[Dịch] Định Kiếp

Chương 5 : Khảo nghiệm (thượng)




Phụ thân cũng từng dạy ta qua võ thuật, đáng tiếc cơ thể ta không tốt, không chịu nổi huấn luyện qua một năm. Tính đến nay đã tròn chín năm chưa từng thử lại. Thế nhưng Mạc tỷ đã đặc biệt dặn dò, ta không nỡ phụ lòng tốt của tỷ ấy, thầm hạ quyết tâm nhất định hoàn thành. Đợi mẫu thân trở lại, ta nửa khuyên nửa kéo Hắc Nhật về phòng, lần nữa đàm phán cùng nó. Giằng co chèo kéo nửa ngày trời, rốt cuộc nó đồng ý sáng sớm sẽ tới Hồng Viên trại với ta ba canh giờ, chỉ kém, không hơn. Phụ thân, mẫu thân đối với việc ta tới Hồng Viên trại thập phần vui mừng, thỉnh thoảng tới phòng động viên ta cố gắng luyện tập, hy vọng cải thiện được sức khỏe.

Mấy tuần đầu khó khăn không ít, phần vì thương thế lần trước chưa khỏi hẳn, phần vì cơ bắp yếu ớt, một biến tốn tới gần ba tuần mới thành thục. Mặt khác, vì Hắc Nhật luyện vô cùng nhanh, ta lại phải bỏ thời gian nghiên cứu trước rồi hướng dẫn các biến khác trước cho nó. Ta chẳng còn cách nào khác, sau khi đưa Hắc Nhật trở về lại quay lại, tự luyện thêm vài canh giờ nữa rồi mới trở về phủ. Ban đầu chỉ là hai canh giờ, sau tăng dần, cố hết sức rút ngắn khoảng cách với Hắc Nhật.

Đông qua xuân tới rồi lại hè sang. Tám tháng qua đi, ta rốt cuộc ghi nhớ và luyện thuần thục chín mươi tư thức có trong đống sách ấy. Cơ thể nhờ luyện tập chăm chỉ mà có chuyển biến rõ rệt, vạm vỡ, rắn chắc, đứng cạnh phụ thân không kém hơn là mấy.

Hôm nay cũng như mọi ngày, ta từ khi tờ mờ sáng đã cùng Hắc Nhất tới Hồng Viên trại tập luyện tới trưa mới nghỉ tay. Ta đưa Hắc Nhất về phủ, ăn trưa cùng mẫu thân rồi trở lại trường huấn luyện. Vừa định bước vào phòng, Đặng thúc đã gọi với lại, bảo có thư Mạc tỷ đưa tới. Ta vội vàng chạy tới, lôi thư ra đọc.

Mạc tỷ nói hai tháng nữa sẽ tới vùng Bối Hải, bảo ta mang cuốn sổ cùng bản dịch tới đó giúp tỷ ấy. Thế nhưng vì Bối Hải là một khu vực cấm kị thuộc quyền sở hữu của Lam Khinh môn, ta cần phải lấy được trung cấp lệnh bài ở Hồng Viên trại rồi tới Dự Nguyệt thành tham gia kì khảo nghiệm thu nhận đệ tử của Lam Khinh môn. Những người vượt qua ba vòng đầu sẽ được đích thân trưởng lão Bối Liễu môn sẽ dẫn tới Bối Hải. Sau khi tới Bối Hải rồi, tỷ ấy sẽ tìm ta sau.

Ta đương nhiên muốn gặp Mạc tỷ nhưng lại lo sợ bản thân không qua nổi bài khảo nghiệm kia. Nghe tam ca kể lại, ba vòng khảo nghiệm đầu không quá chú trọng vào thực lực bản thân, chỉ kiểm tra thiên phú, kinh mạch cùng khả năng phán đoán. Đối với mọi người, đây hẳn là những mục đơn giản. Còn với ta, đó chẳng khác nào chướng ngại vật không thể vượt qua nổi.

Ta đang mải mê suy nghĩ xem còn cách nào khác tới được Bối Hải không thì bị giọng nói khàn khàn kéo trở lại thực tại. “Cậu phải chăng là Chiến Huyền?”Người vừa nói là một lão nhân đứng tuổi tóc đã lấm chấm bạc, thân vận một bộ hắc y bằng vải thô, thoạt nhìn chẳng có gì nổi bật.

Ta ôm quyền, hơi cúi người. “Chính phải. Lão bá là…”

Lão nhân cũng ôm quyền đáp lễ, cúi đầu. “Lão phu phụng mệnh chủ nhân tới giúp cậu chuẩn bị cho kì khảo nghiệm sắp tới.”

Dẫu đã lờ mờ đoán ra, ta vẫn hỏi lại. “Chủ nhân của lão bá là Mạc Triều Nguyệt Mạc tỷ tỷ phải không?”

“Phải. Cậu có bận việc gì không? Lão phu muốn nói với cậu đôi lời.”

“Vậy chúng ta tới khách điếm gần đây nói chuyện.”

Trò chuyện cùng lão nhân xong, ta quay trở lại Hồng Viên trại tập luyện, mãi khi trời tối mới trở lại phủ, tắm rửa rồi leo lên giường nằm, suy nghĩ về những lời lão nhân đó nói chiều nay.

“Chiến thiếu, kinh mạch của cậu vốn không bị tổn thương mà chỉ bị một cấm chú át chế. Cấm chú này được đặt vào kinh mạch của cậu từ khi còn rất nhỏ, nếu chưa từng đọc qua, khẳng định không thể phân biệt được giữa thương thế thông thường và hiệu ứng của cấm chú. Nay cậu đã hoàn thành chín mươi tư thức, cấm chú chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất hoàn toàn, cậu có thể tu chân rồi. Chỉ hai tuần nữa là kì khảo nghiệm diễn ra, dẫu chưa hoàn toàn bình phục, qua ải đầu tiên chắc không vấn đề gì. Chủ nhân chờ cậu tại Bối Hải, hy vọng cậu có thể tới đó gặp chủ nhân. Thời gian tới lão sẽ đồng hành cùng cậu. Nếu cần trợ giúp, cậu cứ việc lên tiếng. Chỉ cần trong khả năng của lão, lão nhất định sẽ hoàn thành. Còn nữa, chuyện cấm chế được giải càng ít người biết càng tốt, tránh sự việc trở nên rắc rối.”

Ta thắc mắc là ai đã đặt cấm chế đó lên người ta. Nếu có ý hãm hại, chẳng phải cứ thẳng tay hạ sát không tốt hơn sao? Tại sao lại không muốn ta tu chân? Là có thù oán với mẫu thân ta hay phụ thân ta? Người đó có thân phận thế nào? Suốt mấy năm trở lại đây, y có theo dõi ta không? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nhưng ta lại chẳng mảy may có chút đầu mối nào.

Thế nhưng điều khiến ta đau đầu nhất bây giờ lại là việc thuyết phục mẫu thân để ta ra khỏi thành. Trải qua sự việc lần trước, mẫu thân lúc nào cũng để ý tới an toàn của ta. Dù người không nói ra, ta biết người đã âm thầm sai cận vệ trong phủ đi theo bảo hộ ta hàng ngày, tránh trường hợp bất trắc xảy ra. Lệnh bài của người cũng đã được cất trong không gian nhẫn giới, nếu không phải là người nguyện ý mở ra thì không cách nào lấy được. Vậy nên lần này muốn xuất thành được, ta chỉ còn cách nói chuyện trực tiếp, thuyết phục người.

Ta nghĩ qua vài lí do vẫn chẳng thấy cái nào khả thi, thở dài một hơi, quyết định tùy cơ ứng biến, chạy sang phòng mẫu thân.

Mẫu thân không thích cuộc sống tranh giành, hàng ngày phần lớn thời gian chỉ tản bộ quanh hoa viên hoặc đọc sách. Phụ thân biết vậy, ngay từ khi thành thân đã xây dựng nên một biệt viện im ắng nằm ở phía Nam của phủ đệ để mẫu thân lưu lại đó. Hạ nhân trong phủ cũng ít khi lui tới, thành thử đặc biệt im ắng.

Lúc ta gõ cửa bước vào, mẫu thân đang ngồi ở gian ngoài tĩnh lặng đọc sách, thấy ta tới thì ngẩng đầu mỉm cười bảo ta tới ngồi cạnh người. Ta chạy tới kéo ghế ngồi sau lưng người, giúp người đấm bóp vai, suy nghĩ nên xem mở lời thế nào.

“Tối muộn còn hớt hải chạy tới tìm mẫu thân, chắc không phải chỉ để bóp vai chứ?”

Ta nhỏ giọng, nói thẳng vào vấn đề. “Mẫu thân, con muốn tới Dạ Nguyệt thành.”

Mẫu thân không lập tức bác bỏ, hỏi. “Con tới đó làm gì?”

“Con tới để gặp một bằng hữu.”

“Mẫu thân có biết người đó không?”

Ta có rất ít bằng hữu, mỗi lần kết được bạn mới đều kể cho mẫu thân nghe. Vậy nên những người ta biết, mẫu thân cũng biết.

Ta lắc đầu. “Là một tỷ tỷ con mới gặp, mẫu thân không biết.”

“Trước giờ con đâu có giấu mẫu thân? Nữ tử đó đặc biệt với con vậy sao?”

Ta còn chưa biết trả lời thế nào, mẫu thân đã nói tiếp. “Đường từ đây tới Dạ Nguyệt thành nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng đi đường, nguy hiểm trùng trùng, mẫu thân không muốn để con mạo hiểm.”

“Mẫu thân, lần này người yên tâm, có một lão bá khác cũng tới Dạ Nguyệt thành đã đồng ý cho con theo cùng rồi. Bá ấy là một tu chân giả, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mẫu thân im lặng hồi lâu rồi thở dài. “Thôi được rồi, mẫu thân sẽ phái thêm vài cận vệ đi cùng con. Bao giờ con xuất phát?”

“Chắc là sáng mai ạ.”

“Được rồi, về nghỉ sớm đi, mẫu thân đi tìm phụ thân con nói chuyện.”

Ngày khởi hành hôm đó, ta không muốn kinh động quá nhiều người, chạy tới chào tạm biệt phụ thân, mẫu thân, rồi dẫn theo Hắc Nhật cùng bốn hộ vệ đi tìm Hải bá. Hải bá nhanh chóng dẫn năm người bọn ta xuất thành, lên đường tới Dự Nguyệt thành. Bởi thể trạng của ta đã khá hơn, lần đi này chỉ tốn có bảy ngày đã tới nơi. Vừa bước chân vào thành, Hải bá đã dẫn ta tới địa điểm khảo thí của Lam Khinh môn báo danh, xuất trình trung cấp lệnh bài mà Đặng thúc đưa cho. Vị trung niên nhân đó đưa ta một tấm thẻ gỗ, dặn hai ngày sau tới tham dự vòng khảo nghiệm đầu tiên. Ta dẫn mọi người đi ăn, lại thuê sáu căn phòng riêng biệt để ở lại trong thời gian này.

Tờ mờ sáng ngày thứ hai, ta sửa soạn mọi thứ, trang phục chỉnh tề tới tham dự bài khảo nghiệm đầu tiên. Người tới tham dự cực kì nhiều, đủ mọi lứa tuổi, từ đứa trẻ sáu bảy tuổi tới đại hán ngoài ba mươi. Tu luyện cấp bậc càng cao, sống càng thọ, thậm chí tới vài trăm tuổi. Nếu có thể sống tới hai trăm tuổi, bốn mươi tuổi bất quá chỉ là hai phần của đời người, không tính là quá muộn. Bởi vậy nên Lam Khinh môn không hề giới hạn độ tuổi của những người tham dự.

Địa điểm khảo thí là một sân tập rộng rãi, ước chừng có thể chứa tới hơn ba ngàn người. Những người tới tham dự xếp thàng từng hàng, người sau đứng cạnh người trước, đủ mười lăm người dồn xuống hàng kế tiếp. Ta là người thứ bảy của hàng ba mươi chín. Đến khi ba trung niên nhân vận lam bào xuất hiện, có cả thảy năm mươi tám hàng. Ta đứng trong hàng người chật kín, mồ hôi đầm đìa.

Trung niên nhân đi giữa bước lên đài cao, tay cầm một quả cầu trong suốt đặt lên cột đá trước mặt, lớn giọng. “Đã chuẩn bị sẵn sàng cả chưa?”

Mọi người nhất tề đồng thanh. “Sẵn sàng rồi.”

“Được. Vậy ta nói qua một chút. Vòng đầu tiên của kì khảo nghiệm lần này là kiểm tra thiên phú. Từng người lần lượt bước lên trên, đặt tay lên quả cầu này. Người có thể làm quả cầu sáng thông qua, nhận thẻ gỗ mới, ngày mai tiếp tục vòng thứ hai. Những người không thể lập tức bị loại. Hiểu cả chưa?”

“Hiểu rồi.”

“Được. Bắt đầu đi. Người thứ nhất.”

Ta nhìn bảy người đầu tiên thẫn thờ bị loại, lo lắng không thôi. Qua hay không qua, quyết định được đưa ra bởi quả cầu trong chưa đầy một tích tắc. Người xuống người lên nối tiếp nhau. Trung niên nhân thấy số lượng người còn lại hẵng còn rất nhiều, ra hiệu cho hai trung niên nhân còn lại. Khoảng chừng hai chén trà thời gian sau, hai người đó quay lại, trên tay mang theo hai quả cầu tương tự, đặt lên hai cột đá còn lại, bắt đầu kiểm tra tương tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.