[Dịch] Định Kiếp

Chương 10 : Sư nương đi rồi (1)




Sư phụ đưa cho ta hai lá bùa mới thay thế cho lá bùa cũ. Ta dán lên tay xong, cảm giác nặng hơn lúc trước rất nhiều, đến những cử động đơn giản như giơ tay nhấc chân cũng phải dùng sức. Ta cảm ơn sư phụ rồi về phòng nằm nghỉ, suy nghĩ linh tinh.

Công dụng Tụ Nguyên Đan lớn tới vậy, nếu dùng mỗi ngày một viên quả thực rất lãng phí. Hơn nữa theo ước tính của ta, mỗi viên Tụ Nguyên Đan có tác dụng khoảng hai canh giờ. Nếu ta tu luyện buổi đêm, khẳng định sáng sớm sẽ dậy muộn, sợ là ảnh hưởng tới việc hoàn thành đề mục sư phụ giao. Vậy nên ta quyết định ba ngày mới dùng một viên Tụ Nguyên Đan vào trước bữa tối hai canh giờ. Ăn tối xong trở lại tu luyện thêm một canh giờ thì đi ngủ.

Ta càng lúc càng tò mò về thân phận Mạc tỷ. Lần đầu gặp gỡ, tỷ ấy một mình xuất hiện trên khu rừng hoang vắng. Tỷ ấy không ngại dẫn ta theo cùng, giới thiệu cho ta những nơi thú vị ở Dự Nguyệt thành. Rồi ta gặp lại tỷ ấy ở Trì An thành. Tổng quãng thời gian ấy là gần ba tháng. Có thể xuất hiện ở Bối Hải, tỷ ấy chắc chắn phải là đệ tử của Lam Khinh tông. Thế nhưng nếu ta nhớ không nhầm, mỗi năm đệ tử chỉ có thể về nhà hai lần, mỗi lần không quá nửa tháng. Mạc tỷ làm như vậy, hình như có chút không phù hợp với qui tắc? Ắt hẳn phía trong phải có ẩn tình gì đó. Bản thân thật mong chờ một ngày tỷ ấy tự mình kể với ta câu chuyện của tỷ ấy.

Tiếng gọi cửa của đại sư huynh kéo ta khỏi dòng suy nghĩ, vội sửa soạn rồi ra ngoài cùng huynh ấy tới phòng bếp. Đây là lần đầu tiên ta không thấy sư nương dùng bữa tối, nhỏ giọng thắc mắc hỏi đại sư huynh. “Sư huynh, sư nương đâu?”

Ai ngờ, sư huynh giật mình một cái, huých tay ta, cười gượng. “Sư nương về Diệp Lan chi thăm các vị sư bá rồi.”

Đại sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ dường như có chuyện gấp, ai nấy đều ăn nhanh rồi xin phép về phòng trước. Sư phụ đột nghiên gọi. “Lão lục.”

Ta là lần đầu tiên nghe sư phụ gọi ta như vậy, bất ngờ. “Sư phụ gọi đệ tử ạ?”

“Sang Diệp Lan chi gọi sư nương của ngươi về đây.”

Ta gật đầu, trả lời. “Dạ, sư phụ.”

Sư phụ “ừ” một tiếng, đứng đậy bước đi. “Không gọi được sư nương thì đừng về.”

Ta không hiểu ý sư phụ nhưng vẫn trả lời với theo. “Đệ tử biết rồi.”

Ta ăn cơm xong, giúp Mạnh bá ở phòng bếp dọn dẹp rồi qua phòng đại sư huynh, nhờ huynh ấy chỉ đường tới Diệp Lan chi. Sư huynh nhiệt tình tới mức vẽ hẳn cả đường đi ra tờ giấy, còn bảo ta cẩn thận hai con cự linh Bạch Ngân Lang canh cổng vào.

Diệp Lan chi là chi duy nhất trong tông môn chỉ thu nữ đồ, không thu nam đồ. Chi chủ đương thời là Mạc Thái Ngưng với song hệ bổ trợ thiên phú thủy lôi, tính cách thất thường, cực kì khắt khe với đệ tử. Tuy vậy, số lượng đệ tử gia nhập Diệp Lan chi mỗi năm đều cực kì đông, không bảy chục thì cũng tới trăm người. Mấy năm trở lại đây, Diệp Lan chi chính thức vượt mặt Quy Nguyên chi, trở thành chi đông đệ tử nhất.

Ta theo chỉ dẫn của sư huynh tới được cổng vào của Diệp Lan chi, nhìn hai con cự linh thú Bạch Ngân Lang trấn giữ hai bên cổng vào, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Kích cỡ này, áp lực này, phỏng chừng một đớp của nó cũng đủ để nuốt cả người ta?

Ta vòng tay, kính cẩn cúi người. “Tiểu bối Chiến Huyền của Bán Kì chi bái kiến hai vị cự linh. Tiểu bối theo lệnh sư phụ tới tìm sư nương.”

Bạch Ngân Lang bên phải tự nhiên thở mạnh một hơi, khiến làn gió lạnh buốt cắt qua mặt ta.

Ta nhớ lời đại sư huynh, gượng cười nói tiếp. “Hi vọng được hai vị cự linh chấp thuận, cho tiểu bối vào trong.”

Bạch Ngân Lang bên trái chợt bước lên trước một bước, móng vuốt to lớn đặt ngay tới trước người ta. Ta giật mình, theo phản xạ lùi lại. Cặp mắt vằn tơ đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm vào ta, cái mũi lớn không ngừng hít vào.

Đại sư huynh hình như chưa nhắc trước với ta tình huống này?

Xuất phát từ con Bạch Ngân Lang ấy, một giọng nói ồm khàn vang lên. “Ngươi có mùi giống người đó.”

Bạch Ngân Lang bên phải cũng bước tới, hít hít. “Quả thật như vậy.”

Ta ngẩng đầu ngây người nhìn hai con Bạch Ngân Lang cao bằng bốn người trưởng thành đang gầm gừ thảo luận gì đó, không biết nên làm gì tiếp theo.

Chợt từ đỉnh đầu, âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên. “Tới đây làm gì?”

Ta ngẩng đầu, thấy Mạc tỷ một thân bạch y đang lăng không mà đứng, vui mừng vẫy tay. “Mạc tỷ, là đệ.”

Mạc tỷ hạ người, hoàn hảo đáp xuống…đầu con Bạch Ngân Lang bên phải, nhìn ta. “Ta biết là ngươi. Ta hỏi ngươi tới đây làm gì?”

“Đệ theo lệnh sư phụ tới tìm sư nương.”

“Vào đi. Ta dẫn ngươi.”

Cổng lớn từ từ mở ra, hiển lộ đường đi phía trong.

Mạc tỷ từ trên đầu Bạch Ngân Lang nhảy xuống lối vào, nhìn hai con cự linh. “Về chỗ đi.”

Bạch Ngân Lang bên phải “hừ” lớn một tiếng. “Nhóc con, vừa về đã muốn gây sự à?”

Trong đầu ta ồ một tiếng, thì ra Mạc tỷ là đệ tử của Diệp Lan chi.

Mạc tỷ ngẩng đầu, thản nhiên. “Khi nào đánh bại được ta hẵng nói chuyện.”

Ta kinh ngạc nhìn hai con Bạch Ngân Lang ngoan ngoãn trở lại chỗ đứng cũ, chạy tới sau Mạc tỷ. “Mạc tỷ, tỷ lợi hại thật đấy.”

Địa phận của Diệp Lan chi so với Bán Kì chi thì lớn hơn nhiều, nhiều tiểu viện hơn, cũng tấp nập hơn hẳn. Mới chỉ đi có mấy bước đã gặp không ít các sư tỷ qua lại, người nào người nấy đều mặc phục trang đặc trưng cho thân phận đệ tử Diệp Lan chi. Chỉ có mình Mạc tỷ mặc bạch y là khác biệt.

Ta nhớ tới bình Tụ Nguyên Đan lần trước, sợ tỷ ấy còn giận, cẩn thận nói. “Mạc tỷ, chuyện đêm qua thực sự cảm ơn tỷ rất nhiều. Tụ Nguyên Đan quí giá như vậy tỷ cũng tặng đệ, đệ quả thực không biết nên tặng lại tỷ gì cho phải.”

Mạc tỷ đi phía trước chỉ “ừ” một tiếng.

Ta cố tìm chủ đề, bắt chuyện tỷ ấy. “Trước kia tỷ nói sau khi có được bản dịch sẽ lập tức lên đường tìm vật đó, tỷ định bao giờ xuất phát.”

“Tới nơi rồi nhưng lại gặp chướng ngại, không vào được.”

“Trong sổ hình như không đề cập tới việc này.”

Mạc tỷ chợt dừng lại, đưa ta một tờ giấy. “Giúp ta dịch gợi ý này. Có lẽ hiểu xong sẽ phá giải được chướng ngại.”

Ta vui mừng cầm lấy tờ giấy, đọc qua một lượt. “Gợi ý này có chút khó hiểu, hay là tỷ cho đệ một tuần đi? Đệ sẽ cố.”

Mạc tỷ lại thong thả đi tiếp dẫn đường. “Không vội.”

Nghe ai đó gọi hai tiếng Tiểu Huyền từ phía sau, ta ngạc nhiên quay lại. Đó không phải giọng nói của sư nương. Mà ta ở Diệp Lan chi đâu có quen biết ai?

Vừa nhìn thấy người kia, ta trước là ngạc nhiên, sau lại vui mừng chạy tới. “Bảo Bảo, lâu lắm không gặp.”

Hồi nhỏ cơ thể ta không tốt, phần lớn thời gian đều ở lại trong phủ đệ. Nhớ năm ta sáu tuổi, Hoa thúc đột nhiên mang tới một nữ hài bằng tuổi ta, nói là nữ nhi của chiến hữu thúc ấy, nhờ mẫu thân ta chăm sóc một thời gian. Nữ hài sau đó liền ở lại trong tiểu viện của mẫu thân, ngày ngày cùng ta chơi đùa. Nữ hài đó gọi ta là Tiểu Huyền, ta gọi nữ hài đó là Bảo Bảo. Được chừng hơn một năm, Hoa thúc lại tới đón Bảo Bảo đi. Kể từ đó, ta cùng Bảo Bảo vẫn thường xuyên viết thư cho nhau. Năm năm trước Bảo Bảo đột nhiên tới Chiến phủ gặp ta, bảo rằng sắp tới phải đi xa, sợ là sau này mỗi năm chỉ có thể viết cho ta hai lá thư. Ta dù buồn nhưng vẫn chúc Bảo Bảo thượng lộ bình an. Mỗi năm ta đều vẽ một bức họa của bản thân gửi cho Bảo Bảo, hi vọng Bảo Bảo không quên mất dáng vẻ của ta. Thực không ngờ hôm nay lại có thể gặp Bảo Bảo ở đây.

Ba năm không gặp, Bảo Bảo có cao hơn chút, ngày càng ra dáng một nữ tử trưởng thành.

Bảo Bảo chạy tới ôm lấy ta. Ta cũng ôm lại Bảo Bảo. “Bảo Bảo, sao lại ở đây?”

Bảo Bảo kéo ta ra, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. “Ngươi cao lên không ít a? Lần trước rõ ràng chỉ hơn có nửa cái đâu, sao bây giờ ta đứng chỉ đến cổ ngươi vậy?”

“Bảo Bảo cũng ngày càng xinh đẹp rồi.”

“Tiểu Huyền sao lại ở đây?”

“Ta sao? Ta theo lệnh sư phụ tới tìm sư nương.”

“Sư phụ? Ngươi bái sư rồi sao? Sư phụ của ngươi là ai?”

“Là Dạ chi chủ của Bán Kì chi.”

Bảo Bảo mừng ra mặt, đánh bốp một cái vào vai ta. “Không tồi nha, còn có thể làm đệ tử chính tông! Không phải nói kinh mạch của ngươi có vấn đề sao?”

“Là nhờ Mạc tỷ giúp ta.”

Ta vừa nói vừa xoay người ra phía sau, chẳng ngờ Mạc tỷ đã biến mất không dấu vết.

“Tiểu Huyền tìm gì vậy?”

Ta gãi gãi đầu. “Mạc tỷ lại đi mất rồi.”

“Mạc tỷ? Là ai vậy?”

“Là một vị tỷ tỷ tốt bụng ta mới quen được. Ta mới phát hiện tỷ ấy cũng là môn hạ Diệp Lan chi. Thật trùng hợp quá. Bảo Bảo cũng vậy phải không? Thì ra năm đó ngươi nói có việc đi xa là tới đây bái sư đó hả? Sao không nói thẳng với ta?”

“Tiểu Huyền không thể tu luyện, ta sợ nói ra ngươi sẽ buồn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi! Sau này ta sẽ thường tới Bán Kì chi chơi với ngươi!”

“Được! Nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Nhất ngôn cửu đỉnh! Sư phụ của ngươi là Dạ chi chủ, vậy sư nương chính là Thẩm sư thúc rồi. Ngươi đứng ở đây, ta đi hỏi mọi người một chút.”

“Cảm ơn Bảo Bảo!”

Bảo Bảo ngự không mà đi, chẳng mấy chốc đã trở lại, dẫn ta tới một đại viện hoa lệ trang nhã. “Sư nương của Tiểu Huyền đang ở cùng sư phụ ta.”

Sư huynh từng nói mỗi lần huynh ấy chạm mặt Mạc chi chủ đều không có kết cục tốt đẹp, dặn ta nếu tránh được thì nhất định đừng gặp.

Ta vừa định bước vào, Bảo Bảo đã giơ tay ngăn cản, tròn mắt. “Tiểu Huyền gan to thật a! Dám bước vào đại viện của sư phụ ta, không sợ chết sao?”

Ta nghe tới từ “chết”, giật mình co chân lại.

“Ta vào báo với sư phụ cùng Thẩm sư thúc một tiếng, ngươi đứng ở đây chờ đi.”

“Cảm ơn Bảo Bảo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.