[Dịch] Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1870 : Kẻ điên!(1)




Diệp Lăng Phi đã tính trước đám người Chu Bội bọn sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy đâu, những chuyện hắn cần làm bây giờ cần nhiều nhân thủ, đám Vương Vĩnh đã được Diệp Lăng Phi phái đi ra làm việc rồi, trong khách sạn chỉ còn một mình hắn, hắn ngồi trong quầy bar của khách sạn, uống rượu một mình, trong quán bar lúc này cũng không có nhiều người. Diệp Lăng Phi chậm rãi uống rượu, mãi cho đến khi điện thoại di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi mới lấy điện thoại di động ra, sau khi thấy số điện thoại gọi tới, Diệp Lăng Phi biết người hắn đang chờ rốt cục cũng gọi điện thoại tới rồi, người này chính là viên cảnh sát tên là Vương Trác đã nói chuyện điện thoại với Diệp Lăng Phi lúc trước. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Vương Trác:

- Diệp tiên sinh, bây giờ tôi đến khách sạn rồi, toi nghĩ chúng ta nên chọn một chỗ để gặp anh, anh nghĩ chúng ta nên gặp nhau ở đâu?

Vương Trác hỏi như vậy xong, chỉ nghe Diệp Lăng Phi đáp:

- Chuyện này tùy anh thôi, tôi không có vấn đề gì cả, bây giờ tôi đang ở chỗ quán bar, nếu như anh muốn đến quầy bar cũng được thôi!

Diệp Lăng Phi nói xong, nghe thấy Vương Trác ở đầu dây bên kia đáp:

- Vậy cũng được, Diệp tiên sinh, bây giờ tôi sẽ đến gặp anh, trong tay tôi có một số tư liệu có thể khiến anh cảm thấy hứng thú đấy!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Tôi sẽ chờ anh ở chỗ quầy bar!

Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, ngồi chờ trong quầy bar, Diệp Lăng Phi cho rằng, có lẽ người đàn ông tên là Vương Trác này có thể mang đến cho mình một số tài liệu quan trọng, hiện giờ hắn rất cần những tài liệu này. Lúc Vương Trác xuất hiện, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất bất ngờ, Vương Trác không cao lắm, đeo một cái kính mắt, trông có vẻ rất nho nhã, Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Vương Trác là một tay cảnh sát rất béo, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, đại đa số cảnh sát đều thuộc loại to béo, vì thế không có gì bất ngờ khi bộ dạng của Vương Trác khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác ngạc nhiên. Dường như Vương Trác hiểu rất rõ Diệp Lăng Phi, lúc anh ta đi vào quán bar khách sạn thì lập tức tiến thẳng đến chỗ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Trác, mãi cho đến khi Vương Trác đứng trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi mới hỏi:

- Anh chính là người đã gọi điện cho tôi?

Vương Trác gật đầu, anh ta còn cầm theo một cái cặp, sau khi ngồi xuống, Vương Trác để chiếc cặp ra trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Những điều tôi muốn nói đều ở trong này, sau khi xem xong thì anh sẽ hiểu!

Diệp Lăng Phi mở cái cặp ra, lấy ra một túi hồ sơ ở trong đó, Diệp Lăng Phi để túi hồ sơ lên mặt bàn, sau khi nhìn sơ qua một lát, hắn đã vững dạ hơn, Diệp Lăng Phi để túi hồ sơ lại chỗ cũ, nhìn Vương Trác, hỏi:

- Sao anh có thể chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ giúp anh?

- Tôi đang đánh bạc!

Vương Trác nói,

- Tôi đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tham ô mục nát rồi, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, vì người phụ nữ mà tôi yêu cũng được, vì tinh thần trọng nghĩa của tôi cũng được, tóm lại, tôi không thể tiếp tục giữ im lặng nữa, nếu còn tiếp tục im lặng như vậy nữa thì cái giá phải trả sẽ càng lớn hơn, sẽ chỉ có nhiều người bị thương tổn hơn thôi! Chúng ta sống trong thế giới này không phải là vì muốn cuộc sống của mình tốt đẹp hơn sao, tôi thân là cảnh sát, vậy mà không thể bảo vệ được những người dân vô tội, ttôi làm cảnh sát như vậy thì có ích gì, sở dĩ tôi vẫn làm cảnh sát, bởi vì tôi hi vọng có thể tìm được nhiều chứng cớ, như vậy thì sẽ tăng thêm cơ hội để giúp cho Chương Châu có thể trở lại bình thường. Diệp tiên sinh, tôi đã xem tài liệu về anh, tôi tin tưởng anh có năng lực như vậy, điều kiện tiên quyết là anh muốn làm như vậy!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Thật ra thì lúc anh liên hệ với tôi, anh đã sớm đoán được tôi nhất định sẽ giúp anh chuyện này, hoặc có thể nói, anh biết tính tình của tôi, chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, đúng không?

Vương Trác không phủ nhận, anh ta chỉ nói:

- Tôi vẫn nhắc lại câu nói đó, tôi không có gì phải thẹn với lương tâm, tôi chỉ làm những việc mà tôi nên làm, tôi mặc kệ người khác đối đãi với tôi như thế nào, chỉ cần trong lòng tôi cảm thấy thanh thản là đủ rồi. Có thể hôm nay sau khi gặp anh, ngày mai tôi sẽ chết, nhưng bất kể thế nào, tôi không thể sống tiếp như vậy nữa, tôi nhất định phải làm gì đó!

- Vậy anh có nghĩ tới mạng internet không, bây giờ mạng internet lan truyền rất nhanh chóng, anh đưa một thread hay topic lên, sau đó được người ta chú ý, nhờ vậy mà có nhiều người chú ý đến Chương Châu hơn, cũng giúp cho nhiều người biết được những chuyện đang xảy ra ở Chương Châu, nói không chừng so với cách làm của anh bây giờ còn tốt hơn nhiều!

Vương Trác lắc đầu, nói:

- Chuyện đó với tôi mà nói không hề là một gợi ý mới, tôi từng nói rồi, tôi đã thử qua rất nhiều cách, trong đó bao gồm cả việc viết bài đăng lên internet, tất nhiên, việc đó không phải do đích thân tôi làm. Diệp tiên sinh, ngươi anh biết kết quả cuối cùng là như thế nào không?

Diệp Lăng Phi nghe Vương Trác hỏi như vậy, này trong lòng cũng đoán được kết cục không hay lắm. Quả nhiên, Vương Trác lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Kết quả cuối cùng là không giải quyết được gì, chuyện ở địa phương thì cứ để địa phương xử lý, nếu chính quyền địa phương có thể xử lý được thì không có chuyện gì xảy ra nữa. Diệp tiên sinh, không biết anh có hiểu ý tôi không?

Diệp Lăng Phi sao có thể không hiểu rõ ý của Vương Trác chứ, quả thật, chính quyền địa phương phải giải quyết những vấn đề ở địa phương mình, bản thân những vấn đề đó có thể phát sinh có liên quan trực tiếp đến chính quyền, chính quyền địa phương sao có thể xử lý được, đơn giản là bởi vì một số mâu thuẫn, khiến cho chính quyền địa phương bắt buộc phải hành động, nhưng sau khi chuyện đó qua đi, tất cả lại khôi phục hiện trạng như cũ, cách làm như vậy không có nhiều tác dụng. Trước kia không phải Vương Trác chưa từng thử qua những biện pháp như vậy, nếu không thì anh ta sẽ không tuyệt vọng đến thế, cho rằng chỉ có Diệp Lăng Phi mới có thể giúp được chuyện này, lần này Vương Trác đã phải mạo hiểm rất lớn, thậm chí có thể vừa đi ra khỏi khách sạn anh ta sẽ bị người khác giết chết, những chuyện đó Vương Trác đã sớm nghĩ tới rồi, trong lòng anh ta không hề sợ hãi chút nào, chuyện đã đến nước này rồi, Vương Trác chỉ có thể dũng cảm đi tiếp mà thôi. Diệp Lăng Phi nghe Vương Trác nói như vậy, trong lòng nảy sinh ấn tượng tốt về Vương Trác, trước kia hắn luôn cho rằng cảnh sát rất lạnh lùng, ít nhất là cảnh sát ở Chương Châu sẽ rất lạnh nhạt, chỉ biết kiế tiền, nhưng không ngờ cảnh sát ở đây lại không hề giống như những gì mà hắn tưởng tượng, ít nhất là từ tình hình hiện giờ có thể gặp một cảnh sát như Vương Trác, điều đó đã khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy rất hài lòng. Thật ra thì, cho dù không có chuyện Vương Trác, Diệp Lăng Phi cũng sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện ở Chương Châu, bởi vì có người đã đắc tội với hắn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha, hơn nữa còn có Vương Trác, Diệp Lăng Phi càng phải ở lại Chương Châu, giải quyết xong xuôi chuyện này. Vừa lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi nói với Vương Trác:

- Tôi đi nghe điện thoại!

Vương Trác gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, không sao đâu, anh cứ lo việc cùa mình đi, không cần để ý đến tôi!

Vương Trác nói xong thì gọi một ly rượu, ánh mắt quét một vòng ở chỗ này, dường như muốn quan sát hoàn cảnh xung quanh, đó là thói quen của Vương Trác, anh ta thân là một cảnh sát, thói quen nghề nghiệp khiến Vương Trác rất chú ý đến tình hình chung quanh. Trước mặt Diệp Lăng Phi là một ly rượu, hắn cầm điện thoại, sau khi nhận máy, Diệp Lăng Phi áp di động vào tai, trong điện thoại vang lên giọng nói của Vương Vĩnh:

- Diệp tiên sinh, người tới rồi!

- Đến bệnh viện đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn, tôi lo lắng sẽ có người ra tay với Tôn Hổ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện, nếu không thì sẽ dính dáng đến cảnh sát, còn làm cho chúng ta gặp phiền toái, tôi không muốn những kẻ ở đây có cớ để can thiệp vào chuyện này, tôi hi vọng anh hiểu ý tôi là gì!

- Tôi hiểu mà!

Vương Vĩnh đáp.

Diệp Lăng Phi cũng khá yên tâm với năng lực của Vương Vĩnh, nếu không thì hắn cũng không giao mọi chuyện cho Vương Vĩnh xử lý, thật ra thì Dã Thú là người mà Diệp Lăng Phi yên tâm nhất, nếu Dã Thú có thể đến đây thì tốt nhất, nhưng Diệp Lăng Phi cũng biết mấy ngày nữa là Lục Tuyết Hoa sẽ sinh con, hắn không thể gọi Dã Thú đến Chương Châu đến được, Dã Thú phải ở lại chăm sóc cho Lục Tuyết Hoa. Lúc đó Diệp Lăng Phi không nói cho Dã Thú biết suy nghĩ thực của mình là vì hắn hi vọng Dã Thú có thể ở lại bên cạnh Lục Tuyết Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.