[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái

Chương 370 : Cha con Kiều gia




Đêm dài, vườn hoa Tiềm Long im lặng lạ thường.

Bên trong vườn, binh lính ngồi quanh.

Sở Thiên bưng chén trà nhưng không uống, nhìn Phàm Gian.

Lát sau, Phàm Gian ngẩng lên nói:

- Giết! Phải giết! Soái quân có ngày hôm nay đâu có dễ dàng gì.

Sở Thiên thở dài, vẫn nhìn mọi người, nói:

- Ý kiến của mọi người cũng như vậy sao?

Bọn Nhiếp Vô Danh đều gật đầu. Họ biết quyết định như vậy là quá khó khăn với Sở Thiên nhưng chuyện này rõ ràng là từ Lâm Ngọc Thanh mà ra, tuy không muốn giết nhưng ông ta là nhân chứng quan trọng, không thể coi thường được.

Sở Thiên uống xong chén trà, đứng lên bình tĩnh nói:

- Vậy quyết định như thế đi, cậu hãy thông báo cho anh em, đi, phải tìm cho ra chỗ giấu Chu Triệu Sâm. Sau đó Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm phụ trách việc giết gã!

Tất cả đều gật đầu.

Sở Thiên đi đến gần cửa, quay lại dặn dò:

- Nhớ là làm gì cũng cần phải cẩn thận. Lâm Ngọc Thanh có uy tín, chắc chắn ông ta có cái hơn người. Chắc chắn bên Chu Triệu Sâm có rất nhiều người canh gác. Vô Danh và Cô Kiếm phải vô cùng cẩn thận.

Phàm Gian cũng cung kính hỏi:

- Thiếu soái, các anh em đã phát hiện ra tung tích bọn Kiều Ngũ. Hiện đang trốn ở Quế Viên Tân Quán. Có nên xử lý bọn chúng không ạ?

Kiều Ngũ từng muốn tiêu diệt quân đội của ta, tuyệt đối không thể giữ lại. Thế nhưng đột nhiên Sở Thiên lại nhớ đến đại sư Không Vô chân trần, lại nhẹ nhàng nói:

- Cho Kiều Ngũ và Kiều Ấn tàn phế, Dương Phi Dương thì thả ra. Nếu chúng phản kháng thì tùy anh em xử lý.

Phàm Gian gật đầu, trong lòng cũng đã tính như vậy.

Sở Thiên vào phòng, nằm xuống giường nhưng đôi mắt không nhắm lại. Khả Nhi mát xa toàn thân cho Sở Thiên, bàn tay trắng như ngọc, toàn thân cô tỏa ra mùi thơm ấm áp.

Tay Sở Thiên đặt lên mông Khả Nhi, trong lòng rạo rực, dục vọng lại trỗi dậy.

Đêm nay gió thu thổi thật nhẹ nhàng.

Lúc này Dương Phi Dương đang nằm trên giường, nghĩ đến giá trị của cha con nhà họ Kiều, tự tìm cho mình kế thoát thân. Không có tin tức của Thiếu chủ càng khiến cô càng thêm rối lòng.

Có chuyện gì xảy ra không? Dương Phi Dương lo lắng nhưng tự trấn an, Thiếu chủ là người thông minh cao cường, trước đến giờ chỉ có người bị anh ta giết chứ chưa ai có thế giết anh ta. Có lẽ anh ấy đã ở lại một nơi nào đó tại kinh thành rồi.

Được rồi, không nghĩ nữa, chỉ cần hỏi là sẽ biết. Dương Phi Dương khẽ thở dài.

Hiện giờ Sở Thiên đang làm chủ phương Bắc, mình không thể nào đến gần anh ấy được. Dương Phi Dương chọn con đường cho mình.

Nàng đã vài lần quyến rũ Sở Thiên nhưng đều bị hắn từ chối.

Dương Phi Dương nở nụ cười, nụ cười mập mờ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Tuy đi nhẹ nhưng Dương Phi Dương vẫn nghe thấy, hơn nữa còn cảm nhận được sát khí trong tiếng bước chân liền vội vàng rời khỏi giường, ở nguyên trạng thái không mặc gì, tay cần sợi dây thép, tùy thời có thể cướp đi tính mạng ai đó.

Cửa bỗng nhiên mở ra. Dương Phi Dương cầm sợi dây thép nhảy bổ ra hung hãn. Người đến nhìn thấy sợi dây thép, khẽ nhíu mày, nghiêng người. Sợi dây lệch đi, lao vào ván cửa, hằn lên một vết khá sâu.

Dương Phi Dương không dừng lại, tay run run đưa dây thép quấn về phía đối phương, người đó không né tránh, chúi mũi đao xuống dưới rồi quấn vào đoạn thép. Thế chủ động bị thất bại, thế căng cứng bủa vây hai người.

Dương Phi Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn, đó là một người trong đội quân của Sở Thiên, Phong Vô Tình.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Phi Dương nói:

- Cô Dương, thiếu soái chúng tôi hạ lệnh đưa cô rời khỏi kinh thành.

Đôi lông mày là liễu dãn ra, bình tĩnh nói:

- Đây là thiện ý hay ác ý?

Phong Vô Tình buông sợi day thép ra, thu chùy lại, nói:

- Đương nhiên là thiện ý. Cô cũng nằm trong danh sách người của hội Hắc Long, chính phủ tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Bây giờ ở sân bay, nhà ga trong kinh thành đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng không thể bay qua. Chẳng lẽ Dương tiểu thư có cách sao?

Dương Phi Dương suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

- Được, tôi đi nhưng cho tôi hỏi một chút, các canh sẽ làm gì với cha con Kiều gia?

Phong Vô Tình khẽ thở dài, chậm rãi nói:

- Cô cứ yên tâm, bọn chúng tuyệt đối không chết đâu.

Dương Phi Dương không nói gì. Cô nghe xong đi luôn, mặc kệ nhà chúng sống hay chết cũng không quan tâm. Nếu có sống thì cũng chẳng bằng chết. Cô biết mình cũng chẳng làm được gì. Huống hồ Thiếu soái đã truyền lệnh, bây giờ mình cứ thoát thân đã.

Dương Phi Dương đi ra khỏi cửa, Phong Vô Tình theo sau. Sở Thiên đã nói anh muốn tự mình tiễn Dương Phi Dương lên máy bay. Ngoài sự an toàn của cô gái này ra thì chẳng còn chuyện gì nữa.

Dương Phi Dương biến mất rất nhanh trong bóng tối.

Da đầu Kiều Ngũ và Kiều Ấn tê dại bởi ngay trước mặt họ là hai mươi cung tên, lại có cả Lão Yêu trước mặt. Dù cho Diêm Vương có không đến thì bố con họ Kiều cũng đã cảm nhận được cái chết đang đến rất gần.

Dù sao Kiều Ngũ cũng là người từng trải, không thể ngang bướng trong tình huống này. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói:

- Các ông muốn thế nào? Muốn chúng tôi chết mới buông tha hay sao?

Lão Yêu lạnh lùng nhìn Kiều Ngũ, chuyển từ châm chọc sang cay nghiệt:

- Đuổi cùng giết tận chẳng phải là thủ đoạn của nhà họ Kiều hay sao?

Kiều Ngũ đỏ mặt xấu hổ, nhớ lại chính mình đãmang theo hàng ngàn người của hội Hắc Long đến vây giết Lâm Đại Pháo cùng Lão Yêu, cũng sắp xếp kế hoạch bao vây Soái quân của Sở Thiên, không thể tưởng tượng mình cũng có ngày hôm nay, bị chính bọn họ bao vây, hoàn toàn không có cơ hội phản công.

Lão Yêu không để cho Kiều Ngũ suy nghĩ, lạnh lùng nói:

- Bất quá, Kiều gia yên tâm, Thiếu soái nhân từ đã hạ lệnh không muốn mạng của các người!

Cha con Kiều gia trên mặt tỏ vẻ mừng rỡ, vì không thể tưởng tượng được Sở thiên có thể buông tha cho bọn chúng. Nhưng câu nói tiếp theo của Lão Yêu làm bọn chúng xa xẩm mặt mày :

- Chỉ cần các người để lại cánh tay phải, các người sẽ giữ lại được mạng sống.

Kiều Ấn tuy tuổi trẻ nhưng chí khí, bước lên nửa bước, định lao lên ăn thua thì tức thời hơn mười mũi tên ngắm thẳng vào mình hắn. Kiều Ngũ vội vàng giữ con mình lại, ông ta hiểu lúc này chưa phải lúc liều mạng. Với khoảng cách này thì chỉ cần nhúc nhích sẽ lập tức lìa mạng.

Kiều Ngũ thở dài một tiếng, Sở Thiên muốn tay phải của bọn chúng khác gì muốn đoạt mạng??? Kiều Ấn lại dùng tay phải múa đao. Nếu không có tay phải thì khác nào không còn là người nữa. Hơn nữa tình trạng bây giờ cũng không cho phép cò kè mặc cả, nhưng sống mà không có tay thì Kiều Ngũ không nghĩ Kiều Ấn sẽ chọn vì nó còn trẻ.

Kiều Ngũ nhìn ra cửa sổ, nghĩ phương án giải quyết.

Ánh mắt Kiều Ngũ hiền lành, khẽ nở nụ cười, vỗ vỗ vai Kiều Ấn, tình cảm nói:

- Kiều Ấn, không được phản kháng, giang hồ báo thù, chúng ta giữ được mạng đã tốt lắm rồi.

Kiều Ấn muốn nói gì đó nhưng Kiều Ngũ ngăn lại. Kiều Ngũ ngẩng đầu nhìn Lão Yêu nói:

- Chúng tôi chịu bị cắt tay, phiền ông mang một con dao bầu thật sắc đến đây.

Lão Yêu không nói gì, sai người mang dao bầu đến, ném cho Kiều Ngũ. Kiều Ngũ cầm con dao bầu, lấy tấm ga giường quấn vào nói:

- Đừng để máu bắn tung tóe khắp nhà.

Lão Yêu vẫn không nói, ánh mắt lạnh như băng tuyết.

Kiều Ngũ run lên, chiếc ga bay lên, che tầm mắt lão Yêu. Kiều Ngũ nhân cơ hội này đẩy Kiều Ấn ra cửa sổ bên cạnh hô lên:

- Kiều Ấn, nhanh nhảy ra cửa đi. Đi mau!

Kiều Ngũ vừa hô vừa bắn hai viên đạn, vung dao bầu về phía Lão Yêu.

Kiều Ấn quay lại nhìn Kiều Ngũ lưu luyến rồi lập tức bò lên cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Lão Yêu nghe tiếng gió phân biệt, vung đao chém hai viên đạn trên mặt đất, tay trái nhẹ nhàng phất lên.

Hai mươi cung tên đồng loạt bắn ra.

Chiếc ga giường còn chưa kịp rơi xuống, Kiều Ngũ đã nghe thấy vô số tiếng ra lệnh rồi cảm thấy không tự làm chủ được mình nữa. Cuối cùng nằm gục trên giường, trên người găm đầy cung tên nhưng vẫn kịp nhìn thấy Kiều Ấn đã rời đi, miệng cười tươi rồi nhắm mắt lại.

Kiều Ấn nghe thấy tiếng ầm vang trên lầu, biết cha mình gặp nạn nhưng không kịp đau khổ. Trước hết phải bảo toàn mạng sống đã. Chân vừa chạm đất thì tiếng bước chân cũng đi tới. Gã vội lui về bởi trước mặt là hai chục tên lĩnh trong tay đều giương cung lên.

Kiều Ấn lùi lại vài bước rồi đột nhiên quay người bỏ chạy. Vừa được vài bước thì vô số mũi tên lao tới. Trời đột nhiên đổ mưa. Lão Yêu đến cạnh, Kiều Ấn hấp hối, trong tay còn cầm một thanh đao, mắt trợn tròn lên nhìn bầu trời. Gã thật sự không cam lòng chịu chết như vậy.

Lão Yêu cầm dao bầu, lạnh lùng nói:

- Đến cha mình còn bỏ thì sống làm gì?

Nói rồi tay bổ xuống, đâm dao bầu vào cổ họng Kiều Ấn, máu tứa ra.

Gió thổi mạnh trên đầu Kiều Ấn nhưng gã sẽ không bao giờ cử động nữa.

Những ngọn đèn trong kinh thành vẫn le lói trong suốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.