[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1912 : Nên chấm dứt thôi!(1)




- Vẫn chưa có tin tức gì!

Tiểu Triệu tay cầm ly cà phê, cậu ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp ca, chuyện này cứ giao cho em xử lý, anh cứ về trước nghỉ ngơi đi, có tin tức gì em sẽ lập tức thông báo cho anh!

- Anh đã nói rồi, gặp chuyện như vậy, làm sao anh có thể ngủ được?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Bây giờ anh chỉ muốn tìm cho ra đám lính đánh thuê đó thôi!

Diệp Lăng Phi uống cạn ly cà phê trong tay mình, sau đó để ly cà phê xuống mặt bàn, lau khóe miệng một cái, nói:

- Đi thôi, đi lên gác xem thế nào!

Trong lúc Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu định đi lên tầng trên, chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Dã Lang,

- Satan!

Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Dã Lang liền quay đầu lại, chỉ thấy Dã Lang đang bước nhanh tới, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Dã Lang, cátrên khuôn mặt cuối cùng cũng hiện lên nụ cười, hỏi:

- Sao cậu lại đến đây vậy, cứ đi chuẩn bị hôn lễ của mình đi, không cần lo lắng chuyện này, anh có thể tự giải quyết được mà!

Diệp Lăng Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng Dã Lang lại không dễ tin như vậy trước mặt, hắn đi đến Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này sao có thể không liên quan đến em được, em không thể không giải quyết những chuyện này mà chuẩn bị hôn lễ được, ít nhất phải tìm ra đám lính đánh thuê đó trong thành phố này!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói như vậy, hắn không nhiều lời nữa, chỉ đưa tay ra vỗ vỗ vai Dã Lang, sau đó quay người lại, đi lên cầu thang. Trên tầng bốn đã bị phong tỏa, người bình thường không được phép vào, lúc Diệp Lăng Phi và Dã Lang đi đến, đã thấy có cảnh sát vũ trang đang đứng gác. Tiểu Triệu vội bước tới, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp ca, nơi này đã bị cảnh sát vũ trang phong tỏa rồi, cấp trên đã ra lệnh là không cho phép ai vào!

- Là ai ra lệnh?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chuyện này…!

Tiểu Triệu do dự một lát, thật ra cậu ta cũng không biết rốt cuộc là ai ra lệnh như vậy, cậu ta chĩ biết là nơi này không cho phép người khác vào, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Tiểu Triệu nói:

- Diệp ca, để em đi hỏi hộ anh!

Tiểu Triệu nói xong đi tới bắt chuyện với viên cảnh sát vũ trang kia, một lát sau, Tiểu Triệu quay trở lại, nói:

- Là cấp trên ra lệnh, hẳn là quyết định của thành ủy...!

Trong chuyện này liên quan đến các địa phận quản lý của chính phủ, Diệp Lăng Phi phải cẩn thận hỏi xem, rốt cuộc là ai ra lệnh, hắn lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, trong khoảng thời gian này, Diệp Lăng Phi mải bận rộn những chuyện khác, ngược lại không có thời gian để nói chuyện với Điền Vi Dân, sau khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:

- Là ai ra lệnh muốn phong tỏa hội sở giải trí Đại Phú Quý?

Ở đầu dây bên kia Điền Vi Dân đã sớm biết chuyện biệt thự Diệp Lăng Phi bị nổ, ông ta có thể tưởng tượng được giờ phút này Diệp Lăng Phi sẽ tức giận đến mức nào, nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân nói:

- Đây là quyết định của thành ủy, tình hình ở đó rất phức tạp, có nhiều thứ không thể để cho cảnh sát tham dự vào, Tiểu Diệp, tôi tin là cậu cũng hiểu!

- Tôi không quan tâm phía chính phủ của các ông xử lý chuyện này như thế nào, bây giờ ông thông báo cho người ở đây để cho tôi vào!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi muốn vào đó xem!

- Được tôi sẽ thông báo cho họ!

Điền Vi Dân lập tức đáp ứng.

Rất nhanh, đã có mệnh lệnh, cho phép mấy người Diệp Lăng Phi đi vào. Sau khi Diệp Lăng Phi đi vào, hắn thẳng đến phòng làm việc của Trác Việt và Chu Ngọc Địch, Diệp Lăng Phi từ chỗ Trác Việt đã biết là có một số tư liệu để trong phòng làm việc của anh ta, về phần Chu Ngọc Địch có cái gì, Trác Việt cũng không rõ lắm, nhưng Trác Việt có thể khẳng định chính là ở trong phòng làm việc của Chu Ngọc Địch có những thứ bí mật không thể tiếp xúc với ánh sáng, chắc là số khoản mục và tài chính của hội sở. Cái Diệp Lăng Phi muốn tìm chính là những thứ này, hắn kiểm tra phòng làm việc của Trác Việt một hồi, sau đó đi đến văn phòng Chu Ngọc Địch, một cước đá văng cửa phòng làm việc của Chu Ngọc Địch ra, sau đó mở ngăn kéo bàn làm việc, tìm tòi lục lọi ở trong. Thật ra thì Diệp Lăng Phi không hi vọng có thể tìm được tin tức tình báo có giá trị ở văn phòng của Chu Ngọc Địch, hắn làm vậy phần lớn là để phát tiết thì đúng hơn. Vừa lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra nghe, chỉ nghe giọng nói của Chu Ngọc Địch vang lên trong điện thoại, cô ta nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ là chúng ta có thể làm một vụ giao dịch!

- Chu Ngọc Địch?

Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Chu Ngọc Địch, hắn tay cầm điện thoại, nói:

- Cô còn muốn giao dịch gì với tôi?

- Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm!

Giọng nói của Chu Ngọc Địch vang lên trong điện thoại,

- Tôi chỉ muốn bàn về chuyện ngọc bội, những chuyện khác tôi không quan tâm, không, phải nói là anh có chút hiểu lầm với tôi, tôi chỉ muốn có được số ngọc bội đó, thế thôi, tôi không có ý gì khác. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể nói là thật đáng tiếc, anh cũng nên biết, có những kẻ không chịu nghe lệnh mà!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, có nghĩa là Chu Ngọc Địch đã biết chuyện những tên lính đánh thuê thất thủ. Chuyện này cũng dễ lý giải thôi, tuy Chu Ngọc Địch không có thành phố ở Vọng Hải, nhưng cô ta vẫn có người ở đây, chuyện đám người Trác Việt bỏ chạy khỏi hội sở giải trí Đại Phú Quý nhất định sẽ có người nói cho Chu Ngọc Địch biết, mà với một người phụ nữ thông minh như Chu Ngọc Địch sau khi biết được tin tức này, điều đầu tiên mà cô ta nghĩ đến đó là những người đó đã phản bội cô ta rồi, như vậy thì Chu Ngọc Địch sẽ suy xét rất nhiều chuyện khác, chắc chắn cô ta sẽ không quay trở lại thành phố Vọng Hải đâu. Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ tới điểm ấy, hiện giờ, hắn muốn gặp Chu Ngọc Địch hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, trong lòng Chu Ngọc Địch nhất định sẽ rất kiêng kị Diệp Lăng Phi, không dám tiếp xúc với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Ngọc Địch, hắn hiểu là trong lòng Chu Ngọc Địch vẫn rất muốn có được số ngọc bội đó. Sau khi Bành Nguyên qua đời, những miếng ngọc bội đó đối với Diệp Lăng Phi mà nói đã không còn giá trị gì nữa, những miếng ngọc bội đó nhắc nhở Diệp Lăng Phi rằng trên những miếng ngọc bội đó đã dính rất nhiều máu tươi. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, hắn nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế chỗ bàn làm việc của Chu Ngọc Địch, sau khi châm một điếu thuốc, Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:

- Chu Ngọc Địch, ý của cô là những chuyện đó chỉ là hiểu lầm, tôi thiếu chút nữa bị đám lính đánh thuê đó nổ chết cũng là hiểu lầm, có phải vậy không?

- Diệp Lăng Phi, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không biết những chuyện đó, nếu tôi biết thì tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!

Mãi đến lúc này, Chu Ngọc Địch vẫn không quên giải thích, hi vọng Diệp Lăng Phi có thể kiềm chế cơn giận của mình. Trong lòng Chu Ngọc Địch hiểu rằng, nếu lúc này cô ta xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ không chịu được, nhất định sẽ lấy mạng cô ta. Cô ta không ngốc đến mức xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi vào lúc này, mặc dù hiện giờ cô ta đã về Trung Quốc rồi. Ban đầu Chu Ngọc Địch suy nghĩ rất đơn giản, lúc cô ta về nước thì Diệp Lăng Phi đã bị giết chết rồi. Chu Ngọc Địch không ngờ chuyện này lại xảy ra biến cố, chỉ có điều, cô ta vô cùng tin tưởng đám lính đánh thuê Nagy đó, theo Chu Ngọc Địch thấy, chỉ cần những lính đánh thuê đó xuất hiện thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ bị tiêu diệt. Nhưng thật không ngờ chuyện chắc chắn lại xảy ra biến cố, trong lúc vô tình Diệp Lăng Phi lại tránh thoát một hồi đại kiếp nạn. Diệp Lăng Phi bất động thanh sắc nói:

- Chu Ngọc Địch, vậy bây giờ cô định làm như thế nào?

- Tôi muốn bàn với anh về chuyện ngọc bội!

Chu Ngọc Địch nói,

- Anh ra giá đi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh!

- Bất kể tôi ra giá như thế nào, cô cũng sẽ chấp nhận sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chúng ta có thể nói mà, chứ không làm sao anh biết tôi sẽ không đồng ý chứ?

Chu Ngọc Địch nói,

- Diệp Lăng Phi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không phải một người vô tình, tôi còn nhớ chuyện quá khứ của chúng ta, tôi hi vọng chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt, nếu anh nguyện ý cho tôi cơ hội này, tôi nghĩ là chúng ta có thể trở thành bạn tốt, làm bạn tốt, rất tốt!

Khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện lên một nụ cười nhạt, hắn thản nhiên nói:

- Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nói với cô rằng, nếu cô muốn bàn bạc với tôi về vấn đề đó, chỉ cần cô ra giá hợp lý, ngọc bội sẽ cho cô, dù sao thứ đó cũng không quan trọng với tôi nữa, chỉ có điều, quan trọng nhất là tôi muốn gặp mặt cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.