[Dịch] Định Kiếp

Chương 15 : Cổ địa (2)




Hồi Ức Yêu dáo dác nhìn quanh. “Đây hẳn là Chuyển Không Môn?”

Ta “ừ” một tiếng, tiến tới gần để nhìn rõ hơn.

Ở đằng kia, “ta” mơ màng tỉnh dậy, nét mặt đỏ lừ, đứng dậy lảo đảo đi từng bước về phía Mạc tỷ.

Trong đầu ta thầm hô hai tiếng không ổn, định chạy tới ngăn cản. Hồi Ức Yêu đứng bên cạnh lập tức kéo tay ta lại, nhắc nhở. “Đây là tiềm thức, đừng có hành động lỗ mãng, hậu quả sẽ do tiểu tình nhân gánh chịu đấy!”

Ta không làm gì được, bồn chồn quan sát tiếp.

“Ta” tới trước mặt Mạc tỷ, ngồi phịch xuống, tay chống lên đùi ngắm nhìn tỷ ấy, lẩm bẩm. “Mạc tỷ, tỷ đẹp thật đấy.”

Nghe “bản thân” nói câu này, ta không nhịn được mà đỏ mặt.

Hồi Ức Yêu bên cạnh huých ta một cái. “Cảnh đặc sắc sắp tới rồi kìa?”

Ta bị huých một cái đau điếng, nhăn mặt nhìn Hồi Ức Yêu. “Đặc sắc gì chứ?”

Hồi Ức Yêu nháy mắt ra hiệu, ta liền theo đó nhìn ra.

“Ta” vậy mà lại dám dướn người tới … hôn Mạc tỷ.

Nhìn được cảnh này, ta há hốc mồm. Hèn gì Mạc tỷ lại giận dữ tới vậy. Nhân lúc tỷ ấy không có năng lực phản kháng mà cưỡng hôn…Ta đúng là vô lại mà.

Ta nắm cổ tay Hồi Ức Yêu, giục. “Đủ rồi, quay lại thôi.”

Hồi Ức Yêu đặt hai tay lên má ta, ép buộc ta nhìn về phía đó. “Nhìn tiếp đi! Đây mới là nguyên nhân thực sự nè!”

Phía bên đó, “ta” đang điên cuồng chiếm hữu bờ môi Mạc tỷ, bàn tay không an phận hướng nhũ phong đặt xuống, nắn bóp không ngừng.

Hồi Ức Yêu cười híp mắt. “Hoang dã quá! Hoang dã quá!”

Ta đứng ngây như trời chồng, không thể tin nổi vào mắt mình.

Ta…thậm chí…còn dám cởi cả y phục Mạc tỷ… Ta không dám nhìn tiếp, vội nhắm mắt, bên tai nghe được giọng nói của Hồi Ức Yêu. “Ây dà, mở mắt ra đi, xem đủ nửa canh giờ mới được về cơ!”

Hồi Ức Yêu vừa dứt lời, hai mắt ta liền như bị ai đó điều khiển, lập tức mở ra, làm cách nào cũng không nhắm lại được, chân chân chứng kiến cảnh tượng kế tiếp.

“Ta” vén áo Mạc tỷ, cởi từng lớp từng lớp y phục, bàn tay dính chặt lấy nhũ phong căng đầy đã lộ ra ngoài không khí, nắn bóp không ngừng. Rồi như cảm thấy chưa đủ, “ta” lại luồn tay vào trong, xoa nắn bên còn lại. Đầu ta đổ gục xuống vai Mạc tỷ, điên cuồng hôn lên cổ.

Thời gian cứ vậy trôi qua tới khi Mạc tỷ mở mắt. “Ta” thấy tỷ ấy đã tỉnh, ghé vào tai thì thầm. “Mạc tỷ, của tỷ mềm quá. Ta thích!”

Đúng lúc này thì Hồi Ức Yêu ngáp một cái. “Được rồi, về nào.”

Khung cảnh trước mặt chợt thay đổi. Ta trở lại thực tại, ngây như phỗng không biết nên nói gì.

Hồi Ức Yêu vỗ vỗ tay mấy cái, ta mới tỉnh lại, lẩm bẩm. “Vậy sau đó?”

Hồi Ức Yêu đưa tay chống cằm, thành thật trả lời. “Tiểu tình nhân đẩy ngươi ra. Ngươi ngất đi. Tiểu tình nhân chĩa kiếm vào ngươi rồi lại bỏ xuống, mặc lại y phục. Ngươi ngủ đến trưa hôm sau. Hết chuyện.”

Ta lập tức quì hai xuống xuống bên Mạc tỷ, dập đầu ba cái. “Mạc tỷ, đệ sai rồi!”

“Ây dà, trinh tiết của tiểu tình nhân bị ngươi vùi dập rồi, dập đầu thì hoàn lại được chắc?”

Ta cứng họng.

“Được rồi, cảnh tiếp theo nào. Nhanh lên chút đi.”

Ta ngây người, ngồi im một lúc lâu. Hồi Ức Yêu lại giục. “Ngươi có nhanh lên không? Quá ba canh giờ, nếu ngươi còn không xong, tiểu tình nhân không tỉnh lại được đâu!”

Ta sực tỉnh. “Sao ngươi nói sẽ không hại tỷ ấy!?”

Hồi Ức Yêu trợn mắt. “Ta thề với ngươi hai điều. Thứ nhất, ngươi hoàn thành xong thì tiểu tình nhân tỉnh lại. Thứ hai, chỉ cần ngươi xem ba cảnh, chướng ngại liền hoàn thành. Ta vi phạm điều nào?”

Ta giật mình, xin lỗi Hồi Ức Yêu, không nghĩ gì nhiều, chọn bừa. “Vậy xem đêm tỷ ấy tới thăm lúc ta bị thương đi.”

Ta và Hồi Ức Yêu lại đi vào hồi ức của Mạc tỷ.

Ta cùng Hồi Ức Yêu lần này lại đằng vân mà đứng, nhìn Mạc tỷ đi vào tiệm thuốc, lấy ra một tờ giấy chằng chịt đưa cho tiểu đồng. Tiểu đồng gật đầu bảo Mạc tỷ ngồi chờ một lát. Mạc tỷ chờ chừng nửa canh giờ mới lấy được bịch thuốc từ tiểu đồng, đi ra ngoài, lập tức đằng vân hướng Chiến phủ lướt tới. Thế nhưng đích đến đầu tiên không phải phòng ta mà là phòng bếp của biệt viện.

Mạc tỷ đi vào phòng bếp, cầm lấy bịch thuốc đã để sẵn trong đó, thay thế bằng bịch thuốc vừa lấy từ tiểu đồng. Thấy ấm sắc thuốc bên cạnh sôi lên sùng sục, tỷ ấy mở nắp, thả vào một viên đan dược màu vàng. Liễu An a di nghe tiếng thuốc sôi chạy vào, Mạc tỷ liền nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, dạo một vòng quanh Chiến phủ, thân pháp nhanh nhẹn tránh được toàn bộ đặc vệ.

Hồi Ức Yêu bên cạnh hai mắt long lanh nhìn Mạc tỷ. “Tiểu tình nhân thực có lòng quá. Hao tổn tâm tư tìm cho ngươi phương thuốc mới tốt hơn, lại còn giấu giếm đổi ở phòng bếp không cho ai biết. Đã vậy còn cho ngươi miễn phí một viên ngũ cấp đan dược. Ta cũng muốn một tiểu tình nhân như vậy!”

Lần đó Hoa thúc nói ta hồi phục nhanh hơn dự kiến, ta còn tưởng là do bản thân may mắn, không ngờ lại là nhờ Mạc tỷ âm thầm giúp đỡ. Cảm giác tội lỗi trong lòng ta lại tăng thêm một bậc.

Thời gian hết, Hồi Ức Yêu lại đưa ta trở lại thực tại.

Ta nhìn Mạc tỷ đang nhắm mắt ngủ say, không biết nên đối mặt thế nào lúc tỷ ấy tỉnh lại.

Hồi Ức Yêu vươn vai, thúc giục. “Nhanh nào, mau chọn cảnh cuối đi. Sắp xong rồi!”

Ta chẳng còn tâm trạng nào đắn đó suy nghĩ, chìm đắm trong cảm giác tội lỗi, nói bừa. “Trước hôm đó mấy hôm đi.”

“Ta thích số hai mươi lăm.”

“Ừ. Tùy ngươi.”

Hồi Ức Yêu chuyển ta tới phía sau lưng Mạc tỷ. Ta nhìn bóng lưng ấy, buồn bã không thôi.

Mạc tỷ đằng vân xuyên qua một khu vực, men theo sống núi lướt lên đỉnh, vừa đi vừa cố tránh khỏi đám vệ binh canh phòng. Qua chừng hai chén trà thời gian, tỷ ấy rốt cuộc tới được tòa phủ đệ nguy nga nằm trên đỉnh, đi loanh quanh như tìm thứ gì đó.

Hồi Ức Yêu quay đầu nhìn ta. “Đố biết tiểu tình nhân tìm gì.”

Ta lắc đầu. “Không biết.”

“Tìm chìa khóa mở thông đạo cứu ngươi đấy!”

Ta giật mình nhìn Hồi Ức Yêu. Hồi Ức Yêu mỉm cười. “Cảnh này chán qua, chúng ta đi nhanh một đoạn nhé?”

Ta chưa kịp trả lời, khung cảnh trước mặt đã lại thay đổi. Mạc tỷ ở trong một căn phòng kì lạ, tay cầm lệnh bài bằng đồng đặt lên chỗ hổng trên tường. Cơ quan khởi động, ầm ầm lộ ra một đường hầm tăm tối.

Ta nghe âm thanh náo loạn bên ngoài, hỏi. “Chuyện gì vậy?”

“Phụ thân ngươi mang thủ hạ tập kích cứu ngươi chứ gì.”

Mạc tỷ đi vào đường hầm, đánh ngất toàn bộ đám thủ vệ dọc đường đi rồi tới trước mặt “ta”, ngưng tụ Hỏa kiếm trong tay, chém đứt toàn bộ xích sắt. Thấy ta vô lực ngã xuống, tỷ ấy lại giang tay đỡ lấy, để ta dựa vào vai tỷ ấy dìu ra ngoài.

Vừa ra khỏi mật đạo, tiếng của Hoa thúc đã vọng tới. “Lão hồ li, mật đạo ở phòng này.”

Mạc tỷ nghe được, đặt ta xuống đất, mở cửa sổ nhảy ra ngoài, đằng vân biến mất.

Hồi Ức Yêu mừng rỡ reo lên. “Hoàn thành rồi!”

Hồi Ức Yêu mang ta trở lại thực tại, búng tay. “Tỉnh lại nào, tiểu tình nhân.”

Ta giật mình nhìn Mạc tỷ mở mắt, lí nhí. “Mạc tỷ, tỷ tỉnh lại rồi.”

Hồi Ức Yêu ngồi bên cạnh, nghiêng đầu. “Tiểu tình nhân, mơ đẹp không?”

Mạc tỷ đưa tay day day thái dương, ngồi dậy. “Ngươi là ai?”

Hồi Ức Yêu đứng dậy, vui mừng vươn vai. “Không cần biết ta là ai. Chướng ngại này tiểu tử kia giúp tiểu tình nhân hoàn thành rồi. Các ngươi có thể đi tiếp. Ta cũng tự do rồi. Hẹn ngày tái ngộ!”

Hồi Ức Yêu nói một tràng, xoay người ngược lối đường hầm chạy mất, tung tăng vui vẻ.

Ta quì gối, hướng Mạc tỷ dập đầu liên tục. “Mạc tỷ, đệ xin lỗi! Là đệ có lỗi với tỷ! Đệ có chết cũng không hết tội!”

“Muốn chuộc tội thì giúp ta phá cổ địa này.”

Ta ngẩng đầu, nhìn Mạc tỷ đã đứng ở thông đạo dẫn vào căn phòng tiếp theo, hai tay nắm chặt. “Đệ nhất định giúp tỷ có được Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng.”

“Đi thôi.”

Kết cấu căn phòng thứ ba có chút khác biệt so với hai căn phòng đầu. Vẫn là căn phòng hình tròn ấy nhưng lại xây thêm tường rào vững chắc, chia thành hai lối đi vào riêng biệt, dẫn tới hai khu vực khác nhau. Ta nhìn tấm bia đá được khắc chữ lên, biết nhiệm vụ của bản thân, lập tức bước tới, lẩm nhẩm đọc.

Thế nhưng lần này, trên gợi ý có quá nhiều từ lạ, ta chỉ bập bõm đọc được vài từ, đối với gợi ý mở cổng chỉ lờ mờ đoán được một ít.

Ta nhìn quanh, thấy trước hai lối đi khác nhau có một khối đá lớn, chỉ vào đó giải thích. “Mạc tỷ, gợi ý nói muốn khai mở chướng ngại cần có hai người đặt tay lên khối đá đó, sau đó truyền pháp lực của bản thân vào. Còn về hiệu quả….đệ không dịch được.”

Mạc tỷ bước tới lối đi bên trái, đặt tay lên khối đá, ung dung. “Thử rồi sẽ biết.”

Ta cũng chạy tới, đồng dạng truyền pháp lực vào khối đá.

Khối đá lạnh ngắt phản ứng lại, một luồng khí lạnh chẳng phải pháp lực len lỏi, đi ngược chiều với dòng pháp lực, chen chúc qua kinh mạch chật chội đi vào cơ thể. Thế nhưng đích đến của dòng khí ấy lại chẳng phải thần hải mà là … não bộ. Ta rùng mình một hơi, cảm nhận đỉnh đầu lạnh lẽo, vội bỏ tay, nhắm mắt chờ cảm giác khó chịu qua đi.

Mãi một lúc lâu sau, cảm giác ấy mới biết mất. Trong đầu ta … tự dưng xuất hiện thêm rất nhiều thông tin mới, từ cách giải đồ trận, xây dựng đồ trận, lập kết giới, phá giải kết giới, cho tới cách chọn…xiêm y phụ nữ.

Ta ngây người một hồi, không hiểu đống thông tin đó từ đâu ra, quay sang nhìn Mạc tỷ. “Mạc tỷ, tỷ phải hay không có cảm giác…trong đầu minh bạch rất nhiều thứ?”

Mạc tỷ day day thái dương, dường như rất mệt mỏi.

Ta tưởng tỷ ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi thuật chú của Hồi Ức Yêu, bước nhanh sang. “Mạc tỷ, tỷ không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.