Chạy hai tiếng trên đường cao tốc, Diệp Lăng Phi một mực nói chuyện với Vương Vĩnh, ở hàng ghế phía sau Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã cảm thấy buồn ngủ rồi, chỉ là Chu Hân Mính lại không nỡ ngủ, chỉ cần đứa bé trong ngực hơi cựa quây, Chu Hân Mính lại tỉnh giấc, mấy lần Diệp Lăng Phi nói muốn ôm tiểu Mính Đình, nhưng Chu Hân Mính đều từ chối, cô cười nói:
- Không sao đâu anh!
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, lúc đến khu phục vụ thứ hai, lần này xe đỗ lại lâu hơn, Diệp Lăng Phi mua nước khoáng uống, một chai nước khoáng cứ như vậy bị Diệp Lăng Phi uống cạn sạch, Diệp Lăng Phi lại cầm một chai nước khác, mở nắp bình ra, sau khi tu ừng ực một ngụm lớn, sau đó để chai nước khoáng xuống, lúc này mới thở hổn hển, nói:
- Thật là khó chịu, xem ra mình phải cai thuốc thôi!
- Anh sớm nên cai rồi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu!
Bạch Tình Đình đi đến sau lưng Diệp Lăng Phi, cô kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh xem bộ dạng hiện giờ của anh kìa, động một chút là hút thuốc, em nói trước cho anh biết, em không cho phép con của em tương lai là một người nghiện thuốc!
- Con của anh?
Diệp Lăng Phi nghe thấy vậy, hắn dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, em vừa nói gì vậy, cái gì mà con chứ, chẳng lẽ…?
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, đã nghe Bạch Tình Đình nói:
- Anh nghĩ cái gì vậy, em không mang thai, em chỉ nói là anh nên cai thuốc lá đi, nếu em mang thai thì có thể con chúng ta sẽ bị di truyền điều này đấy, chẳng lẽ anh không muốn con mình khỏe mạnh trộm vía sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tất nhiên rồi, tất nhiên là anh muốn con mình khỏe mạnh trộm vía rồi, bà xã, em nói rất đúng, lần sau anh nhất định sẽ bỏ thuốc, nhưng lần này hãy để anh được hút thoải mái đã!
Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, điện thoại của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, thấy biểu hiện của người gọi đến, lập tức nói:
- Bà xã, tên Dã Lang đó gọi điện thoại tới, cũng không biết là có chuyện gì, anh đi nghe điện thoại trước, về cái chuyện cai thuốc này chúng ta để sau hẵng nói!
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhận nghe điện thoại, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nghe máy, cô bĩu môi, dường như câu trả lời này của Diệp Lăng Phi khiến cô không hài lòng lắm, cô nhìn về phía xe, chỉ thấy Chu Hân Mính đang ôm đứa con trong lòng, Bạch Tình Đình quay trở lại xe, bế lấy tiểu Mính Đình từ trong lòng Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, vừa rồi mình nhắc ông xã về chuyện cai thuốc, nhưng hmà anh ấy vẫn không chịu cai thuốc, thật là, anh ấy muốn hút thuốc làm gì cơ chứ, có gì tốt cho sức khỏe đâu!
Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình phàn nàn như vậy, cô cười nói:
- Tình Đình, chuyện này cậu không hiểu sao, trong lòng ông xã hiểu cả mà, nếu như anh ấy muốn cai thuốc thì anh ấy đã cai rồi, nếu anh ấy không muốn thì cho dù cậu có ép anh ấy thì nào thì anh ấy cũng không chịu cai đâu, chi bằng cậu đừng thúc anh ấy thì tốt hơn, cứ để tùy anh ấy là được rồi!
- Như vậy sao được chứ Hân Mính, cậu không biết à, mình đã đọc các tài liệu liên quan đến sức khỏe, người ta đều bảo rằng nếu muốn đứa trẻ được khỏe mạnh, trong lúc mang thai cũng phải chuẩn bị cho tốt, nhất là với tư cách người đàn ông không thể không cố kỵ như vậy được! Ông xã anh ấy hút thuốc, nếu bây giờ mình mang thai thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, mình nhất định phải nghĩ cách để ông xã cai thuốc, không thể để anh ất tiếp tục như thế này được!
- Vậy cậu định làm như thế nào?
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình, hỏi.
- Ừm, chuyện này mình còn chưa suy nghĩ kỹ, mình sẽ suy nghĩ!
Bạch Tình Đình nói,
- Mình tin mình nhất định có biện pháp để ông xã cai thuốc!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói chuyện gì Diệp Lăng Phi cũng không biết, hắn đang ở bên ngoài cầm điện thoại nói chuyện với Dã Lang, Dã Lang đã thông báo lại những chuyện xảy ra ở thành phố Vọng Hải cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tỏ ra tán thành với suy nghĩ của Dã Lang, Diệp Lăng Phi cũng không nói quá nhiều, chỉ nhắc nhở:
- Dã Lang, chỉ cần không lưu lại người sống là được, về phần cậu sử dụng thủ đoạn gì, anh không quan tâm!
Diệp Lăng Phi dập máy, Vương Vĩnh đi tới, đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi/ nói:
- Diệp tiên sinh, đã đi hơn hai tiếng rồi, chúng ta phải đến tỉnh thành, tôi thấy thời tiết không được tốt lắm, có lẽ là nên đi sớm thì tốt hơn, như vậy sẽ không tới tỉnh thành quá muộn!
Diệp Lăng Phi tay kẹp một điếu thuốc lá, lạnh lùng nói:
- Chuyện ở thành phố Vọng Hải đã được giải quyết xong xuôi rồi, tiếp theo chỉ còn Chu Ngọc Địch thôi!
Vương Vĩnh nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, đầu tiên là không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại nói những lời này, ngay lúc anh ta đang định mở miệng hỏi, Diệp Lăng Phi thuốc đưa điếu thuốc lá lên miệng, rít hai hơi thật mạnh, sau đó ném điếu thuốc lá xuống đất, dùng chân giẫm tắt, nói:
- Đi thôi, chúng ta mau chóng tới tỉnh thành đi!
Vương Vĩnh lập tức đáp lời, anh ta liền nuốt những gì định hỏi Diệp Lăng Phi vào trong bụng, cùng Diệp Lăng Phi lên xe.
Trong lúc đó ở thành phố Vọng Hải, dựa theo yêu cầu của Nagy, một chiếc trực thăng được điều tới, chiếc trực thăng đó không đáp xuống mái nhà của tòa nhà mà Nagy yêu cầu, nó chỉ bay vòng quanh tòa nhà đó, không vội vàng đáp xuống. Dã Lang lại tiếp tục nói chuyện điện thoại với Nagy, lần này yêu cầu của Dã Lang rất đơn giản, đó là thả nhóm con tin thứ hai ra, chỉ như vậy, hắn mới có thể ra lệnh cho trực thăng đáp xuống mái nhà. Nagy sau khi suy nghĩ một lát liền chấp nhận yêu cầu của Dã Lang, rất nhanh, nhóm con tin thứ hai được thả ra, Dã Lang thấy số con tin đó được an toàn, mới ra lệnh cho chiếc trực thăng đáp xuống mái nhà. Chiếc trực thăng từ từ đáp xuống, Nagy đã sớm chờ trên mái nhà liền đuổi người điều khiển trực thăng ra, hắn không tin tưởng người lái trực thăng của cảnh sát, ai biết đám lái trực thăng của cảnh sát sẽ giở thủ đoạn gì, bản thân đám lính đánh thuê cũng biết cách lái trực thăng, không cần người khác điều khiển hộ. Sau khi Nagy ngồi vào máy bay trực thăng, hắn cảm thấy tâm tình mình thả lỏng hơn rất nhiều, chỉ cần có trực thăng, bọn chúng có thể rời khỏi nơi này. Nagy sau khi lên máy bay trực thăng, hắn liền lái thử máy bay trực thăng, hắn không vội vàng phóng thích những con tin đó, ít nhất hắn muốn xác nhận chiếc trực thăng này không có vấn đề gì, nếu thăng có trục trặc gì đó hắn có thể ngay lập tức quay trở lại tòa nhà, đó là hậu chước mà hắn đã chuẩn bị cho mình. Dã Thú ở ngay phía dưới, nhìn chiếc trực thăng đang bay vòng vòng ở bên trên, Dã Thú cười toe toét, ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang bay ở trên, hắn cười nói:
- Cái tên nhãi ranh đó cũng biết kiểm tra, xem ra rất cẩn thận!
Dã Lang bất động thanh sắc, ánh mắt hắn vẫn luôn tập trung vào chiếc máy bay trực thăng đó. Ở bên dưới, cũng có không ít cảnh sát, những nhân viên cảnh sát này vốn đến để bắt đám lính đánh thuê đó, bọn họ đã bao vây tòa nhà này tầng tầng lớp lớp, theo bọn họ thấy những cái tên lính đánh thuê đó lần này chắp cánh cũng khó thoát, nhưng không ngờ những tên lính đánh thuê đó lại có thể chắp cánh, hơn nữa từ tình hình hiện giờ suy xét có lẽ những tên lính đánh thuê đó rất sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải một cách dễ dàng, chẳng lẽ thật sự để cho những tên lính đánh thuê đó chạy đi trước mặt bao nhiêu những cảnh sát như thế này?
Những nhân viên cảnh sát đang có mặt ở đây cảm thấy không cam lòng, giống trống khua chiên bao vây tòa nhà như vậy, cuối cùng lại để những kẻ đó thoải mái trốn thoát ngay trước mặt mình, đó là chuyện mà những nhân viên cảnh sát này không cam lòng. Không chỉ những nhân viên cảnh sát cảm thấy như vậy, ngay cả một số lãnh đạo thành ủy có mặt ở hiện trường cũng không quan tâm, bọn họ không hiểu gì về sách lược cả, bọn họ chỉ biết rằng nếu lần này để cho những tên lính đánh thuê đó cứ như vậy mà rời khỏi thành phố Vọng Hải thì nhất định sẽ thành trò cười của người khác. Đó là điều mà bọn họ không cho phép xảy ra, nếu như vậy chẳng phải sau này rất dễ bị người khác đánh giá là công tác trị an ở thành phố Vọng Hải rất kém cỏi, mấy tên lính đánh thuê cũng có thể thoải mái rời khỏi thành phố Vọng Hải ngay trước mũi bao nhiêu người sao? Mặc kệ người khác thấy thế nào, Dã Thú và Dã Lang vẫn tỏ ra rất trấn định, Dã Thú thậm chí còn lấy thuốc lá ra, đưa cho Dã Lang một điếu, hắn cũng lấy một điếu đưa lên miệng, không nhanh không chậm châm lửa hút.