[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1910 : Tung tích của đám lính đánh thuê!(1)




Trác Việt nghe Chân Cơ nói như vậy, anh ta cười cười, nói:

- Chuyện đó cũng có thể đấy, tại sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ, Chân Cơ, tôi cũng cảm thấy trại giam dành cho phụ nữ rất thích hợp với cô, trong đó có những người phụ nữ mà cô cần, cô vào trại giam nữ thì giống như là vào chốn thiên đường vậy, tôi thấy cô nên vào đó sớm chút thì hơn!

Trác Việt và Chân Cơ trêu chọc nhau, hoàn toàn không để ý đến Thanh Nhi đang ngồi ở hàng ghế phía sau, Thanh Nhi há hốc mồm, nhận ra mình không thể nói xen gì vào giữa hai người. Trác Việt lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của Diệp Lăng Phi, Trác Việt có số điện thoại của Diệp Lăng Phi, khi anh ta nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên trong điện thoại, Trác Việt có thể nghe ra được từ giọng nói đó lúc này Diệp Lăng Phi rất phẫn nộ, đang điều tra xem rốt cuộc ai đã làm chuyện này.

- Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ chúng ta có thể gặp mặt, có một số việc tôi muốn nói với anh!

Trác Việt nói đến đây, lại bổ sung thêm:

- Tất nhiên, để biểu đạt thành ý của mình, tôi muốn nói cho anh biết một điều, ở hội sở giải trí Đại Phú Quý đang có vài tên lính đánh thuê, có lẽ là anh sẽ rất hứng thú với đám lính đánh thuê đấy đó, lúc nãy lúc tôi đi thì bọn chúng vẫn còn ở đó, còn bây giờ thì tôi không dám chắc!

Sau khi Trác Việt nói xong, anh ta ngập ngừng một lát rồi tiếp tục nói thêm:

- Tôi phải đến bệnh viện, Thanh Nhi bị thương, tôi sẽ đến bệnh viện nhân dân số 1 của thành phố, anh có thể dẫn cảnh sát tới!

Trác Việt nói chuyện điện thoại với Diệp Lăng Phi xong, anh ta dập máy, lại giẫm chân ga, chiếc xe lập tức lao đi. Tại bệnh viện nhân dân số 1 của thành phố, Trác Việt và Chân Cơ hai người ngồi ở trong sảnh lớn ở tầng một bệnh viện, trong tay hai người đều đang cầm điếu thuốc, Chân Cơ không biết là mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc nữa, ở dưới chân bọn họ, có mấy cái điếu thuốc hút hết và tàn thuốc. Rất nhanh, trong điếu thuốc trong tay cũng đã cháy hết, Trác Việt lấy bao thuốc lá ra, thấy bao thuốc đã hết nhẵn, Trác Việt cười cười, nói:

- Xem ra tôi phải mua bao thuốc khác rồi, Chân Cơ, cô thích hút loại thuốc nào?

- Tùy anh thôi!

Chân Cơ nói,

- Tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều với thuốc lá cả, tôi không giống anh, cái gì cũng rất chú ý, đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể hút được là đủ rồi!

Chân Cơ nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Có lẽ anh nên nhanh hơn, vạn nhất Diệp Lăng Phi đến đây thì tôi không thể nhàn rỗi ngồi hút thuốc như bây giờ đâu!

Trác Việt cười nói:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô không có thuốc hút đâu!

Nói xong, Trác Việt đứng dậy, chuẩn bị đi ra bên ngoài mua thuốc, đúng lúc Trác Việt vừa mới đi tới trước cổng của bệnh viện, chỉ thấy hai chiếc xe đang lái đến, đèn xe chiếu vào mắt khiến anh ta không thể mở mắt ra được. Trác Việt lấy tay che mắt lại, chỉ thấy đèn xe vừa tắt đi, Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người lần lượt bước xuống từ hai chiếc xe, sắc mặt của Diệp Lăng Phi không tốt lắm, mặt hắn tái mét xanh nhợt, Dã Thú đi theo Diệp Lăng Phi, sắc mặt của hắn cũng không khác mấy so với Diệp Lăng Phi. Dã Thú thấy Trác Việt ở đây, hắn bước mau tới, chửi:

- Mẹ kiếp, ta biết ngay là cái đám khốn kiếp đó thành phố Vọng Hải không có gì tốt lành, quả nhiên là có liên quan đến các ngươi mà!

Bộ dạng của Dã Thú rất dọa người, hắn đi tới, trông giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Trác Việt vậy.

- Dã Thú, đừng nên xằng bậy!

Giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên, tuy giọng nói của Diệp Lăng Phi không lớn, nhưng rất có lực xuyên thấu, nhất là ở thời điểm này, giọng nói của Diệp Lăng Phi rất có lực xuyên thấu. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì dừng bước, hung hăng trừng nhìn Trác Việt, nhưng không có hành động gì. Từ trong giọng nói của Diệp Lăng Phi Trác Việt nghe ra được, giờ phút này tuy sắc mặt Diệp Lăng Phi rất khó coi, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, rất tỉnh táo. Trạng thái đó của Diệp Lăng Phi khiến cho Trác Việt cảm thấy rất bất ngờ, Trác Việt còn tưởng rằng lúc này Diệp Lăng Phi đang rất phẫn nộ, phải biết rằng biệt thự của Diệp Lăng Phi bị người ta phá nổ rồi, bất kỳ người nào gặp chuyện đó cũng không chịu nổi, nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi giờ phút này lại khiến cho Trác Việt cảm giác được sự đáng sợ của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, gặp chuyện như vậy mà còn có thể duy trì được sự tỉnh táo như vậy, đó không phải là một chuyện dễ dàng. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Trác Việt, hắn liếc nhìn Trác Việt, nói:

- Tiểu nha bị thương đó đang ở bên trong sao?

- Đang băng bó vết thương ở bên trong!

Trác Việt nói,

- Bây giờ tôi phải đi mua thuốc, đêm nay chắc không ngủ được rồi!

Trác Việt nói xong lại liếc nhìn về phía trước, theo Trác Việt nghĩ lúc này có lẽ sẽ có cảnh sát xuất hiện, tại sao lại không nhìn thấy xe cảnh sát tới. Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra ném cho Trác Việt, nói:

- Đợi đến sáng rồi đi mua đi!

Nói xong, Diệp Lăng Phi đi qua bên người Trác Việt, đi vào trong đại sảnh của bệnh viện. Dã Thú đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi, Trác Việt cầm bao thuốc lá mà Diệp Lăng Phi ném tới, trong lòng còn chưa hiểu ý định của Diệp Lăng Phi muốn làm gì, Trác Việt không biết Diệp Lăng Phi định làm gì, cảm thấy không an lòng, cầm bao thuốc lá quay trở lại bệnh viện. Diệp Lăng Phi đi vào trong bệnh viện, đã nhìn thấy Chân Cơ đang ngồi trong đại sảnh của bệnh viện, tay cầm một điếu thuốc, ánh mắt có vẻ vô thần. Khi Chân Cơ thấy Diệp Lăng Phi đã đến, trong đôi mắt ảm đạm lóe lên ánh sáng, có lẽ đã chờ thời khắc này đã lâu, cô ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, đứng dậy, nói với Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi chờ anh đã lâu rồi!

- Đợi tôi?

Diệp Lăng Phi nghe Chân Cơ nói như vậy, hắn nheo mắt lại, nhìn Chân Cơ, hỏi:

- Cô có chắc là đang chờ tôi không?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Chân Cơ tỏ ra sửng sốt, Chân Cơ nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm:

- Chẳng lẽ anh không tới để bắt tôi sao?

Theo Chân Cơ thấy lần này Diệp Lăng Phi xuất hiện ở đây là để bắt mình, trước kia cô ta từng có mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, lần này, Diệp Lăng Phi sẽ không bỏ qua cho mình đâu, trong lòng Chân Cơ có suy nghĩ như vậy, bởi vậy, khi cô thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, phản ứng đầu tiên là Diệp Lăng Phi tới đây là để bắt cô. Chỉ có điều, Chân Cơ nhìn ra phía sau lưng Diệp Lăng Phi, ngoại trừ Dã Thú đi theo Diệp Lăng Phi và Trác Việt cũng đi với mình ra, Chân Cơ không hề trông thấy những người khác, điều đó khiến cho Chân Cơ cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ lần này Diệp Lăng Phi không tới để bắt mình sao? Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chân Cơ, lạnh nhạt nói:

- Tôi tới đây là để thăm hai chị em sinh đôi kia, dù thế nào chúng tôi cũng coi là người quen biết, đến thăm xem hai tiểu nha đầu này có việc gì không xem như là tâm ý của tôi đi!

Giọng điệu của Diệp Lăng Phi lúc nói tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lời nói của hắn lại để lộ ra quan hệ giữa hắn và Thanh Nhi Tử Nhi, điều đó khiến cho Chân Cơ và Trác Việt cả hai đều cảm thấy rất bất ngờ, chẳng lẽ giữa Diệp Lăng Phi và hai chị em Thanh Nhi Tử Nhi còn có quan hệ khác? Trác Việt đi tới, nói:

- Thanh Nhi bị thương nặng hơn, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện để sát trùng, chỉ là, Diệp tiên sinh, sao anh lại không có mặt ở hội sở giải trí Đại Phú Quý, dù sao những tên lính đánh thuê đó có thể đang ở đó!

Trác Việt vừa nói như vậy xong, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lắc đầu, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ anh cho rằng đám lính đánh thuê đó ngốc như vậy sao, nếu các anh đã chạy mất, bọn chúng cũng không ngốc đến mức ngồi đó chờ chết đâu, tôi tin là lúc những cảnh sát và cảnh sát có vũ trang đến đo thì những tên lính đánh thuê đó đã cao chạy xa bay rồi. Chỉ có điều, những cảnh sát đó cần phải ở lại, chuyện của hội sở giải trí Đại Phú Quý nên sớm giải quyết thôi, nơi đó đã là quá khứ rồi, ở lại nơi đó, sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, cứ niêm phong thì tốt hơn. Trái lại các người mới là điều mà tôi quan tâm, mấy người nói rõ tất cả những gì mấy người biết cho tôi, từ đó tôi mới biết phải làm như thế nào!

Giọng điệu của Diệp Lăng Phi vẫn là như vậy, từ giọng điệu của Diệp Lăng Phi, Trác Việt không thể nghe ra được suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi là gì, anh ta chỉ cảm thấy tâm trạng của Diệp Lăng Phi lúc này khiến cho anh ta cảm thấy khó có thể lý giải được, anh ta thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc đây là chuyện gì, chẳng lẽ trong lòng Diệp Lăng Phi thực sự không quan tâm đến những tên lính đánh thuê kia sao? Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng bệnh, chỉ thấy ở trên giường bệnh, Thanh Nhi đang nằm trên đó, đang được truyền dịch. Tử Nhi thì ngồi ở bên giường với Thanh Nhi, khi tiếng bước chân của Diệp Lăng Phi vang lên ở ngoài cửa phòng bệnh, Tử Nhi và Thanh Nhi đều quay mặt nhìn ra ngoài phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.