[Dịch] Định Kiếp

Chương 14 : Cổ địa (1)




Thời gian ở lại phủ đệ cùng mẫu thân trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Chẳng mấy chốc, ta đã lại phải lên đường. Ta chào tạm biệt mẫu thân, phụ thân, đại nương, nhị nương rồi lên đường.

Cầm theo lệnh bài sư huynh đưa cho, ta lần lượt kích hoạt từng Chuyển Không Môn trở về sư môn. Lúc tới Dự Nguyệt thành, ta tiện đường ghé qua một tửu lâu, mua năm bình Diệc Lưu Hương, định bụng mang về sẽ tặng sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh, Mạnh bá mỗi người một bình, một bình thì để lại cho bản thân.

Sư phụ thấy ta mang rượu về, cười ha hả nhận lấy. Sư nương ngồi bên cạnh nét mặt không vui, lườm sư phụ mấy lần.

Tứ sư tỷ nhỏ giọng. “Mẫu thân không thích phụ thân ta uống rượu.”

“Là vậy à? Đệ không biết. Nhưng sư phụ…có vẻ thích mà?”

“Ta đâu nói phụ thân không thích?”

Ăn uống xong xuôi, ta lại về tiểu viện, thấy Mạc tỷ đang đứng chờ ở ngoài cửa phòng, vội chạy tới. “Mạc tỷ, tỷ tới lúc nào vậy?”

Mạc tỷ một thân hắc y khác hẳn thường ngày, nhẹ nhàng bước tới. “Mấy ngày tới có bận gì không?”

“Không có.”

“Vậy cùng ta đi tới địa phương kia.”

Ta rà suát thông tin trong đầu một lượt, ngập ngừng. “Địa phương tỷ nói…chính là nơi cuốn sổ nhắc đến sao?”

Cuốn sổ đầu tiên Mạc tỷ đưa ta dịch chính là manh mối dẫn tới cổ địa cất giấu một vật gọi Linh Dẫn Phụng Hỏa Trượng.

Mạc tỷ gật đầu. “Chướng ngại lần trước nhắc tới, nhờ manh mối ngươi dịch mà vượt qua rồi. Sau đó lại phát hiện cạm bẫy sau cũng có gợi ý như vậy.”

Trong cuốn sổ có nhắc qua, muốn lấy được Phụng Hỏa Trượng cần vượt qua tám chướng ngại. Mỗi chướng ngại đều có gợi ý, giúp người tới phá giải. Nếu cuốn sổ và hai gợi ý đầu tiên đều được viết bằng ngôn ngữ Vân La cổ, rất có thể các gợi ý phía sau cũng vậy. Nếu mỗi lần như vậy Mạc tỷ đều chép lại rồi trở về nhờ ta dịch sẽ mất rất nhiều thời gian.

“Đệ hiểu rồi. Đệ đi xin phép sư phụ trước đã.”

“Không cần, vào phòng xếp đồ đi. Ta đi nói chuyện với Dạ thúc giúp ngươi, lát nữa khởi hành.”

Ta ngạc nhiên. “Đi luôn trong tối nay sao?”

“Ừm.”

Ta đi vào trong phòng, nhét toàn bộ những đồ đạc cần thiết vào không gian giới chỉ rồi ngồi ở gian ngoài chờ Mạc tỷ, lôi bình Diệc Lưu Hương còn lại ra thưởng thức. Khoảng một chén trà thời gian sau, Mạc tỷ quay lại, ngửi thấy mùi rượu, đi vào hỏi. “Diệc Lưu Hương à?”

Ta biết Mạc tỷ thích uống Diệc Lưu Hương, rót cho tỷ ấy một chén. “Mạc tỷ uống thử đi.”

Mạc tỷ cầm lên uống cạn trong một hơi. “Đã uống mười mấy năm rồi, thử gì nữa.”

Rồi như không nhịn được, Mạc tỷ ngồi xuống, tự mình rót thêm một chén. “Hương vị ở Dự Nguyệt thành vẫn là chuẩn nhất.”

Ta dù không thường uống rượu nhưng cũng phải công nhận Diệc Lưu Hương ở Dự Nguyệt thành có hương vị rất đặc biệt. Rượu không nặng không nhẹ, mang theo hương thơm nhè nhẹ lôi cuốn lòng người.

Ta cùng Mạc tỷ uống hết nguyên một bình Diệc Lưu Hương rồi mới lên đường.

Mạc tỷ mở ra Chuyển Không Môn ngay tại cửa phòng ta, dẫn tới một bình nguyên rộng lớn. Ta bước vào, hít bầu không khí trong lành phía trong, thoải mái thở phào một hơi. Ánh trăng rọi chiếu khắp mọi nơi, khung cảnh yên bình, vắng lặng.

“Nam nhân chưa uống hết một bình đã đỏ mặt.”

Ta nghe Mạc tỷ nói vậy, bật cười. “Đệ không hay uống rượu, để Mạc tỷ chê cười rồi. Chúng ta đi nào!”

“Ngươi xác định đi được chứ?”

Ta gật đầu, khẳng định. “Đi được.”

Đi được chừng nửa canh giờ, ta liền cảm thấy bản thân không ổn, hoa mắt chóng mặt. Ta đi không nổi nữa, đành kêu Mạc tỷ dừng chân nghỉ một lúc, nhắm mắt ngủ một giấc.

Khi ta tỉnh lại, mặt trời đã lên tới đỉnh. Ta ngó quanh tìm Mạc tỷ, thấy tỷ ấy đang an tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện thì không dám làm phiền, tới dòng sông gần đó rửa mặt. Ta đi loanh quanh một hồi rồi trở lại, đứng bên cạnh chờ tỷ ấy tu luyện xong.

Thấy Mạc tỷ mở mắt, ta gãi đầu. “Mạc tỷ, thật ngại quá, vì đệ mà trễ mất hơn nửa ngày.”

Mạc tỷ đứng dậy, quay lưng bước đi. “Chuyện tối qua tốt nhất đừng nhắc tới.”

Câu nói của Mạc tỷ làm ta ngây người. Đêm qua…ta có làm gì khác sao? Ta vừa đi vừa cố gắng gợi lại kí ức mờ nhạt lúc say xỉn, kết quả chẳng nhớ được gì, bước gần tới phía sau Mạc tỷ, nhỏ giọng dò hỏi. “Mạc tỷ, tối hôm qua…đệ…có làm gì sai sao?”

Mạc tỷ chợt đứng khựng lại. Ta cũng giật mình dừng bước.

Lần đầu tiên sau gần hai năm quen biết, Mạc tỷ nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo. Không gian bỗng chốc trùng xuống, đề nặng lên hai vai ta. Ta bị khí áp đè tới mức khó thở, gập người, hai tay chống lên gối, nhăn mặt cố hít một ngụm khí. Mạc tỷ nhấn mạnh từng từ. “Đừng…nhắc…lại.”

Mỗi một từ vang lên, khí áp lại mạnh hơn một bậc, đè xuống lưng ta.

Gót chân Mạc tỷ mỗi lúc một xa. Khí áp cũng nhẹ dần rồi biến mất. Ta ôm ngực, hít liền mấy ngụm khí, sợ hãi nhìn bóng lưng Mạc tỷ.

Ta đã làm gì sai trong tối qua?

Suốt dọc đường đi, ta luôn duy trì khoảng cách nhất định với Mạc tỷ, không dám tới gần. Mạc tỷ không nói gì, ta cũng im lặng, chú tâm đi theo, tránh bị lạc. Một tuần trôi qua, ta rốt cuộc thấy được địa phương giống như trong cuốn sổ miêu tả: Song Mộ Tường Minh cổ địa.

Đó là một vùng đất hoang rộng rãi, cỏ dại mọc tới ngang đỉnh đầu, che chắn hết mọi tầm nhìn. Mạc tỷ đằng vân đi trước, đằng vân thuật của ta lại mới chỉ ở nhất cấp, căn bản không thể đuổi kịp tốc độ Mạc tỷ. Ta không còn lựa chọn nào khác, vạch cỏ dại chạy theo dưới đất. Nếu không phải trước kia từng kiên trì rèn luyện thể lực theo phương pháp của sư phụ, ta khẳng định không thể theo nổi.

Qua chừng ba canh giờ, Mạc tỷ đáp xuống, vô thanh vô tức biến mất. Ta giật mình, vội chạy tới, phát hiện hai bia mộ bằng gỗ đã cũ kĩ. Ta nhớ cuốn sổ từng nói rằng lối vào cổ địa nằm gần hai bia mộ này, ngó quanh tìm lối vào.

Ngơ ngác được khoảng một chén trà thời gian, vùng đất giữa hai bia mộ bỗng dưng lún xuống, hiển lộ một lối đi dưới đất. Ta nghĩ chắc là Mạc tỷ mở ra, tức tốc chạy vào.

Ta theo đường hầm nhỏ hẹp đi tới căn phòng trống đầu tiên, nhìn vết tích đổ vỡ khắp nơi cùng cánh cổng bằng khối lớn đã mở ra, đoán chắc đây chính là chướng ngại đầu tiên đã bị Mạc tỷ phá giải. Ta sợ Mạc tỷ chờ lâu, không dám nán lại lâu, đi qua khe hở trên cánh cổng lớn vào đường hầm thứ hai.

Đường hầm thứ hai so với đường hầm thứ nhất thì lớn hơn, miễn cưỡng cũng đủ để hai người tiến vào cùng lúc. Phía cuối đường hầm, ánh lửa bập bùng rọi sáng thân hình Mạc tỷ. Ta bước đến, khi còn cách Mạc tỷ chừng mười bước liền thấy gợi ý được khắc trên bên tường bên trái, lập tức dịch. “Muốn… mở ra chướng ngại thứ hai….cần ba đòn công kích. Đòn thứ nhất…thủy lôi kết hợp. Đòn thứ hai….phong hỏa kết hợp. Đòn thứ ba là…thổ hệ.”

Ta vừa dứt lời liền bị tiếng nổ lớn làm cho giật mình, kinh hãi nhìn cánh cổng bằng huyền thiết bị Mạc tỷ phá nát, nuốt một ngụm nước bọt. Mạc tỷ, hình như vẫn còn giận?

Ngọn lửa soi sáng duy nhất bị Mạc tỷ đi theo, đường hầm lại lần nữa chìm vào bóng tối. Ta đang định bước vào căn phòng chứa chướng ngại thứ hai, ánh mắt chợt bị một tia sáng lé qua, ngạc nhiên nhìn xung quanh tìm kiếm. Thế nhưng ta tìm mãi vẫn chẳng thấy được vật gì, bỏ cuộc rồi đi tiếp.

Vừa bước vào căn phòng thứ ba, một yêu nhân xinh đẹp đã chạy tới trước mặt ta, vui vẻ. “Ngươi chính là người đi cùng sao?”

Yêu nhân nước da trắng bóc, mắt xanh quyến rũ, trên người quấn chằng chịt rễ cây. Ta nhớ lại vài cuốn sách đã đọc, ngờ vực. “Ngươi là…mộc yêu?”

Yêu nhân “hứ” một tiếng. “Đừng đánh đồng ta với bọn mộc yêu thấp kém đó. Ta là Hồi Ức Yêu!”

“Ta chưa nghe tới bao giờ.”

Hồi ức yêu chống nạnh, quát. “Mặc kệ ngươi có biết hay không. Mau hoàn thành chướng ngại đi. Ngươi qua ải nhanh, ta cũng tự do sớm.”

“Chướng ngại là ngươi sao?”

Ta nhân lúc yêu nhân tự mãn, dướn người tìm Mạc tỷ.

Yêu nhân thấy được hành động của ta, bước sang bên phải hai bước, chỉ vào trong. “Tìm tình nhân hả? Đang nằm phía trong kia kìa.”

Lúc bấy giờ ta mới nhìn thấy Mạc tỷ đang nằm nhắm mắt trên mặt đất, sợ hãi chạy tới, quì xuống bên cạnh.

Hồi Ức Yêu tung tăng chạy tới. “Yên tâm, ta không phải dạng yêu thú hại người. Tình nhân của ngươi chỉ là trúng thuật của ta, ngủ một giấc đẹp thôi. Ngươi hoàn thành chướng ngại, tình nhân liền tỉnh lại rồi.”

Ta nhíu mày, ngờ vực. “Thật sự?”

Hồi Ức Yêu gật đầu, đưa ba ngón tay lên trời. “Thật. Ta thề!”

Có được lời thề của Hồi Ức Yêu, ta an tâm phần nào, hạ giọng. “Ta phải làm gì?”

Hồi Ức Yêu ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nói. “Năng lực của ta cho phép ngươi đi vào tiềm thức của tiểu tình nhân này, chứng kiến những điều đã xảy ra trong quá khứ. Ngươi chọn ba cảnh thuộc ba thời điểm mà mình muốn xem, ta dẫn ngươi đi xem, như vậy là hoàn thành.”

Vượt qua chướng ngại…thực sự đơn giản vậy sao?

Ta nghi ngờ nhìn Hồi Ức Yêu. “Thật sự chỉ có vậy sao?”

Ai ngờ, Hồi Ức Yêu lại lần nữa giơ ba ngón tay lên trời. “Ta thề!”

Ta bị sư chân thành của Hồi Ức Yêu làm cho giật mình, vội nói. “Được, được, ta tin cô!”

Hồi Ức Yêu hai mắt mong chờ. “Nào, cảnh một.”

Nếu là thực sự có thể đi vào tiềm thức Mạc tỷ chứng kiến những sự việc trong quá khứ, ta thật mong biết được chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó. Ta nhìn Hồi Ức Yêu, cẩn thận hỏi. “Chuyện bị ta đi vào kí ức, tỷ ấy có biết không?”

Hồi Ức Yêu lắc đầu. “Không.”

“Vậy cho ta xem chuyện đêm tám ngày trước.”

Nét mặt Hồi Ức Yêu rạng rỡ, cầm cổ tay ta. “Đi nào!”

Mắt ta hoa lên. Khi định hình rõ lại, Hồi Ức Yêu và ta đã ở trong cảnh đêm tối. Ta phóng mắt nhìn ra, thấy được bản thân đang nằm ngủ và Mạc tỷ đang xếp bằng tu luyện gần đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.