Diệp Lăng Phi ôm eo Bành Hiểu Lộ, đi ra khỏi nhà hàng, ở bên kia đường là một quán cà phê, Diệp Lăng Phi nói vào trong điện thoại:
- Lamarson, tôi đã chọn xong điểm hẹn rồi, anh chỉ cần tới là được. Anh yên tâm, anh đã nói là chiều nay sẽ không bắt tôi, tôi cũng cam đoan chiều nay sẽ không động đến anh. Ừm, tôi cho anh nửa tiếng đồng hồ, mau tới đây đi, chiều nay tôi còn một cuộc hẹn đó!
Giọng điệu của Diệp Lăng Phi khi nói chuyện với Lamarson không giống như là một tay buôn lậu vũ khi đang nói chuyện với một nhân viên cảnh sát hình sự quốc tế, giọng điệu của Diệp Lăng Phi khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy nghi hoặc, Bành Hiểu Lộ thấy tên Diệp Lăng Phi này càng lúc càng khiến cho người ta không nhìn thấu, căn bản là không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Bành Hiểu Lộ đi sang bên kia đường, vừa mới đi tới cửa quán cà phê, Diệp Lăng Phi lại nghe thấy tiếng chung điện thoại. Diệp Lăng Phi nhìn hiển thị cuộc gọi tới, hắn liền đưa tay vỗ mông Bành Hiểu Lộ một cái, nói:
- Hiểu Lộ, em vào trước đi, nhớ đó, gọi cho anh một ly cà phê!
Vừa rồi Bành Hiểu Lộ đã nhìn thấy cuộc gọi hiển thị trong máy, là Lý Khả Hân gọi tới. Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Diệp Lăng Phi, hình như là tình nhân của anh gọi đó, chẳng trách lại bảo em vào trước, làm sao anh có thể để em ở bên cạnh quấy nhiễu anh tâm sự với người ta đây!
Diệp Lăng Phi lại vỗ mông Bành Hiểu Lộ một cái nữa, nói:
- Hiểu Lộ, thật sự không có gì đâu, em chớ nói lung tung!
Thật ra thì, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết hắn nói câu này hoàn toàn vô dụng, căn bản không có hiệu quả gì. May mà Bành Hiểu Lộ không hỏi tiếp nữa, thấy Bành Hiểu Lộ đi vào trong quán cà phê, Diệp Lăng Phi mới nghe máy.
- Diệp Lăng Phi, em nghe Hiểu Uyển nói là anh đi Hồng Kông?
Diệp Lăng Phi vừa mới nhấc máy, trong điện thoại đã vang lên giọng Lý Khả Hân chất vấn hắn:
- Chẳng lẽ anh không nói với em được một tiếng ư, vì sao lại chẳng nói chẳng rằng lẳng lặng đi một mình?
Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân nói như vậy thì dở khóc dở cười, chờ cho Lý Khả Hân nói xong, Diệp Lăng Phi mới giải thích:
- Khả Hân, chẳng phải là em đi Hàn Quốc sao, trong lòng anh nghĩ là em không thể về sớm được, cho nên mới không nói chuyện này với em. Khả Hân, em đừng tức giận, anh giải thích với em rồi mà!
- Nếu như lúc anh quay về phát hiện người anh muốn gặp không có ở nhà, anh bảo anh có tức giận không?
Nghe Lý Khả Hân hỏi như vậy, Diệp Lăng Phi dừng lại một chút, trong lòng suy tính xem nên trả lời những câu này thế nào, dường như lời nói của Lý Khả Hân rất có vấn đề, nhưng nhất thời Diệp Lăng Phi lại không nghĩ được có chỗ gì không ổn, chẳng qua là, hắn biết lúc này Lý Khả Hân đang rất tức giận, Diệp Lăng Phi vội vàng dỗ dành:
- Khả Hân, anh thừa nhận là anh không đúng, anh đã giải thích với em rồi, chờ khi nào quay trở về thành phố Vọng Hải, nhất định anh sẽ đến giải thích trước mặt em!
- Vậy thì chừng nào anh mới về được đây?
Lý Khả Hân hỏi.
- Chắc phải mấy ngày nữa, chuyện ở Hồng Kông hơi phức tạp, anh cần thời gian để xử lý!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên hỏi:
- Khả Hân, em về Vọng Hải lúc nào vậy?
- Tối hôm qua!
Lý Khả Hân nói,
- Vốn em nghĩ là anh đang ở Vọng Hải, là Hiểu Uyển nói cho em biết anh đi Hồng Kông!
- Khả Hân, thành thật xin lỗi em, anh cam đoan anh nhất định sẽ đền bù tổn thất cho em!
Trong lúc đang nói Diệp Lăng Phi nhíu mày, xem ra có nhiều người phụ nữ cũng không phải chuyện tốt lành gì. Không nói Lý Khả Hân, chỉ nói Bành Hiểu Lộ đang ở bên cạnh mình đã khó xử lý rồi, mỗi khi nghĩ tới chuyện của mấy người phụ nữ bên cạnh mình, Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy đau hết cả đầu. Hắn đã quen với việc gạt chuyện này qua một bên, để đến một lúc nào đó rồi xử lý luôn một thể, tóm lại, bây giờ Diệp Lăng Phi sẽ không suy nghĩ mấy chuyện này. Diệp Lăng Phi dỗ dành cả buổi, miễn cưỡng coi như là dỗ yên được Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, khi hắn đi vào quán cà phê, Bành Hiểu Lộ quả nhiên đã gọi một cốc cà phê cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi xuông bên cạnh Bành Hiểu Lộ, một tay cầm ly cà phê, tay kia ôm Bành Hiểu Lộ.
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là anh tính thế nào đây?
Trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn cảm thấy lần này Diệp Lăng Phi cần gặp Lamarson tuyệt đối không đơn giản, Diệp Lăng Phi hẳn là có tính toán của mình, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi không chịu nói ra. Bàn tay mảnh khảnh của Bành Hiểu Lộ cầm lấy cãi muỗng để khuấy cà phê, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Diệp Lăng Phi, muốn từ trong ánh mắt Diệp Lăng Phi biết được đáp án mà cô mong đợi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Hiểu Lộ, anh còn chưa tính toán gì cả, nói không chừng chờ đến khi gặp Lamarson anh sẽ biết phải làm cái gì!
- Nói xạo!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói,
- Em rất hiểu anh, trong lòng anh nhất định là đã có biện pháp gì đó, chỉ có điều, anh không chịu nói ra mà thôi, Diệp Lăng Phi, anh có cần phải làm như vậy với em không, em chỉ muốn biết trong lòng anh rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao anh lại muốn gặp Lamarson chứ, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể thuyết phục Lamarson để hắn thả người của anh sao?
- Đúng vậy!
Câu trả lời của Diệp Lăng Phi dọa Bành Hiểu Lộ nhảy dựng lên, Bành Hiểu Lộ giơ tay phải ra, đặt lên trán Diệp Lăng Phi, cô sờ trán Diệp Lăng Phi, sau đó lại sờ lên trán mình, nói thầm:
- Không bị sốt mà!
Nói xong, Bành Hiểu Lộ nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh không bị nóng đầu mà, anh nói mê sảng gì vậy?
- Đó chẳng phải là em nói sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ, nói thầm:
- Em nói như như vậy, anh chẳng qua cũng chỉ là tán thành với suy nghĩ của em thôi, sao em lại bảo là anh mê sảng?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi lẩm bẩm mấy câu đó, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói với giọng không vui:
- Diệp Lăng Phi, có phải là anh cố tình đối nghịch với em không, anh rốt cuộc định thế nào đây hả?
- Được rồi, anh nói với em là được!
Diệp Lăng Phi ra vẻ như là bị Bành Hiểu Lộ ép phải khai ra, chỉ thấy hắn khẽ thở dài, nói:
- Hiểu Lộ, thật ra thì anh muốn nói chuyện tử tế với Lamarson, để Lamarson thả Dã Thú với cả Dã Lang ra. Tay Lamarson đó là một viên cảnh sát hình sự quốc tế, ngoài ra hắn còn là người Anh, anh muốn kể với anh ta về chuyện Anh Pháp liên quân xâm chiếm Trung Quốc năm xưa, để cho Lamarson ý thức sâu sắc được tổ tiên mình đã phạm phải sai lầm với dân tộc Trung Quốc, tuyệt đối không thể để cho bi kịch như vậy tái diễn một lần nữa!
- Em một ngụm nước phun chết anh!
Bành Hiểu Lộ không nhịn được thốt ra câu này, Diệp Lăng Phi sững sờ, nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, em có nhầm không vậy?
- A, xin lỗi anh, gần em xem nhiều phim truyền hình quá!
Bành Hiểu Lộ phát hiện mình quả thật đã thất thố, cô cố gắng khống chế tâm tính không để Diệp Lăng Phi chọc giận nữa, nói:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta nói chuyện tử tế đi, theo thấy, bây giờ không phải là lúc thích hợp để anh đi gặp Lamarson, anh chưa hiểu rõ về tên Lamarson đó, sao anh có thể cam đoan hắn không lừa gạt anh, vạn nhất chiều nay hắn dẫn người bắt anh thì phải làm thế nào?
- Đây quả thực là một vấn đề cần chú ý, cho nên, anh mới bảo em đi cùng với anh, chỉ cần có em ở bên cạnh, anh không cần phải lo lắng gì cả!
Diệp Lăng Phi nói xong thì nhấp một ngụm cà phê, sau đó, hắn quay sang phía Bành Hiểu Lộ bên kia, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thực, Hiểu Lộ à, em không cần phải lo lắng cho anh, trong lòng anh rất rõ ràng, biết mình phải làm cái gì!
Bành Hiểu Lộ ngạc nhiên, cô hỏi:
- Anh biết phải làm cái gì?
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Thật ra thì có một chuyện anh chưa nói rõ với em, anh cũng có người quen ở trụ sở cảnh sát hình sự quốc tế, có lẽ Lamarson cho rằng anh chỉ là một tên buôn lậu vũ khí bình thường. Lần này, hắn đã nhằm vào anh, nhưng hắn không ngờ được rằng chính anh cũng đang nhằm vào hắn. Em không cần phải lo lắng cho anh đâu, chỉ cần đứng một bên xem kịch vui là được rồi!
Bành Hiểu Lộ khẽ lắc đầu, nói:
- Diệp Lăng Phi, em vẫn không rõ, trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì, anh có thể giải thích rõ ràng với em được không?
- Chuyện này anh phải giải thích thế nào đây nhỉ!
Diệp Lăng Phi chần chừ một lát, chậm rãi nói:
- Nếu anh nói với em là lần này Lamarson bị người ta khống chế, em có tin không?
Bành Hiểu Lộ lắc đầu, nói:
- Em không tin!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Nói thật là anh cũng không tin, nhưng mà đó là sự thật, chỉ là Lamarson không ý thức được mà thôi!