[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều

Chương 253 : Vận mệnh của ta do ta nắm giữ




Ở trong kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi, từng có vô số lần gặp tình huống hung hiểm, mỗi lần Diệp Lăng Phi cũng có thể bình an vô sự, cái này có liên quan rất lớn đến Diệp Lăng Phi việc từng tiếp nhận qua huấn tử vong luyện tàn khốc nhất.

Trên thế giới, có một cái trường học, học viên tiến vào trường học này đều phải ký kết tử vong hiệp nghị, trường học này không có bất cứ cái gì bảo đảm an toàn cho tính mạng học viên, ở trong trường học này, tỷ lệ tử vong cao tới 60%, đây là được xưng là “Tử vong trường học”kinh khủng nhất.

Ngay cả như vậy, người có khát vọng tiến vào trường học này trên toàn bộ thế giới có hàng vạn người, nguyên nhân trọng yếu là, có thể từ trường học này tốt nghiệp, nhất định là tinh anh ưu tú nhất, thậm chí tổ chức đặc công nước Mĩ, tổ chức tình báo nước Anh, tổ chức tình báo Israel đều cùng trường học này có quan hệ bí mật, trợ giúp bọn họ bồi dưỡng đặc công cùng gián điệp.

Diệp Lăng Phi chính là từ tử vong trường học này tốt nghiệp , hắn là học viên ưu tú nhất trong giới học viên, huấn luyện tử vong tàn khốc, vô tình làm cho Diệp Lăng Phi có được kĩ năng sinh tồn trên chiến trường tàn khốc.

Ở trong tử vong trường học lưu truyền một câu nói, đây cũng là mỗi học viên sau khi tiến vào tử vong trường học, nghe được đầu tiên: “Chỉ có chính ngươi mới có thể giết chết chính ngươi.”

Những lời này chính là nói cho mỗi học viên, trên thế giới kĩ năng sinh tồn cực mạnh chính là làm cho chính mình sống sót, vĩnh viễn không buông tay.

Diệp Lăng Phi đem những lời này vững vàng ghi tạc trong lòng, cho dù gặp phải tuyệt cảnh, chỉ cần tính mạng của hắn không có đình chỉ, thì Diệp Lăng Phi cho rằng mình có thể tiếp tục sinh tồn.

Giờ phút này, Diệp Lăng Phi lần nữa gặp phải tình huống sống chết trước mắt, ở trong mắt người bình thường, Diệp Lăng Phi là cầm tính mạng của mình mạo hiểm. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không cho là như vậy. Hắn cho rằng lần đánh bạc này mình nhất định sẽ thắng, bởi vì hắn là Diệp Lăng Phi, một nam nhân đáng sợ hoàn toàn đem tính mạng nắm giữ trong tay mình.

Diệp Lăng Phi đột nhiên đẩy thi thể trong tay ra ngoài, ngay sau đó nhảy ra ngoài, súng của Tam Pháo đối với Diệp Lăng Phi cũng chỉ là một khẩu súng mà thôi, chợt nghe ‘Đoàng’ một tiếng. Thân thể Diệp Lăng Phi lăn trên mặt đất.

Tam Pháo cầm súng lục di động theo. Hắn đợi Diệp Lăng Phi dừng lại sẽ cho hắn một phát đạn trí mạng. Ngay khi Diệp Lăng Phi lăn đến bên cạnh chiếc xe tải kia, Tam Pháo đã đem nòng súng nhắm vào Diệp Lăng Phi.

Chỉ là đúng lúc này, Diệp Lăng Phi cũng dừng lại, cơ hồ đồng thời. Một đạo hàn quang từ trong tay Diệp Lăng Phi bay ra, nhanh như thiểm điện, mà Tam Pháo cũng bóp cò súng.

Đoàng, lại là một tiếng súng thanh thúy.

Diệp Lăng Phi nửa quỳ trên mặt đất, tay phải vẫn vẫn duy trì tư thế khi ném dao găm ra. Khuôn mặt dính đầy máu tươi mang theo nụ cười tàn khốc, nhìn vào Tam Pháo.

Đang!

Súng trong tay Tam Pháo đã rơi trên mặt đất, hai tay hắn che yết hầu, dường như muốn đem thanh dao găm cắm ở yết hầu hắn kia nhổ ra. Nhưng hai tay hắn lại chỉ có thể cầm thanh kia dao găm trong tay, mà không có sức nhổ ra.

Ngay trong lúc những kẻ cầm khảm đao này còn đang sững sờ. Diệp Lăng Phi đã nhảy đến trước mặt Tam Pháo, tay phải cầm thanh dao găm cắm ở yết hầu Tam Pháo, rút ra, một dòng máu tươi giống như suối phun, phun tung tóe ra.

Diệp Lăng Phi nắm dao găm, chỉ hơn ba mươi người hướng đối diện, cao giọng quát:

- Các ngươi, người nào không phục, lại đây.

Khí phách này tuyệt không phải người bình thường có thể biểu hiện ra ngoài , đó là khí phách từ trên nhìn xuống, hào khí trùm núi sông. Đó là khí phách của chúa tể nắm vận mệnh người khác trong tay. Cho dù dưới tình huống vai Diệp Lăng Phi vẫn chảy máu tươi. Loại sát khí sắc bén làm người khác vô kháng kháng cự của Diệp Lăng Phi vẫn làm cho tất cả mọi người ở đây không dám nhúc nhích.

Khuôn mặt dữ tợn của Diệp Lăng Phi mang theo nụ cười lạnh lẽo gần như tàn nhẫn, hắn xoay người. Đi tới trước mặt Lý Khả Hân, đem Lý Khả Hân đã bất tỉnh khiêng lên trên vai bị thương của mình, mặc cho sức nặng thân thể Lý Khả Hân áp bách vết thương của hắn. Lại nhìn Lưu Hải, nhìn thoáng qua Lưu Hải cơ hồ đã chết bên kia, một phen nâng lên.

Hắn đi về phía xe của mình, đám thanh niên cầm khảm đao này cũng không dám tiến lên, dĩ nhiên tách ra, cho Diệp Lăng Phi một lối đi. Diệp Lăng Phi rất thong dong đi vào xe, cỗ xe BMW từ trong ngõ nhỏ lao ra, đi thẳng đến bệnh viện.

- Một đám thùng cơm!

Tiền Thông tức giận ở trong xe mắng to, hắn như thế nào cũng không tưởng tượng được tay chân trong bang hội của mình lại sẽ trơ mắt nhìn Diệp Lăng Phi ra xe rời đi.

Truy Phong nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi khỏi, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Thiên Bằng đang ở trong nhà chờ tin tốt một cuộc điện thoại, chỉ có một câu nói:

- Lão bản, tin tức xấu, chúng ta đắc tội một người không nên đắc tội.

Đạn bắn đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng không tính là cái gì, trong mấy năm qua, Diệp Lăng Phi không biết đã bị bao nhiêu vết thương bị bắn. Viên đạn găm trong bả vai của Diệp Lăng Phi, sau khi viên đạn bị lấy ra, Diệp Lăng Phi đã bị đưa vào phòng bệnh đặc biệt.

Diệp Lăng Phi trừ bỏ vết đạn bắn, trên người cũng nhiều chỗ có đao chém, có vết thương sâu tới nửa tấc, khi Diệp Lăng Phi đến bệnh viện, thì giống như một huyết nhân (người máu) vậy.

Lúc này, hắn nằm ở trên giường bệnh, bả vai bị thương đã được băng bó lại. Khi Dã Lang cùng Dã Thú được Diệp Lăng Phi gọi điện thoại tới, đã vội vàng quýnh lên chạy tới bệnh viện.

Bởi vì Diệp Lăng Phi bị đạn bắn, bệnh viện không dám giấu diếm, đã gọi điện thoại tới cục cảnh sát, cảnh sát nghe tin chạy tới vốn định lập tức đối với Diệp Lăng Phi tiến hành thẩm vấn, nhưng Diệp Lăng Phi vừa mới làm giải phẫu xong, tình trạng thân thể còn không thích hợp thẩm vấn, bởi vậy, cảnh sát đi tới không có lập tức thẩm vấn mà là chờ đợi ở ngoài cửa phòng bệnh của Diệp Lăng Phi, cùng đợi đội trưởng đội hình cảnh tạm thời - Chu Hân Mính đến.

- Dã Thú, cho ta một điếu thuốc.

Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra hiệu Dã Thú cho hắn một điếu thuốc, Dã Thú sờ sờ trên người, nửa bao thuốc còn lại ở trên đường đến bệnh viện đã hút hết rồi, hắn vội vàng nói:

- Lão đại, anh chờ, ta đi ra ngoài mua một gói thuốc lá.

Dã Thú nói xong, vội vàng ra khỏi phòng bệnh.

Diệp Lăng Phi bảo Dã Lang nâng mình dậy, trên người hắn quấn đầy băng gạc, này vừa mới làm xong giải phẫu, thân thể có chút suy yếu. Dã Lang đem Diệp Lăng Phi đỡ đến đầu giường, để cho Diệp Lăng Phi ngồi dựa vào đầu giường. Dã Lang đem cái ghế nhích lại gần đầu giường, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Satan, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?

Diệp Lăng Phi đem con mắt nhìn hướng cửa phòng bệnh, chợt thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói:

- Không thể tưởng tượng được ta sóng to gió lớn đều vượt qua. Buổi tối hôm nay lại thiếu chút nữa ngã xuống cống ngầm. Kẻ chém ta bất quá là một ít tiểu lâu la, ngày thường cùng ta không cừu không oán, không nghĩ tới lại hạ thủ tàn nhẫn như thế, ta thấy kẻ muốn ta chết chỉ có một nhà Lý Triết Hào, chuyện lần này bọn họ tuyệt đối không phải không có quan hệ.

- Ừ, ta đây sẽ đem một nhà kẻ này toàn bộ giết chết.

Dã Lang vừa nói liền chuẩn bị rời đi. Lại nghe thấy Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Để cho bọn chúng chết như vậy. Vậy chẳng phải là tiện nghi cho bọn chúng sao.

Dã Lang xoay người lại, lại ngồi trở lại đầu giường Diệp Lăng Phi, nghi hoặc hỏi thăm:

- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?

- Đùa chết bọn chúng, ta muốn cho cả nhà bọn chúng biết đắc tội người của ta. Sẽ chết không nhắm mắt .

Trong lúc này hai mắt Diệp Lăng Phi hiện lên một tia quang mang tàn nhẫn, Dã Lang nhìn thấy tia quang mang tàn nhẫn kia cũng làm trong lòng hắn run lên, hắn biết lần này Diệp Lăng Phi đã động sát ý, một nhà Lý Triết Hào kia là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng một tia tàn nhẫn này chỉ là thoáng qua, Diệp Lăng Phi đột nhiên thở dài nói:

- Giúp ta đi xem tình huống Lý Khả Hân một chút, ta muốn biết cô ấy thế nào.

- Được!

Dã Lang đáp ứng nói,

- Bây giờ ta sẽ đi,

Dã Lang mới vừa mở cửa phòng bệnh ra. Chuẩn bị đi hỏi thăm thương thế của Lý Khả Hân theo như lời Diệp Lăng Phi nói, thì nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang chuẩn bị tiến vào. Dã Lang che ở cửa, hơi quay đầu, nhìn phía Diệp Lăng Phi, ý là muốn hỏi Diệp Lăng Phi nữ nhân này có thể tiến vào hay không.

Nữ nhân này chính là Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy là Chu Hân Mính, hắn gật đầu với Dã Lang, lúc này Dã Lang mới nghiêng người tránh qua Chu Hân Mính, đi ra ngoài cửa.

Chu Hân Mính thân mặc thường phục. Ngay khi Dã Lang đi qua bên người Chu Hân Mính. Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Dã Lang một cái, cũng không có nhiều lời. Nàng đối với Tiểu Triệu đi theo phía sau nàng nói:

- Tiểu Triệu. Cậu ở bên ngoài chờ, một mình tôi cùng hắn nói chuyện.

Tiểu Triệu biết quan hệ giữa Chu Hân Mính cùng Diệp Lăng Phi không hề tầm thường, lần này Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện tình lớn như thế, Tiểu Triệu đã sớm dặn dò đồng sự trong đội hình cảnh chú ý nhiều hơn, đây chính là người một nhà,cần phải để tâm nhiều.

Chu Hân Mính đi vào phòng bệnh, thuận tay đem cửa phòng đóng lại. Đến khi cửa phòng đóng lại, khuôn mặt lạnh như băng của Chu Hân Mính lúc trước lập tức đổi thành vẻ mặt ân cần,. Nàng đi tới bên giường Diệp Lăng Phi, ân cần hỏi thăm:

- Anh sao rồi?

- Yên tâm, anh không có việc gì, ít nhất anh vẫn còn là một nam nhân.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.

- Vẫn hay nói lung tung.

Trong mắt Chu Hân Mính toát ra ánh mắt không đành lòng, nàng ngồi ở bên giường Diệp Lăng Phi, vốn định đưa tay ra xem thương thế của Diệp Lăng Phi, nhưng lập tức lại bỏ đi cái ý niệm này trong đầu. Nàng mang theo ngữ khí oán giận nói:

- Anh đến cùng đắc tội với ai, sao có thể bị người chém. Nghe nói anh còn bị đạn bắn, đến cùng là anh kết thù với ai vậy?

- Anh đã nói rồi, anh không có việc gì.

Diệp Lăng Phi giơ tay phải lên, cầm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Chu Hân Mính, cười ha hả nói:

- Hân Mính, nếu như em không tin anh không có việc gì, anh có thể chứng minh cho em xem, lên trên giường đi, anh chứng minh cho em anh vẫn còn là nam nhân cường tráng.

- Thôi đi, anh ít ba hoa cho em.

Chu Hân Mính cong môi nói,

- Sớm biết rằng anh không có việc gì, hiện tại em nên mang anh quay về cục cảnh sát tiến hành thẩm vấn.

- Không thể nào, Hân Mính, làm gì cần phải cẩn thận như vậy. Theo anh thấy có thể là những người đó gọi tim nhầm người, anh sao có thể đắc tội với người khác chứ. Nhất định là đám người hắc đạo này nghĩ muốn chém người nào đó, kết quả chém lầm người rồi. Về phần viên đạn này, rất dễ giải thích, người ta là hắc đạo sao lại không có vài khẩu súng chứ. Anh đã chạy thoát, bọn họ nghĩ muốn diệt khẩu, liền nổ súng.

Chu Hân Mính lẳng lặng nghe Diệp Lăng Phi nói, vẫn chờ sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Chu Hân Mính mới nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đừng cùng em đùa giỡn, em là cảnh sát, không phải người bình thường. Chẳng lẽ điểm ấy em còn nhìn không ra, vậy em đây cũng đừng làm cảnh sát nữa. Nói cho anh biết, chúng ta nhận được báo động, nói có người chém giết, hơn nữa còn có người đã chết. Chờ khi chúng ta chạy tới hiện trường, một người cũng không có. Nhưng là ở hiện trường chúng ta nhìn thấy rất nhiều máu tươi, còn phát hiện vết đạn, ít nhất chứng minh từng có người ở nơi đó nổ súng. Có cư dân nói bọn họ nghe được tiếng súng lục, em nghĩ anh không thể dùng lý do khi chạy trốn thì bị nổ súng để giải thích chứ. Diệp Lăng Phi, anh là người như thế nào em hiểu rõ, cho nên em có lý do tin tưởng nơi đó từng phát sinh sự kiện đổ máu, hơn nữa chuyện rất nghiêm trọng.

Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong Chu Hân Mính nói, thì không ngừng cười, hắn cũng không phản bác, cũng không đồng ý. Điều này làm cho sắc mặt Chu Hân Mính trở nên khó coi. Nàng mang theo ngữ khí trách cứ nói:

- Diệp Lăng Phi, anh không nên quên anh là chồng của Tình Đình, nếu anh đã xảy ra chuyện mà nói, Tình Đình làm sao bây giờ. Hiện tại, anh đem chuyện này nói cho em biết, em sẽ giúp anh giải quyết.

- Em giúp anh giải quyết?

Sắc mặt Diệp Lăng Phi đột nhiên trầm xuống. Hắn trầm thấp nói:

- Hân Mính, em giúp anh giải quyết như thế nào, mà ngay cả anh cũng không biết là ai làm, em làm sao có thể giúp anh giải quyết?

- Vậy anh nghĩ muốn làm sao bây giờ?

Chu Hân Mính dừng một chút, nói:

- Mới vừa rồi, người kia là ai, tại sao em chưa từng thấy hắn?

- Bạn bè của anh. Hân Mính. Cũng không phải là mỗi người bạn của anh, em đều quen biết.

- Diệp Lăng Phi, em cảnh cáo anh, nơi này là thành phố Vọng Hải, là đô thị lớn của Trung Quốc. Em không thể cho phép anh làm ra chuyện vi phạm pháp luật được.

Sắc mặt Chu Hân Mính cũng trầm xuống. Giọng nói mang theo mùi vị uy hiếp nói:

- Nếu như anh muốn dùng phương thức của anh để giải quyết, em sẽ lập tức đem anh bắt lại, em tuyệt đối sẽ không cho phép anh phạm pháp.

Diệp Lăng Phi không nói chuyện, nhưng từ trong ánh mắt hắn nhìn Chu Hân Mính đã toát ra tâm ý của Diệp Lăng Phi, đó chính là Diệp Lăng Phi sẽ không nghe Chu Hân Mính nói.

Không khí có chút khẩn trương, hai người đều nhìn đối phương, ai cũng không nói chuyện.

Đúng lúc này, sự xuất hiện của Dã Thú đã phá vỡ bầu không khí khẩn trương đầy áp lực này. Liền nhìn thấy Dã Thú đẩy cửa phòng ra, vừa đi vào bên trong oán giận nói:

- Làm gì vậy. Nhiều cảnh sát như vậy đứng ở cửa, không biết ta sợ nhất cảnh sát sao, khụ, nếu các ngươi làm ta sợ hãi, ta sẽ tố cáo các ngươi.

Dã Thú mới vừa đi vào, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đối mặt cùng một mỹ nữ, Dã Thú không nhận ra mỹ nữ này là ai, nhưng cảm giác hẳn là bạn của Diệp Lăng Phi. Hắn đặt bao thuốc ở trên đầu giường bệnh của Diệp Lăng Phi. Đưa tay mở ra một bao. Rút một điếu đưa cho Diệp Lăng Phi nói:

- Lão đại, chấp nhận hút đi. Cái chỗ này tìm khắp nơi không thấy nơi nào bán thuốc lá, chỉ còn lại một nhà cuối cùng bán thuốc này thôi.

Diệp Lăng Phi vừa định cầm điếu thuốc từ trong tay Dã Thú, lại bị Chu Hân Mính đưa tay đoạt lấy. Nàng cầm thuốc lá ở trong tay, hung hăng liếc mắt nhìn Dã Thú một cái, tức giận nói:

- Ngươi là người nào, chạy đến đây làm gì, mau đi ra!

- Ta là người nào, ta......

Dã Thú bị Chu Hân Mính hỏi đến hồ đồ, hắn đột nhiên hỏi:

- Ngươi mới là người nào, làm gì ở chỗ này?

- Ngươi dĩ nhiên lại hỏi ta là ai, ngươi không thấy ta là cảnh sát sao?

Chu Hân Mính trong lòng tức giận, khi đối mặt Diệp Lăng Phi, không thể phát tiết ra, đột nhiên xuất hiện một nam nhân thô lỗ, nhìn tướng mạo nam nhân này cũng không giống như là người tốt. Chu Hân Mính biết rõ là người của Diệp Lăng Phi, nhưng nàng nhưng lại mượn cơ hội này phát hỏa lên, đứng dậy, quát:

- Ta xem ngươi không giống người tốt lành gì, mang chứng minh thư không, lấy ra, ta điều tra xem ngươi có phải phạm pháp hay không.

Chu Hân Mính vừa hét lên, đám người Tiểu Triệu ở ngoài cửa vội vã vọt vào, liên tiếp nói:

- Chu tỷ, có chuyện gì sao?

- Không có việc gì, các cậu đi ra ngoài, ta cho các cậu vào được sao?

Bây giờ Chu Hân Mính chính là thấy ai thì nói người đó, nói xong đám người Tiểu Triệu không hiểu ra sao, nhìn sắc mặt Chu Hân Mính không tốt, vội vã chạy đi ra, đem cửa phòng bệnh gắt gao đóng lại.

Dã Thú bị Chu Hân Mính này quát lên khiển trách, trách mắng đến mê man đầu óc. Hắn đem ánh mắt cầu cứu hướng tới Diệp Lăng Phi, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường cười ha hả, hướng về phía Dã Thú âm thầm giơ ngón tay cái. Dã Thú không hiểu ý tứ này của Diệp Lăng Phi, ý tứ của Diệp Lăng Phi là nói, ‘Dã Thú huynh đệ, ủy khuất cho ngươi, ai bảo ngươi sớm không trở lại muộn không trở lại, đúng lúc này lại trở về chứ.’

Chu Hân Mính nhìn thấy nam nhân này không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, nhưng lại đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Nàng vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường cười ha hả , giơ ngón tay cái lên. Chu Hân Mính không nhìn còn khá, vừa nhìn đến lại càng tức giận. Nàng đem toàn bộ sự tức giận này phát tiết trên người Dã Thú, đưa tay bắt cổ áo Dã Thú. Dã Thú theo bản năng muốn đi vặn ngược cổ tay của Chu Hân Mính, lại nghe Diệp Lăng Phi trên giường bệnh ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Dã Thú, ý tứ kia là nói ‘Ngươi dám phản kháng.’

Dã Thú trong lòng kêu khổ, hắn đã hiểu được, nữ cảnh này xem bộ dáng là tình nhân của lão đại, không thể trêu vào, xem ra chỉ có thể bị chộp.

Dã Thú không có bất cứ động tác gì, bị Chu Hân Mính tóm cổ áo ấn tới tường phòng bệnh, đem Dã Thú đẩy lên trên vách tường. Chu Hân Mính trợn mắt quát:

- Ngươi nói mau, ngươi đến cùng là ai?

- Ta...... Ta.... Ta đi theo lão đại.

Ý Dã Thú nói với Chu Hân Mính mình là tiểu đệ của Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính hừ lạnh nói:

- Ngươi đi theo lão đại, ngươi cho rằng là xã hội đen à, cái gì mà lão đại. Ta hỏi ngươi, ngươi là tiểu đệ của tên hỗn... Diệp Lăng Phi kia, ngươi cầm thuốc lá cho hắn làm gì, ngươi không biết hiện tại hắn thân thể không tốt, cần phải tu dưỡng sao, ngươi có phải có chủ tâm bất lương, muốn hại hắn hay không?

- Không phải.... Là.... Là.

Dã Thú vốn định nói là Diệp Lăng Phi chủ động muốn, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi nháy mắt với hắn, Dã Thú nghẹn họng, mặt đỏ lên, nửa ngày nói không được một chữ.

- Chứng minh thư đâu?

Chu Hân Mính lại dồn tới nói,

- Ngươi còn chưa nói thân phận của ngươi chứ.

- Ta.... Ta không có chứng minh thư, ta là người ngoại quốc.

Là một người ngoại quốc, Chu Hân Mính vừa nghe được những lời này của Dã Thú, nàng liền nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ:

“Không cần hỏi, lại là người của anh, ta đã sớm nghĩ tên này không phải cái nhân vật đơn giản gì.”

Chu Hân Mính hừ lạnh nói:

- Cái gì mà ngoại quốc, ta nói ngươi chính là không có chứng minh thư, ta muốn dẫn ngươi quay về cục cảnh sát thẩm vấn.

Những lời này của Chu Hân Mính vừa nói ra, Dã Thú cũng không nhịn được nữa, hắn hét to lên:

- Lão đại, anh phải nói vài lời đi, anh như thế nào cũng phải quản chuyện này.

Diệp Lăng Phi rốt cuộc mở miệng, hắn a a cười nói:

- Hân Mính, không nên khó xử với hắn.

- Cùng một chỗ với anh sẽ không có người tốt.

Chu Hân Mính buông lỏng tay ra, mới vừa rồi phát tiết một phen, cơn giận trong lòng nàng đã tiêu tan không ít. Cũng không để ý đến Dã Thú, xoay người trở về bên cạnh Diệp Lăng Phi.

- Cái gì mà không có người tốt, bạn bè của anh đều là người tốt.

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Chẳng lẽ em không ở bên cạnh anh sao?

Những lời này nói xong Chu Hân Mính cũng không phản đối, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, tức giận nói:

- Anh cứ ba hoa đi, sớm muộn gì em cũng bắt anh vào cục cảnh sát giam anh vài ngày, xử lý thật tốt đồ ba hoa nhà anh.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vậy có thể không làm được đâu, anh là người đã có lão bà rồi.

Diệp Lăng Phi mới vừa nhắc tới những lời này, thì nhìn thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Bạch Tình Đình đang vội vã đi đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.