ngòi súng lục trong nháy mắt khôi phục lại sức lực, họng súng rầm rầm rầm vang lên, ba phát đạn giống như dấu hiệu của họ, trực tiếp đi qua hơn trăm hung đồ, đâm vào ấn đường của chúng.
Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có máu tươi bay tứ túng.
Hoàng Thiên Hùng sau lưng họ bị máu tươi bắn đầy mặt, sợ tới mức ngồi xụp xuống trốn về sau cột gỗ của doanh trướng.
Bọn Phong Vô Tình cuối cùng cũng đổi đạn. Nhưng tất cả động tác dường như chỉ dùng một thời gian cực ngắn để hoàn thành.
Hơn nữa lần này họ là hai tay cầm súng.
Bọn hung đồ cuối cùng cũng dao động, vũ khí lạnh của mình còn chưa rút ra đã bị người ta giết chết rồi, liều mạng kiểu này có vẻ không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ là bước lên nộp mạng mà thôi, bọn họ tuy không sợ chết nhưng cũng không nhất thiết phải chết vô ích như vậy.
Gió trên thảo nguyên từ từ thổi qua, gần trăm thi thể trên đất đã tản ra mùi máu tanh, bao phủ lấy doanh trướng mãi không tan.
Hoàng Thiên Hùng cũng cảm thấy được đã đến đường cùng, bèn một bên cho người đi xin viện trợ từ “Thiên Lang” một bên di chuyển tới chỗ buộc ngựa.
Anh ta biết tài bắn súng chuẩn xác của Khả Nhi, nên mỗi bước di chuyển hết sức cẩn thận, hơn nữa đều có vật che.
Sở Thiên thấy bọn hung đồ đâng từ từ rút lui, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho bọn Phong Vô Tình, nói:
- Giết hết đi!
Đây đều là bọn hung đồ vô cùng tàn bạo, giết chết bọn chúng cũng không quá đáng, vụ sát hại hôm nay chắc chắn sẽ kết thù không đội trời chung với “Thiên Lang”, nếu tha cho những người này, sau khi chúng trở về bên cạnh “Thiên Lang” chắc chắn sẽ lại đối phó với mình.
Để chúng có cơ hội một lần nữa đối phó với mình thì chi bằng giờ cứ giết luôn cái bọn vốn đã đáng chết này đi.
Theo mệnh lệnh của Sở Thiên, súng của bọn Phong Vô Tình lại nổ tiếp, bọn hung đồ đã khiếp đảm rồi, đừng nói tới tổ chức tấn công mà ngay cả đến chạy thoát thân cũng trách hai chân chạy quá chậm. Thấy bọn Phong Vô Tình nổ súng số còn lại gần trăm hung đồ vộ xoay người bỏ chạy, chạy về chỗ ngựa ở gần nhất, chúng tin rằng sau khi lên được ngựa là có cơ may sống rồi.
Bọn hung đồ chạy tan tác khiến bọn Phong Vô Tình không cần bố trí canh phòng, toàn bộ đều tản ra đuổi giết bọn hung đồ chạy trốn.
Sở Thiên nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng ngồi phía trước, khẽ cười nói:
- Phi Dương, lôi Hoàng Thiên Hùng qua đây!
Dương Phi Dương như đang khẽ cười, lắc lắc cái dáng người như ma quỷ đi về phía Hoàng Thiên Hùng.
Hoàng Thiên Hùng sau khi nghe lệnh giết sạch của Sở Thiên thì đã run như cầy sấy bất chấp tài bắn súng của Khả Nhi cả người nhào tới con ngựa trắng, vẫn chưa kịp nhảy lên thì cảm thấy cổ bị xiết chặt, sau đó cảm giác lạnh buốt lan tới.
Dương Phi Dương dùng âm thanh ngọt ngào động lòng người hô:
- Đường chủ Hoàng, Thiếu soái muốn gặp anh, ngươi sao anh chào hỏi gì đã đi à?
Hoàng Thiên Hùng biết cổ mình bị buộc bởi vật gì, chính là cái dây thép độc ác kia, thì đến ý thức phản kháng cũng không có nữa.
Dương Phi Dương giống như đang dắt ngựa lôi Hoàng Thiên Hùng tới trước mặt Sở Thiên, dây thép vẫn như cũ buộc chặt lấy anh ta không hề được thu về.
Sở Thiên khẽ thở dài, sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Đường chủ Hoàng, chúng tôi vốn chỉ muốn an toàn đi qua thảo nguyên hoang vắng, thật không ngờ cậu lại có ý giết bọn tôi, ép tôi phải ra tay. Đấy cậu xem, thảo nguyên này lại nhận thêm gần hai trăm thi thể làm màu mỡ thêm cho vùng thảo nguyên này rồi.
Hoàng Thiên Hùng biết mình khó lòng thoát chết, cũng bình tĩnh trở lại, hung tợn nói:
- Sở Thiên, anh đừng vội đắc ý như thế, Thiên Lang đã biết nơi đây xảy ra biến cố, hơn ngàn “Thiên Lang” tinh nhuệ đang tiến tới đây, các người sắp tiêu đời rồi, đừng hòng mà ra khỏi thảo nguyên hoang vu!
Tiếng súng cuối cùng cũng dừng rồi!
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi cũng đã quay lại rồi, thản nhiên nói:
- Không có người sống! Không ai chạy thoát!
Sở Thiên gật gật đầu, ra hiệu Khả Nhi cởi vải đỏ ra cho Mai Tử.
Mai Tử từ từ mở mắt, sau khi hai mắt thích ứng với ánh với ánh sáng mới nhìn khắp doanh trướng, cô đã cỗ gắng tưởng tượng hình ảnh thảm cảnh nhưng không ngờ lại thê thảm tới mức này, gần hai trăm hung đồ tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, ngoài Hoàng Thiên Hùng và ngựa của anh ta thì hơn trăm doanh trướng đã trở lên yên ắng, máu tươi chảy khắp thảo nguyên.
Mai Tử trong lòng khẽ thở dài, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội trong lịch sử cũng không tới mức thế này?
Sở Thiên sai Dương Phi Dương buộc chặt Hoàng Thiên Hùng lại, có lẽ anh ta vẫn còn chút tác dụng, rồi đi về phía Mai Tử, vẫn có ý áy náy nói:
- Mai Tử, thật sự xin lỗi, liên lụy em rồi, đã làm em sợ hãi rồi!
Mai Tử lắc đầu, cười khổ nói:
- Sở Thiên, đây phải chăng là giang hồ trong truyền thuyết?
Sở Thiên không chút dấu diếm gật gật đầu, thành thạt trả lời:
- Đây đúng thật là giang hồ!
Mai Tử thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, ngày trước luôn không hiểu lời chị nói “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ” trải nghiệm hôm nay cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, nếu Sở Thiên không giết bọn người thảo nguyên hoang vu này thì bọn Sở Thiên còn cả bản thân mình nữa cũng sẽ bị bọn chúng giết chết.