[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều

Chương 337 : Vô cùng càn rỡ!




Diệp Lăng Phi vừa quát lên, cả phòng làm việc chung liền yên tĩnh, không khí có vẻ hết sức nặng nề. Bốn gã nhân viên bộ tổng hợp không dám kiểm tra máy tính nữa, cả đám đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Thế Hùng.

Chu Thế Hùng không ngờ Diệp Lăng Phi dám làm như vậy ở công ty, hắn cũng biết Diệp Lăng Phi càn rỡ, chỉ có điều chưa tận mắt thấy qua. Chu Thế Hùng ở tập đoàn Tân Á hơn mười năm, lại có đại cổ đông thứ 2 của tập đoàn Tân Á - Tiền Thường Nam làm chỗ dựa, mà Diệp Lăng Phi vẫn chưa tiết lộ hắn mới là đại cổ đông lướn nhất của tập đoàn Tân Á, nắm giữ 55% cổ phần , ở trong tập đoàn Tân Á người nào nhìn thấy Chu Thế Hùng cũng đều cung kính, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Diệp Lăng Phi mắng chửi một trận.

Chu Thế Hùng có vẻ không nhịn được nữa rồi, nói như thế nào hắn cũng là giám đốc bộ tổng hợp của công ty, mà Diệp Lăng Phi bất quá là một kẻ vào tập đoàn không quá một năm, càng huống chi cấp bậc cũng kém hắn một bậc, mặc dù Diệp Lăng Phi gọi là giám đốc ngành, nhưng cấp bậc chính thức lại là quản lý, thân phận ưu việt như vậy làm cho Chu Thế Hùng tưởng rằng có thể đè ép Diệp Lăng Phi kiêu ngạo càn rỡ.

Chu Thế Hùng trầm mặt, cười lạnh nói:

- Diệp giám đốc, xin chú ý cách dùng từ của anh, ta là giám đốc bộ tổng hợp, chúng ta đang dựa theo quy định của công ty đến kiểm tra, nếu như anh bất mãn, có thể báo cáo lên cấp trên, không cần phải ở chỗ này quát tháo.

Diệp Lăng Phi nhướng mày, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Chu Thế Hùng, mày đừng giả bộ trước mặt tao. Toàn bộ công ty cũng biết tao là một tên lưu manh, tao không quan tâm mày thấy tao thế nào, tóm lại, đây là ngành của tao, chỉ cần một ngày tao còn giữ chức vị giám đốc bộ tổ chức, mày không nên đến bộ tổ chức của tao làm càn. Mày nhìn mày đi tai to mặt béo, khác gì cái mặt lợn không, mày không có việc gì thì ở bộ tổng hợp của mày mà hù dọa mấy thằng nhân viên, chạy đến bộ tổ chức của tao sủa loạn cái gì. Còn có, mày mang theo bốn thằng này, tướng mạo thằng nào cũng như suy dinh dưỡng, nhìn thấy giá đỗ chưa. Chả khác gì cái giá đỗ cả.

Diệp Lăng Phi nói tới đây, thì nhìn thấy sau lưng Chu Thế Hùng có một tên không phục hừ một tiếng, Diệp Lăng Phi trừng mắt. Giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, nói:

- Mày không phục?

Nam nhân tuổi trẻ kia ngày thường dựa vào chuyện mình là người của bộ tổng hợp, người các ngành khác đều sợ hắn ba phần, sợ người của bộ tổng hợp không có việc gì lại đến kiểm tra, khấu trừ tiền thưởng, cho nên khi đối mặt Diệp Lăng Phi, tiểu tử này cũng không chịu phục. Cứng miệng nói:

- Chúng ta tới kiểm tra , có vấn đề gì?

- Vấn đề chính là mày lắm mồm.

Diệp Lăng Phi không thèm khách khí, đưa tay vớ ngay cái ghế trước mặt, đập thẳng vào mặt thằng kia. Cái ghế thì khá to, tiểu tử đó lại đứng chung một chỗ cùng đồng nghiệp khác, phát đập này không chỉ nện vào đầu tên tiểu tử này, mà con va chạm vào người khác.

Đám người Từ Oánh thấy vậy, trong lòng thầm kêu nguy rồi, lần này xem như có đại họa, đang chuẩn bị chạy ra khuyên Diệp Lăng Phi. Lại nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Đứng im.

Diệp Lăng Phi hướng ánh mắt về phía tiểu tử đang ôm đầu kia, cười lạnh nói:

- Cút hết cho tao, sau này nhớ cho kĩ. Nhìn thấy tao thì cút cho xa, nếu để cho tao nhìn thấy bọn mày, gặp một lần đánh một lần. Chu Thế Hùng bị tức đến tím mặt, cả người run run, há miệng hét lên:

- Phản, phản rồi. Diệp giám đốc anh nghĩ đây là chỗ nào, anh dám làm càn ở đây, đi, ta và anh đi tìm Tiền phó tổng.

- Ai u, lấy lão đại của mày đè tao sao, được rồi, bay giờ tâm trạng tao không tệi, đi cùng mày cũng được.

Trên mặt Diệp Lăng Phi hiện ra nụ cười lãnh khốc, tay phải hắn bóp chặt cổ tay Chu Thế Hùng. Chu Thế Hùng liền đau đến nhe răng nhếch miệng. Liên tục nói:

- Mau buông ra, mau buông ra.

Chu Thế Hùng này thường ngày sống an nhàn sung sướng quen rồi. Đâu phải chịu đau như vậy bao giờ. Diệp Lăng Phi thấy Chu Thế Hùng bị mình bóp tay một cái, đã đau không chịu nổi, khóe miệng nhếch lên, buông tay ra.

- Từ trợ lý, hiện trường bộ tổ chức phiền cô phụ trách thu dọn một chút, tốt nhất phun một chút dung dịch làm sạch không khí, vốn không khí rất trong lành, một đám khốn kiếp này đi tới, làm cho không khí cũng thành khó ngửi muốn chết.

Diệp Lăng Phi nói những lời này xong. Liền quay người lại. Đi ra khỏi phòng làm việc của bộ tổ chức. Chu Thế Hùng cũng thở hổn hển theo sát đi ra ngoài. Bốn người của bộ tổng hợp hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, hơn nữa tên tiểu tử cứng miệng kia bị cái chân ghế đập vỡ đầu, chảy máu. Hắn dùng tay che miệng vết thương. Mà mặc dù nhân viên bộ tổ chức đều có băng gạc, urgo. Nhưng không có một ai lấy ra cho những người này dùng.

Bốn tên nhân viên của bộ tổng hợp đi ra khỏi bộ tổ chức. Ba người kia liền bắt đầu oán giận.

- Cậu làm gì vậy. Cậu không biết hắn là ai sao. Tự nhiên rước lấy tai họa.

- Đúng vậy. Cậu không thấy nói chuyện với giám đốc chúng ta người ta còn không thèm để trong mắt. Còn có giám đốc bộ sản xuất, giám đốc phòng thị trường đều bị hắn đánh rồi. Cậu thật sự nghĩ mình trâu bò lắm à, người ta không dám đánh cậu sao.

- Cậu bị đánh là đáng đời. Nhưng ba chúng ta đâu có chọc ai. Hôm nay tôi còn muốn đi gặp bạn gái. Bây giờ làm sao đi đây.

Tên lắm miệng kia cũng hối hận. Tay phải hắn bưng trán. Trong miệng liên tục nói:

- Tôi cũng không biết mà. Tôi đâu biết hắn lưu manh như vậy!

- Đáng đời!

Ba người khác cơ hồ đều đồng thanh nói.

Sau khi Diệp Lăng Phi và Chu Thế Hùng rời khỏi bộ tổ chức, trong phòng làm việc chung của bộ tổ chức liền náo nhiệt lên. Có Trương Lị mở đầu, mấy người đều tụ tập lại, trong miệng khen hay, các nhân viên khác tuy không tụ tập nói chuyện, nhưng cũng đều vì lãnh đạo ngành mình bênh vực người mình như thế mà cảm thấy vui mừng. Chỉ có hai người Từ Oánh và Đường Hiểu Uyển có thần sắc lo lắng, đều nghĩ lần này Diệp Lăng Phi gặp đại họa rồi, vì Diệp Lăng Phi mà lo lắng.

Diệp Lăng Phi và Chu Thế Hùng đến phòng làm việc của Tiền Thường Nam, Tiền Thường Nam đang ngồi trong phòng làm việc hút thuốc lá, hắn có vẻ nhàn nhã, khi thấy hai người Diệp Lăng Phi và Chu Thế Hùng đi vào phòng làm việc, hắn đem điếu thuốc còn một nửa dúi vào trong gạt tàn thuốc, hơi hơi xoay ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, để đối diện với Chu Thế Hùng và Diệp Lăng Phi.

Tiền Thường Nam thấy Chu Thế Hùng sắc mặt xanh mét đi vào phòng làm việc, mà Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Chu Thế Hùng thì ra vẻ tươi cười bất cần đời, đã biết Chu Thế Hùng sang bên Diệp Lăng Phi không có gì tốt lành rồi. Lần này Chu Thế Hùng cố ý đến bộ tổ chức của Diệp Lăng Phi kiểm tra, chính là do Tiền Thường Nam sai khiến .

Thái Hạo gọi điện thoại cho Tiền Thường Nam, đem tình huống bộ tổ chức nói với Tiền Thường Nam, trọng điểm là việc Diệp Lăng Phi nói ở trong bộ tổ chức có thể làm bất cứ chuyện gì, lại cường điệu rằng nhân viên bộ tổ chức chỉ nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, đọc tạp chí, còn xem phim.

Tập đoàn Tân Á có quy định, ở trong lúc làm việc, không được làm những chuyện không quan hệ với công việc, lại càng không cho phép ăn vặt, xem phim. Đương nhiên. Cũng có một số ngành, khi nhân viên nhàn hạ, len lén ăn gì đó, nhưng đều là lén lút. Không quang minh chính đại giống như bộ tổ chức vậy. Tiền Thường Nam cho rằng lần này có thể bắt được thóp của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không thể phản bác, dù sao cũng là làm trái quy định công ty.

Vì thế Tiền Thường Nam mới bảo Chu Thế Hùng dẫn người tới, hắn nhắc Chu Thế Hùng lần này tuyệt đối phải xử phạt mạnh tay, tuyệt đối không thể nương tay. Thật vất vả mới có một cái cơ hội như vậy, ở trong lòng Tiền Thường Nam, chỉ cần bắt thóp Diệp Lăng Phi. Hắn có thể chờ Trương Khiếu Thiên quay về công ty sẽ đem đủ loại tệ đoan của Diệp Lăng Phi nói cho Trương Khiếu Thiên nghe, cho dù Trương Khiếu Thiên muốn bảo vệ Diệp Lăng Phi, cũng không thể bảo vệ nổi.

Một khi Trương Khiếu Thiên không chịu tiếp nhận ý kiến của mình, thì hắn sẽ yêu cầu hội đồng quản trị đưa ra quyết định, dựa theo tình hình trước mắt, Trương Khiếu Thiên vốn nắm giữ 30% cổ phần công ty, nhưng năm đó, khi tài chính của công ty không đủ, ngay cả mình đều từng thông qua phương thức tặng cổ phần để đổi lấy tài chính, như vậy nên tới nay, cổ phần của Trương Khiếu Thiên chỉ còn 25%. Đã giảm bớt 5%, mà trong tay hắn nắm giữ 12% cổ phần, hơn nữa mấy cổ đông trong hội đồng quản trị nắm giữ 20% cổ phần. Cho dù không cần mình tìm mấy cổ đông nắm giữ 30% cổ phần nhưng không tham dự quản lý công ty kia, chỉ cần liên hợp cổ đông trong hội đồng quản trị cũng có thể làm cho Trương Khiếu Thiên không thể không đồng ý đề nghị của mình, khai trừ con sâu Diệp Lăng Phi này (trong câu “con sâu làm rầu nồi canh”).

Nhưng Tiền Thường Nam lại không biết, kì thực cổ phần tập đoàn Tân Á đã sớm xảy ra biến hóa, mấy năm nay tập đoàn Tân Á xuống dốc, đây là chuyện mọi người đều nhìn thấy . Mà cổ phiếu của tập đoàn Tân Á cũng từng bước rớt giá, cho nên vài cổ đông không tham dự quản lý công ty kia đã sớm bán ra 30% cổ phần trong tay. Đây cũng là nguyên nhân tại sao những cổ đông đó không còn xuất hiện ở tập đoàn Tân Á. Về phần một số cổ đông trong hội đồng quản trị, cũng âm thầm bán bớt cổ phần của mình, cổ phần trong tay mấy cổ đông này chỉ còn khoảng 8%, càng thêm kinh khủng chính là Diệp Lăng Phi hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Tân Á với 60% cổ phần.

Paul đã thu mua 5% cổ phần lưu thông trên thị trường của tập đoàn Tân Á, làm cho trong tay Diệp Lăng Phi có tới 60% cổ phần. Nhưng Paul cho rằng nếu như trên thị trường không có cổ phần lưu thông, đối với tập đoàn Tân Á cực kì bất lợi, vì vậy, Paul đề nghị Diệp Lăng Phi bỏ ra 5% cổ phần. Chỉ giữ lại 55% cổ phần. Chỉ cần có thể khống chế hội đồng quản trị là đủ rồi. Đem 5% cổ phần này chuyển ra thị trường, dùng cho lưu thông.

Diệp Lăng Phi cũng nghĩ như vậy. Như vậy Paul đã giúp Diệp Lăng Phi hoàn thành một loạt hoạt động tài chính này, thần không biết quỷ không hay, thậm chí ngay cả các cổ đông trong hội đồng quản trị cũng không biết cổ phần đã sớm xảy ra biến hóa. Chuyện ấy cùng việc Diệp Lăng Phi điều khiển tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế lúc trước rất giống nhau, khác biệt duy nhất chính là Diệp Lăng Phi chỉ nắm giữ 40% cổ phần tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, sở dĩ hắn làm như vậy là muốn ủng hộ Bạch Cảnh Sùng, xem như là lễ vật mình hiếu kính cho ông cha vợ - Bạch Cảnh Sùng.

Nhưng so với Bạch Cảnh Sùng ở tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế như cá gặp nước, Trương Khiếu Thiên sẽ không thể thoải mái như thế. Diệp Lăng Phi đối với tập đoàn Tân Á cũng không có quá nhiều cảm tình, nếu như không nể mặt lúc đầu Trương Khiếu Thiên sắp xếp cho mình vào tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi đã không thèm để ý mà đưa toàn bộ cổ phiếu vào thị trường, kiếm một khoản lớn rồi phá đổ tập đoàn Tân Á rồi.

Paul từng đề nghị với Diệp Lăng Phi, dựa theo đánh giá của các nhà kinh tế học về tập đoàn Tân Á, tập đoàn Tân Á không có nhiều giá trị đầu tư, loại sản phẩm cổ điển này, rất dễ bị thị trường từ bỏ, nếu như tập đoàn Tân Á không cải cách cơ cấu, vài năm sau sẽ gặp phải tình trạng phá sản. Trên thực tế, mấy năm nay tập đoàn Tân Á đang xuống dốc dường như nói lên tập đoàn Tân Á đã già yếu, giống như một ông già sắp chết, đã vùi nửa người xuống đất.

Trương Khiếu Thiên cũng nhìn ra điều đó, lần này hợp tác với tập đoàn BMW Đức thành lập xí nghiệp, mục đích cũng vì muốn cải cách tập đoàn Tân Á.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều không liên quan với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ muốn làm một người bình thường trong tập đoàn Tân Á.

Tiền Thường Nam đâu biết những chuyện đó, hắn vẫn coi Diệp Lăng Phi như cái đinh trong mắt, cái kim trong thịt, phải trừ bỏ mới cảm thấy thoải mái.

Chu Thế Hùng lại càng không biết bí mật đằng sau sự càn rỡ của Diệp Lăng Phi, hắn chỉ coi Diệp Lăng Phi là một nhân viên cấp cao, vì vậy, vừa đi đến phòng làm việc Tiền Thường Nam, đã đem tất cả mọi chuyện phát sinh ở bộ tổ chức kể ra. Có thể nói lòng hắn đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Diệp Lăng Phi.

Nghĩ lại cũng đúng, Chu Thế Hùng sao chịu được sự nhục mạ như vậy, hôm nay hắn thật sự đã bị chọc tức rồi.

Tiền Thường Nam nghe Chu Thế Hùng nói xong, hắn vẫn bất động thần sắc, chỉ có điều ánh mắt trầm xuống. Ánh mắt càng ngày càng âm trầm:

- Diệp giám đốc, đây là sự thật sao?

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Thế Hùng đang muốn ngồi xuống ghế. Hắn duỗi tay ra, ngay khi mông Chu Thế Hùng sắp chạm tới mặt ghế, liền kéo cái ghế về phía mình, chợt nghe huỵch một tiếng, Chu Thế Hùng đặt mông ngồi thẳng xuống đất. Chu Thế Hùng vội đứng lên, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi bộ dáng thong dong ngồi trên ghế, hắn tức giận quát lên:

- Mày muốn gì?

- Không gì cả. Muốn tìm cái ghế ngồi thôi.

Diệp Lăng Phi vắt chéo chân, mắt nhìn lướt qua bao thuốc trước mặt Tiền Thường Nam nói:

- Tiền phó tổng, cho tôi điếu thuốc đi chứ, chuyện này nói thì dài dòng, không phải một hai câu là xong .

Tiền Thường Nam vẻ mặt không đổi khoát tay áo, ra hiệu Diệp Lăng Phi có thể lấy, Diệp Lăng Phi không khách khí, cầm lấy bao thuốc, từ hơn mười điếu còn lại rút ra một điếu, đem chỗ thuốc còn lại bỏ vào túi áo mình. Lại nhìn thấy có chiếc bật lửa Zipp bóng loáng đặt ở trên bàn, tuy nói không bằng đồ của Diệp Lăng Phi. Nhưng giá trên thị trường ít nhất cũng phải hai trăm đồng, hắn cầm châm thuốc xong, cũng bỏ vào trong túi mình.

Chu Thế Hùng lại tìm một cái ghế khác ngồi xuống. Hắn thở hổn hển nhìn Diệp Lăng Phi không biết liêm sỉ mà đem thuốc với bật lửa bỏ vào túi mình, vừa lại nhìn thoáng qua khuôn mặt âm trầm của Tiền Thường Nam, trong lòng không rõ hôm nay Tiền Thường Nam làm sao vậy, dĩ nhiên lại cho phép Diệp Lăng Phi làm càn như thế.

Diệp Lăng Phi hít một hơi, chậm rãi hỏi:

- Tiền phó tổng, ông cho rằng công ty chúng ta cần nhất là cái gì?

- Cần cái gì?

Tiền Thường Nam vẻ mặt âm trầm hỏi ngược lại:

- Diệp giám đốc. Vậy anh cho rằng là cái gì?

- Tôi cho rằng cần nhất chính là nhân tài giống như tôi vậy, khụ, tập đoàn Tân Á thành lập mấy năm nay, đều rất bảo thủ, anh cũng không nhìn ra bên ngoài, mười năm trước, nhân viên cao tầng giống chúng ta cả ngày đều nghĩ làm thế nào phấn đấu cho xí nghiệp; Mười năm sau, lại nhìn xem, những nhân viên cao tầng của chúng ta cả ngày chỉ nghĩ tới cô gái nào xinh đẹp. Làm thế nào để đưa lên giường. Đây là sự thay đổi.

Những lời này của Diệp Lăng Phi rõ ràng chính là nói về Tiền Thường Nam và Chu Thế Hùng, hai người này sao lại không hiểu chứ. Chu Thế Hùng lại muốn phát tác. Nhưng nhìn thấy Tiền Thường Nam âm trầm nghiêm mặt, không có thái độ gì, hắn đành phải đem sự khó chịu này đè xuống, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi biết Chu Thế Hùng đang trừng mắt nhìn mình, nhưng hắn lại dường như không để ý nói:

- Nếu xã hội này thay đổi, tất cả mọi người thay đổi, như vậy cần phải đưa hình thức quản lý mới vào. Tôi đưa ra chính là hình thức quản lý hoàn toàn mới, tôi yêu cầu nhân viên của tôi xử lý xong công việc trước, sau đó bọn họ có thể làm chuyện bọn họ thích, chẳng lẽ cái này có gì sai sao. Tôi yêu cầu như vậy không những không lãng phí tài nguyên của công ty, ngược lại còn làm hiệu suất công việc của bộ tổ chức đề cao lên. Tôi cho rằng công ty không chỉ không nên xử phạt, ngược lại nên cổ vũ, mở rộng, cứ như vậy, sẽ không lãng phí nhiều tài nguyên nữa, mà như vậy một số ngành vô ích cũng có thể hủy bỏ, tỉ như là bộ tổng hợp, à, đương nhiên là có một số chức vị cũng có thể hủy bỏ, như loại chức vụ của Tiền phó tổng vậy.

Lần này không chỉ có Chu Thế Hùng, mà ngay cả Tiền Thường Nam cũng không nén được giận. Tiền Thường Nam biết Diệp Lăng Phi càn rỡ, hắn vốn định dùng thân phận của mình áp chế Diệp Lăng Phi, trong lòng Tiền Thường Nam, cho dù Trương Khiếu Thiên khi nói chuyện với mình cũng không dám càn rỡ như vậy, dù sao tập đoàn Tân Á này cũng có cổ phần của hắn, hắn là một trong những cổ đông của tập đoàn Tân Á.

Nhưng trên thực tế lại ngoài dự tính của Tiền Thường Nam, dường như Diệp Lăng Phi không e ngại bất kì kẻ nào ở tập đoàn Tân Á, hoàn toàn không có một điểm sợ hãi mà nhân viên tập đoàn Tân Á nên có. Sự càn rỡ của Diệp Lăng Phi làm cho Tiền Thường Nam bắt đầu cân nhắc bối cảnh của Diệp Lăng Phi, tựa hồ Diệp Lăng Phi cũng không giống như bên trong tập đoàn đồn đại rằng chỗ dựa sau lưng là Trần Ngọc Đình.

Tiền Thường Nam vốn định tránh phát sinh xung đột với Diệp Lăng Phi, nhưng nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn cũng nén giận được nữa, tay phải hung hăng đập lên mặt bàn, dùng một cỗ ngữ khí uy nghiêm quát:

- Diệp giám đốc, anh phải biết rằng anh đang cùng ai nói chuyện, quyền lực ta có cũng đủ để cho anh rời khỏi tập đoàn Tân Á, hiện tại anh quả thực quá càn rỡ, tập đoàn Tân Á chúng ta không cần nhân viên giống như anh.

Thấy Tiền Thường Nam phát hỏa, Diệp Lăng Phi lại cười. Hắn lại hít một hơi, cố ý phả khói về phía mặt Tiền Thường Nam, chép miệng bỉu môi nói:

- Tiền phó tổng, tay ông có đau không, làm gì mà vỗ mạnh vậy. Tôi đương nhiên biết ông là ai, càng biết địa vị của ông ở tập đoàn Tân Á, nhưng vậy thì sao chứ, tôi còn muốn nói, ông tức giận hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Lần này Tiền Thường Nam thật sự phát hỏa, hắn quát:

- Diệp giám đốc, đây là anh tự mình chuốc lấy , anh rất coi thường người khác. Tập đoàn Tân Á sẽ không thể tha thứ cho một nhân viên như anh, ta lập tức gọi điện thoại cho bộ nhân sự, ngưng hợp đồng với anh, hiện tại anh có thể quay về phòng làm việc của anh, đem đồ đạc của anh dọn đi, hạn cho anh trong một giờ rời khỏi công ty. Về phần bồi thường, chúng ta sẽ dựa theo luật lao động quốc gia bồi thường cho anh, bây giờ, anh có thể đi.

- Muốn ép ta đi, sợ rằng không dễ dàng như vậy!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười lên ha hả, nói càng không kiêng nể gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.