Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm đi ra chỗ cửa sổ khách sạn, nơi đó có một cái ban công, hai người tay cầm điếu thuốc, đứng ở chỗ cửa sổ, nhìn qua bên ngoài rèm che cửa sổ ngoài trời vẫn đang mưa to không ngớt, điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Phi đã hút được hơn một nửa, hắn phun khói thuốc, sau đó rất nhanh bị gió thổi tản mác.
- Nhạc phụ, cha không ngờ là con lại đến tỉnh thành à?
Hiện giờ Diệp Lăng Phi nói chuyện với Chu Hồng Sâm không có gì phải che giấu nữa, có cái gì thì nói cái đó, cách hắn đối đãi với Chu Hồng Sâm không giống như trước nữa. Chu Hồng Sâm cười cười, ông ta tay cầm điếu thuốc, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nói thật lòng cha không ngờ các con lại tới đây, ít ra cha không ngờ các lại tới sớm như vậy, bảo cha không lo lắng chỉ là nói dối! Tiểu Diệp, trước mặt con cha không cần phải giữ bí mật gì cả, quả thực cha đã làm những việc không nên làm ở tỉnh thành, sau khi làm những chuyện đó trong lòng cha thật sự rất hối hận, luôn cảm thấy có lỗi người nhà, lúc nào cha cũng phải che giấu, thật sự là rất mệt mỏi, luôn lo lắng bị người khác phát hiện, đến lúc đó, chính mình sẽ chịu ảnh hưởng! Bây giờ cha có cảm giác thật nhẹ nhõm, cha nghĩ là mình có thể thoát khỏi những thứ này rồi!
- Nhạc phụ, nếu cứ ở lại nơi này thì cha sẽ phát hiện ra là mình không thể thoát ra được, cha khong muốn lăn lộn ở trong cái vòng tròn này nữa, vậy thì tại sao cha không nhảy ra ngoài, đổi một vòng tròn khác. Con cho rằng lên trung ương cũng không tệ, cha có thể rời khỏi cái vòng trong này, đương nhiên, sau khi đến trung ương cũng có thể đi vào một cái vòng tròn khác, nhưng con biết, chỗ đó không nguy hiểm như ở đâu đâu, đối với nhạc phụ thì đó là nơi tốt hơn!
- Cha cũng hi vọng là như vậy!
Chu Hồng Sâm nói,
- Cha đang bàn giao công tác, cha tin rằng Tưởng Khải Lâm vẫn không hiểu được rốt cuộc cha làm sao nữa! Con có biết không, hôm nay Tưởng Khải Lâm còn hỏi cha, tại sao cha lại muốn rời khỏi tỉnh thành, nghe giọng điệu của hắn ta thì có lẽ cũng mong cha ở lại, chỉ tiếc là trong lòng cha đã quyết định, không thể ở lại chỗ này nữa, nếu cha tiếp tục ở lại chỗ này thì có thể kết cục của cha sẽ là ngồi bóc lịch trong trại giam nửa đời còn lại!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói xong thì nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Chu Hồng Sâm, nói:
- Nhạc phụ, từ lúc nào mà cha có vẻ nhát gan vậy, từ trước đến giờ con luôn cho rằng lá gan của cha rất lớn chứ?
- Tiểu Diệp, con lại đùa cha rồi!
Chu Hồng Sâm cười nói,
- Tới tận bây giờ sẽ cha không nghĩ mình là một người to gan, chuyện gan dạ nhất mà cha đã làm là đến tỉnh thành để làm thị trưởng, lúc đó, cha còn tưởng rằng đây đó là con đường làm quan của cha trong tương lai, có thể tạo lập quan hệ với một cây đại thụ như Tưởng gia thì con đường làm quan của cha trong tương lai sẽ bừng sáng, sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng sau khi cha đến tỉnh thành mới biết được chuyện ở đây lại phức tạp như vậy! Tên Tưởng Khải Lâm đó là một con cáo già, ai đã đến tỉnh thành cũng bị hắn ta dụ dỗ, chẳng trách lúc Vu Chấn lại thê thảm như vậy, cha nghĩ mình cũng sắp thế rồi!
- Nhạc phụ, cha cho rằng Tưởng Khải Lâm sẽ làm gì, chẳng lẽ ông ta cứ như vậy cam tâm để cha rời khỏi tỉnh thành sao?
Nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này, Chu Hồng Sâm đầu tiền tỏ ra sửng sót, rồi lập tức cười cười, nói:
- Cha nghĩ ông ta không muốn cha rời khỏi tỉnh thành, có cha ở đây tỉnh thành, có một số việc ông ta có thể đổ lên đầu cha, nhưng lần này cha đã quyết định ra đi rồi, ông ta cũng nhìn ra được, cha nghĩ ông ta sẽ không ngăn trở nhiều đâu, cho dù ông ta có ngăn trở, cũng không thể ngăn được chuyện này!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Như vậy là tốt nhất, nhạc phụ, lần này con đến tỉnh thành trừ ngoài chuyện để cả nhà chúng ta đoàn tụ ra, còn có một chuyện khác cần giải quyết, đó là con muốn gặp Tưởng Khải Lâm!
- Con nói cái gì?
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, còn tưởng rằng là mình nghe lầm, Diệp Lăng Phi lại muốn gặp Tưởng Khải Lâm, Chu Hồng Sâm thấy Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, khẳng định là hắn sẽ làm như vậy, Chu Hồng Sâm cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Tiểu Diệp, sao con lại muốn đến gặp Tưởng Khải Lâm vậy, chẳng lẽ con có nhược điểm gì đó bị ông ta nắm được sao?
- Không phải vậy!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Con không có nhược điểm gì bị ông ta nắm được cả, trái lại có thể là ông ta bị con bắt thóp thì đúng hơn!
Chu Hồng Sâm nheo nheo mắt, ông ta cũng hiểu đôi chút về tính cách chàng rể Diệp Lăng Phi này, Chu Hồng Sâm thấy Diệp Lăng Phi không phải một người thích mạnh miệng, mỗi câu mỗi lời mà Diệp Lăng Phi nói đều có thể có thâm ý cả, Diệp Lăng Phi đã nói như vậy, vậy thì có thể Tưởng Khải Lâm thật sự có nhược điểm bị Diệp Lăng Phi nắm được, Chu Hồng Sâm hỏi:
- Rốt cuộc đó là nhược điểm gì?
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc, con không thể nói được!
Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc trong tay ra ngoài, hắn quay mặt nhìn về phía Chu Hồng Sâm, nói:
- Rốt cuộc có coi là nhược điểm không, còn phải đợi ngày mai mới có thể biết được!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta không hỏi tiếp nữa, chỉ nói:
- Vậy được rồi, nếu con có việc thì cứ nói với cha!
- Nhạc phụ, cha định bao giờ giải quyết xong chuyện ở tỉnh thành?
Diệp Lăng Phi nói,
- Rời khỏi tỉnh thành sớm chút thì tốt hơn!
- Chuyện đó thì tất nhiên là cha hiểu, hiện giờ cha đang xử lý, ta vừa rồi không phải cha đã nói rồi sao, cha còn chút việc phải đích thân xử lý ở đây, cha cảm thấy hối hận, nếu lúc trước không phải...!
Chu Hồng Sâm nói một nửa rồi không nói tiếp đoạn sau, chỉ khẽ thở dài, nói:
- Đều là chuyện quá khé rồi, hiện tại hối hận có làm được cái gì đâu, được rồi, được rồi, không đề cập đến thì hơn!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm chỉ nói một nửa đầu, hắn cười nói:
- Nhạc phụ, ở đây không có ai, chi bằng để con lớn mật suy đoán một chút, chẳng lẽ cha vì bà chủ của một công ty nào đó sao?
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, chuyện đã đến nước này rồi, ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm không cần phải giấu diếm gì cả, ông ta nói:
- Cha đang nghĩ xem phải giải quyết mối quan hệ với cô ấy như thế nào, không biết cô ấy có chịu buông tay như vậy không!
- Có chịu hay không đều là chuyện của cha, theo con thấy thời buổi bây giờ phụ nữ đều có một mặt lương thiện, nếu cha có thể nắm bắt mặt lương thiện của cô ấy, lại bảo cô ấy từ nay về sau đi theo cha là chuyện không thể nào!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói,
- Nhạc phụ, con tin là cha sẽ xử lý tốt chuyện này, bởi vì con tin vào bản lĩnh của nhạc phụ mà!
- Cha cũng hi vọng là như vậy!
Chu Hồng Sâm quả thực vẫn cảm thấy thấp thỏm, cũng không biết là có thể thành công không. Diệp Lăng Phi cười cười, theo hắn thấy, Chu Hồng Sâm rất có bản sự về lĩnh vực này. Chu Hồng Sâm trông thì có vẻ thật thà, nhưng mà người đàn ông như Chu Hồng Sâm vẫn có bản lĩnh trong chuyện này, nếu không thì Chu Tiểu Linh không thể giấu diếm đến tận bây giờ, nhất là người phụ nữ cùng Chu Hồng Sâm sinh ra Chu Tiểu Linh vẫn vô oán vô hối, quả thực khiến Diệp Lăng Phi rất bội phục Chu Hồng Sâm. Lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm quay trở lại, mấy người phụ nữ đã trò chuyện gần xong rồi, Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, hỏi:
- Hân Mính, buổi tối em định thế nào, em muốn ở lại chỗ này hay là đến chỗ của nhạc phụ?
- Buổi tối em sẽ ở với cha mẹ, lâu lắm rồi em không được ở bên cạnh hai người!
Chu Hân Mính bế con gái, cô tươi cười, nói:
- Buổi tối hôm nay để anh ở lại với Tình Đình đi, nếu hai người không muốn ở lại khách sạn chi bằng đến nhà em đi, chỗ cha không chật đâu!
Chu Hồng Sâm cũng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Tiểu Diệp, đến chỗ cha đi, ở đó cũng đủ chỗ mà!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, cười nói:
- Được rồi, con không qua thì hơn, để người nhà trò chuyện với nhau!
Chu Hồng Sâm không nói tiếp nữa, ông ta lái xe tới, Chu Hân Mính bế con gái đi ra khỏi, lúc đi qua bên cạnh Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính nhỏ giọng nói:
- Tình Đình, phải cố gắng hơn nữa, mình tin rất nhanh thôi câu sẽ có một đứa bé ngoan đấy, cố gắng lên!
Bạch Tình Đình cười cười, thấp giọng nói:
- Cậu yên tâm đi, Hân Mính, hiện giờ mình đã có lòng tin mà!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người đứng ở cửa ra vào của khách sạn, chờ cho đến khi Chu Hồng Sâm lái xe chờ mấy người Chu Hân Mính đi khuất, hai người mới quay vào trong, Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi, tươi cười nói:
- Ông xã, chúng ta về phòng đi, em sẽ mang cho anh một món đồ tốt!
- Đồ tốt? Là cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi nhìn gương mặt kiều diễm của Bạch Tình Đình, hạ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là nội y sexy mà anh thích?
Bạch Tình Đình ngọt ngào cười, cũng không nói gì, chỉ kéo tay Diệp Lăng Phi đi về phía gian phòng!