[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái

Chương 108 :  Buổi liên hoan cảm động




Tiễn bác Ba và Diêu Tân Nhu về bệnh viện Phương Đông, bác Ba đột nhiên chỉ Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, có những lúc tự vệ bảo vệ mình là tốt, dung túng cho người khác mới là hại họ.

Sở Thiên hơi ngạc nhiên, hình như bác Ba đã biết không ít chuyện, cũng khó tránh được, với thế lực của bác, điều tra những việc đó không phải là khó, xem ra những việc thím đã làm, bác Ba đã biết nên mới nói những lời vừa rồi, muốn ám chỉ mình phải chống lại cái ác, ngay cả với thím, nếu không thím sẽ càng làm những việc tồi tệ hơn, thậm chí là hại mình, và như vậy không chỉ có mình bị hại mà hại cả nhà thím.

Sở Thiên gật gần đầu nói:

- Bác Ba, cháu biết rồi, vâng, cháu biết phải làm thế nào.

Bố mẹ của Sở Hân Hân nhận được tin kỳ thi của Sở Hân Hân đã xong, đang ăn cơm ở quán nhậu Tân Giang, nghe nói nơi đây có loại thịt bò rất lạ tất cả đều nhập từ nước ngoài về nên giá rất đắt, nhưng mẹ của Sở Hân Hân không ngại vì hôm nay Sở Hân Hân đã hoàn thành xong kỳ thi đại học, hơn nữa làm bài rất chắc chắn. Ngoài ra điều làm cho bà vui là Hắc Tử đã nhận 50 vạn của mình, đồng ý tìm sát thủ tiêu diệt Sở Thiên. Như thế, 130 triệu của bác Ba sớm muộn gì cũng là của mình. Bà ta chưa từng có suy nghĩ Hắc Tử sẽ thất bại. Bà nghĩ 50 vạn đủ để tìm một sát thủ tài giỏi tiêu diệt Sở Thiên, mà dù có thất bại thì vì quan hệ với Hắc Tử, gã cũng sẽ không bán đứng mình, gã đã nhận 50 vạn rồi.

Bà ta đang suy nghĩ tính toán bỗng có một người đi đến, cầm lấy đôi đũa, gắp thịt bò ăn, có vẻ rất ngon miệng, không ngừng gật đầu tán thưởng:

- Thịt bò này thật là ngon, hôm nào phải làm mấy cân mang về ăn tiếp.

Bố mẹ Sở Hân Hân thấy Sở Thiên xuất hiện, trong lòng hơi bồn chồn một chút, chẳng lẽ Sở Thiên đã biết chuyện mình thuê sát thủ giết hắn sao? Cho nên đến đây tìm? Tình hình trở lên rất gay go, ba người nhà Sở Hân Hân đều bỏ đũa xuống, chỉ mình Sở Thiên thoải mái ngồi ăn thịt bò ở bàn kia, không ai dám nói một lời nào, giống như Sở Thiên mới là chủ vậy. Sở Thiên chén tỳ tỳ. Danh tiếng quán nhậu này thật không sai, ở một khu vực phồn hoa tiếp đón khách từ khắp nơi, cũng coi là quán cao cấp rồi. Vấn đề chính là cha của Tào Hoa Vũ vừa mới góp cổ phần lớn vào quán này cho nên đêm nay sẽ giảm 60% cho các phụ huynh. Phụ huynh lớp 13 cùng con cái họ sẽ được đón tiếp tại chính nhà hàng sang trọng này.

Chú Tào sớm đã cho người ăn mặc thật đẹp ra phía sảnh đón, cười cười nói nói, giống như tiệc cưới vậy. Đặc biệt ông còn trang trọng viết lên chính giữa đại sảnh ba chữ: “Tiệc tạ thầy”. Chưa đến bảy giờ, tất cả phụ huynh đều đã có mặt, ai cũng diện những bộ cánh đẹp nhất, trên mặt đều nở nụ cười xán lạn nhất, chỗ thì hàn huyên dăm ba câu chyện, chỗ lại căng thẳng trao đổi về kỳ thi vừa qua, một là ăn mừng kỳ thi đại học đã kết thúc, hai là mong con cái mình sẽ đạt thành tích cao.

Đến 8 giờ, tất cả các phụ huynh đều đã ngồi vào bàn, cùng hướng mắt về phía cầu thang, chờ Sở Thiên xuất hiện.

Lúc này Sở Thiên vẫn đang ở con phố bên cạnh, không thể tin được hôm nay sẽ bị kẹt xe, có thể do hôm nay kết thúc kỳ thi đại học, hầu như phụ huynh đều đưa con mình đi liên hoan hoặc là dạo phố. Sở Thiên nhìn đồng hồ, không nghĩ là sẽ đến muộn như vậy.

Các bậc phụ huynh ngồi nhìn đồng hồ chậm rãi chạy, Sở Thiên vẫn chưa đến, không khỏi lo lắng, một học sinh lên tiếng:

- Không biết có chuyện gì xảy ra với Thiếu soái không?

Chú Tào đi đến bên Tào Hoa Vũ nói:

- Gọi điện cho Thiếu soái đi, xem có chuyện gì xảy ra không?

Tào Hoa Vũ gật đầu, vừa bấm điện thoại định gọi thì thấy tiếng chuông ở địa sảnh vang lên, tất cả phụ huynh đều im lặng nhìn về phía cầu thang, quả nhiên tay nắm cửa chuyển động rồi Sở Thiên chầm chậm bước vào, thấy Sở Thiên thở hồng hộc, ai nấy đều vui mừng vỗ tay đón chào.

Sở Thiên đứng ở lầu ba, cười gượng, ăn bữa cơm này thật không dễ dàng gì, còn phải chạy ba tầng cầu thang, thật là khó gặp.

Tào Hoa Vũ nhanh nhẹn chạy đến, hỏi nhỏ:

- Thiếu soái, đói đến vậy hả?

Tào Hoa Vũ tuy nói nhỏ nhưng cũng không ít người nghe được, nhìn bộ dạng của Sở Thiên, thì đúng là nhịn đói cả nửa ngày trời, đói đến mức toàn thân không còn sức lực, nên cười ầm lên. Sở Thiên thở dài nói:

- Tào Hoa Vũ, nếu như bạn còn học lớp 13, nhất định tôi sẽ cho bạn chạy bảy con phố, thêm ba tầng lầu nữa để trùng phạt vì những lời bạn vừa nói.

Tào Hoa Vũ cùng các học sinh khác và phụ huynh biết nguyên nhân khiến Sở Thiên đến muộn vội cúi đầu nhận lỗi:

- Thiếu soái, tôi sai rồi, xin tự phạt ba chén.

Sau đó đỡ Sở Thiên vào ghế chủ trì ngồi xuống.

Sở Thiên thầm nghĩ sức mình non yếu có hạn, đâu có tài đức gì mà ngồi vào vị trí này?

Lúc này, chú Tào đã hăng hái đứng ra giữa đại sảnh, tay cầm micro, ngẩng đầu cao giọng:

- Các em học sinh, các vị phụ huynh hôm nay là đại tiệc liên hoan lần đầu tiên của lớp 13. Sở dĩ hôm nay chúng ta có thể đoàn tụ một nhà, ngoài ý trời ra, chủ yếu là vì một người trẻ tuổi tài năng, tài giỏi hiếm gặp, truyền hy vọng cho phụ huynh chúng ta, mọi người nói, đó là ai?

- Thiếu soái! Thiếu soái! Thiếu soái!

Tất cả học sinh cùng phụ huynh đều đồng loạt hô vang.

Bố của Tào Hoa Vũ gật đầu, sắc mặt hơi thay đổi nói:

- Đúng vậy, Thiếu soái, Thiếu soái mãi mãi của lớp 13, không có Thiếu soái, đám học sinh ở đây sợ rằng sẽ không được vào trường thi. Hãy để chúng tôi mời Thiếu soái một ly để bày tỏ lòng biết ơn, nguyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

- Nguyện cả đời có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Phụ huynh cùng học sinh cùng giơ chén lên hô:

- Thiếu soái, cạn ly!

Sở Thiên lúc này tỏ ra hơi buồn phiền, lại có chút cảm động, bưng chén lên đáp lại:

- Cạn ly!

Bên ngoài đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng rượu chảy trong cổ mọi người.

Uống xong chén rượu, chú Tào nói:

- Bây giờ, hãy để Thiếu soái lên nói vài câu, mọi người hãy hoan nghêng.

Tiếng vỗ tay nổi lên rào rào, vô cùng sôi động.

Sở Thiên đành đứng lên, cầm lấy micro, hắng giọng nói:

- Không biết các bạn còn nhớ hay không, lúc trước chúng ta đã từng nói, thành công là chúng ta sẽ làm rạng rỡ tổ tông, thất bại thì sẽ không bằng loài súc vật. Nhưng tôi tin rằng, việc làm của các bạn suốt nửa năm qua đã làm rạng rỡ cho tổ tông. Các bạn có nghĩ thế không?

- Có! Có! Có!

Ba mươi sáu âm thanh cùng vang lên.

Sở Thiên gật đầu, đưa mắt nhìn lướt qua các phụ huynh nói:

- Các vị phụ huynh, dù tôi không thể cho con cái của các vị những thành tích cao nhất, nhưng tôi chắc chắn rằng, tôi đã cùng các bạn ấy đường đường chính chính trở thành những đứa con của Trung Hoa đầy bản lĩnh, bất luận họ có ở đâu chăng nữa cũng đều không làm mất mặt chúng ta, có phải không?

- Đúng! Đúng! Đúng!

Tất cả phụ huynh đồng thanh hô vang.

Sở Thiên bỏ micro xuống, rưng rưng nước mắt, đột nhiên hắn có cảm giác rằng, từ khi làm Thiếu soái lớp 13 đến nay là quãng thời gian quý giá nhất, như lời mình đã nói, đã đưa chúng đường đường chính chính trở thành những đứa con của Trung Hoa.

Nhìn Sở Thiên rơi nước mắt, các nữ sinh cũng òa lên, sau đó là các phụ huynh nữ, rồi đến học sinh nam và cuối cùng, tất cả đều nức nở, thời gian bên nhau sao ngắn ngủi quá, sắp phải xa nhau rồi, ai mà không buồn chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.