[Dịch] Định Kiếp

Chương 26 : Hoa Hoa Chiến Thần Đế (2)




Ta ngồi dậy xếp bằng, dẫn truyền pháp lực kiểm tra để toàn bộ kinh mạch trong cơ thể. Ta không rõ bản thân mình là hậu duệ của chủng tộc linh thú nào, chỉ biết rằng ngoài khả năng sai khiến hài cốt kia, ta còn có thể hồi phục vết thương cực kì nhanh nhờ mười tám điểm dị thường với nguồn năng lượng kì dị phân bố khắp dọc cơ thể. Nguồn năng lượng đẩy nhanh quá trình hồi phục khiến mọi vết thương đều lành lặn chỉ trong tích tắc. Vậy nên cho dù bị đâm trúng tim, ta cũng sẽ không chết. Kể cả khi bị cắt rời, chỉ cần đặt bộ phận đó lại vị trí cũ, nó cũng sẽ tự động ráp lại với cơ thể. Cách duy nhất khiến việc hồi phục ngừng lại là khi mười tám điểm dị thường cùng lúc bị phá hủy. Thế nhưng chỉ cần sai lệch một tíc tắc thời gian, điểm dị thường sót lại sẽ kích hoạt, tự động hồi sinh những điểm dị thường khác.

Ngoài ta ra, người duy nhất trên thế gian biết được điều này chỉ có mình Nguyệt nhi.

Ta không nói. Nguyệt nhi cũng không nói. Kẻ phong ấn rốt cuộc làm cách nào biết được chuyện này?

Phong ấn của thiên phú tu chân được Nguyệt nhi giải từ gần một năm trước. Phong ấn sai khiến khô lâu cũng đã có dấu hiệu suy yếu, khoảng chừng vài tuần nữa sẽ biến mất. Ta chỉ duy nhất không biết cách kiểm tra khả năng hồi phục, đành mở mắt hỏi. “Nàng có dao không?”

Nguyệt nhi ném cho ta một thanh đoản đao, ta liền cầm nó cắt thử vào mu bàn tay. Dao vừa rời khỏi da thịt, vết thương đã lành lại, đến máu còn chưa kịp chảy ra.

Ta cố gợi lại kí ức trước kia, lẩm bẩm. “Lần trước bị tra tấn suýt chết chứng tỏ khả năng này vẫn bị phong ấn. Người kia…lẽ nào còn hiểu rõ việc này hơn ta?”

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của sư nương.

Sư nương ngạc nhiên mở lớn mắt rồi lại cố tỏ vẻ bình thản, mỉm cười bước lui ra sau. “Các con cứ tiếp tục, ta chưa thấy gì cả.”

“Sao nàng không cảnh báo?”

“Không để ý.”

Ta cứng họng không nói được gì, đứng dậy mặc áo vào, thở dài. “Chuyện của ta để sau. Tìm đủ mọi người bàn cách đã. Thủy Vũ hiện giờ đang ở đâu?”

Năm người còn lại trong Thất Tôn Thần lần lượt là Thủy Vũ Triều Đế, Cực Lôi Hỏa Đế, Nhị Thập Thú Đế, Thời Không Chi Đế, và Thổ Hùng Đế. Trong số đó, ta và Nguyệt nhi thân với Thủy Vũ hơn cả. Thủy Vũ là tri kỉ thân thiết của Nguyệt nhi, cũng là người thật thà nhất trong số Thất Tôn Đế với tính cách vô lo vô nghĩ dù đôi lúc có chút tọc mạch.

“Thủy Vũ là người kế thừa của Quy Nguyên tông, có lẽ sẽ tới Dạ phủ trong mấy ngày tới.”

Tương quan thực lực của Quy Nguyên tông và Lam Khinh tông không chênh lệch nhiều, đồng dạng là một trong những tông môn cường đại nhất đế quốc.

Ta kéo ghế ngồi xuống cạnh Nguyệt nhi, ghé miệng uống tách trà trên tay nàng, tiện tay lật quyển sách trên bàn ra. “Có gì mới không?”

Mặc dù mang trong mình nguyên thủy thiên phú cường đại, Nguyệt nhi lại chẳng hào hứng lắm với chuyện tu luyện bí kĩ. Qua mấy trăm kiếp, thứ duy nhất khiến nàng hứng thú vẫn luôn là đồ trận. Kiến thức mấy trăm kiếp cùng lúc tụ lại, trên thế gian này phỏng chừng chẳng có đồ trận nào làm khó được nàng.

Nguyệt nhi lắc đầu. “Chỉ là mấy trận đồ cơ bản, tác dụng chẳng có bao nhiêu.”

Ta nhún vai. “Đám đồ trận biến thái của nàng còn giam cứng được cả Đế Vương linh thú, rảnh rỗi đi đọc mấy thứ linh tinh do hậu bối viết thì có tác dụng gì?”

Ta nhìn ánh mắt không đồng tình của Nguyệt nhi, bật cười xoa má nàng. “Nàng càng ngày càng cao tay rồi, có thể lấy được lời hứa của ta trước khi kí ức trở lại.”

“Huyền Ngôn, ta mệt rồi. Những lời hứa suông của chàng ta nghe cũng đủ rồi. Ta nhắc lại với chàng, ta không muốn tranh giành cùng đám hậu bối. Kiếp này nếu chàng có động tâm với ai khác, ta sẽ đoạn tuyệt với chàng.”

Ta kì thực chẳng để tâm lắm tới lời nói này của Nguyệt nhi bởi dù gì đây cũng là lần thứ mấy chục nàng ấy nói với ta điều này. Ta cầm tay Nguyệt nhi, cười. “Cho tới lúc ta tìm lại được Thần khí, nàng cho ta dùng chung nguyên lực với.”

Vì mỗi lần đầu thai lại phải tu luyện từ đầu vừa tốn thời gian vừa phức tạp, mỗi người trong chúng ta trước khi chết đều lưu lại một phần nguyên lực cất giữ trong Thần khí. Lượng nguyên lực có thể lưu trữ không quá lớn, chỉ vừa đủ để sau khi nhận chủ đạt tới Thiên Nguyên cấp.

Thần khí Tam Vật Linh Dẫn Phụng Hỏa của Nguyệt nhi năm đó gồm ba món khác nhau là trâm, trượng và khuyên tai. Lượng nguyên lực mà Nguyệt nhi truyền qua các kiếp cũng vì thế mà lớn gấp ba lần ta.

Phụng Hỏa Trâm chứa lượng nguyên lực tương đương với một bát cấp tu chân giả. Sau khi có thêm Phụng Hỏa Trượng sẽ là Thiên Nguyên cảnh. Khi có thêm cả khuyên tai, nàng sẽ chính thức đột phá Đế Vương cảnh.

Ở kiếp thứ bốn mươi tám, Nguyệt nhi phát hiện ra một bí pháp có thể giúp hai người với dạng nguyên, pháp lực tương thích chia sẻ chung nguồn nguyên, pháp lực. Bí pháp chỉ có thời hạn trong ba năm, tối đa chỉ có thể chia sẻ cùng một người khác. Nguyệt nhi từng đem nó thử với Thủy Vũ nhưng không thành công, chỉ với ta là có thể. Đây có lẽ cũng là ý trời a.

Thế rồi ngạc nhiên hơn, ta lại phát hiện ra rằng khi có mối liên kết này, Nguyệt nhi cũng có được “một phần” khả năng hồi phục của ta giúp đẩy nhanh gấp hai lần quá trình hồi phục những vết thương thông thường.

“Đừng có lạm dụng.”

“Ta biết rồi.”

Dạ phủ nghiêm cấm mọi người dùng pháp lực nhưng dường như Nguyệt nhi chẳng để tâm lắm, sau khi đưa cho ta một vài vật dụng trước kia liền dùng không gian nguyên lực lập tức dịch chuyển ta trở lại khuôn viên xa hoa lúc trước.

Đại sư huynh thấy ta bất ngờ xuất hiện, giật mình nói. “Đừng có sử dụng pháp lực trong phạm vi Dạ phủ chứ!”

Ta không thể nói là do Nguyệt nhi làm, đành cười gượng xin lỗi.

“Tối ngày kia là tiệc thường niên của Dạ tộc, diễn ra ở hoa viên phía Bắc. Lúc đó sẽ có rất nhiều những nhân vật có địa vị cao xuất hiện, chúng ta không thể ăn mặc tùy ý được. Đệ có gì mặc chưa?”

Ta cúi người nhìn lại bộ y phục bằng chất liệu vải rẻ tiền trên người, lắc đầu. Thời điểm tới Lam Khinh tông ta chỉ mang theo vài bộ y phục đơn giản, chưa từng nghĩ tới sẽ tham dự những buổi dạ tiệc như thế này.

Đại sư huynh vỗ tay một tiếng. “Tốt quá, ta đang định đi ra ngoài mua thêm vài bộ mới, nếu đi một mình thì buồn lắm. À phải rồi, lúc nãy đệ đi đâu vậy? Ta đi quanh chỗ đó tìm một vòng mà chẳng thấy đâu nên đành về trước.”

“Đệ vô tình gặp bằng hữu cũ. Y rủ đệ tới tửu lâu gần đó trò chuyện một lát.”

*Do thân phận nhân vật chính đã khác, một vài xưng hô sẽ thay đổi từ đây. Để thuận tiện cho việc theo dõi, mình liệt kê lại tên một vài nhân vật phổ biến.

Đại sư huynh: Quân Tử Sắc; tứ sư tỷ: Dạ Linh San; tam sư huynh: Dạ Luân

Tử Sắc cùng ta tới rủ Dạ Luân đi cùng, y lại nói đã có để mặc. Linh San cùng lúc ở đó, nghe vậy liền hào hứng muốn đi cùng. Ta qua phòng sư phụ gọi tiểu Vân, định bụng sẽ mua cho nó thêm vài bộ y phục tử tế.

Bốn người bọn ta đi vào một tiệm y phục khá sang trọng cách Dạ phủ không xa. Tử Sắc đi vào khu phục y màu đen, ta lại ở phía ngoài chọn thử mấy bộ bạch y. Linh San đi loanh quanh nhìn ngắm một hồi, cầm lấy một bộ màu lam đậm chạy tới trước mặt ta, vui vẻ. “Lục đệ, thử bộ này xem?”

Ta nhìn qua liền cảm thấy không tồi, đưa tay nhận lấy, mỉm cười. “Ta tin nhãn quang của tỷ. Lấy bộ này đi.”

Linh San bật cười rồi lại chạy về phía Tử Sắc nhanh nhẹn giúp y chọn đồ.

Tiểu Vân đứng bên cạnh ngắm nghía một hồi, ánh mắt long lanh nhìn ta. “Phụ thân, tiểu Vân cũng muốn một bộ như vậy.”

Ta xoa đầu nó. “Lát nữa phụ thân dẫn ngươi đi mua vài bộ.”

Trong lúc chờ Tử Sắc chọn đồ, ta chọn thêm được ba bộ gồm một bạch y và hai hắc y nữa.

Tới lúc thanh toán, Tử Sắc lại tranh trả tiền, nói rằng y mới làm được vài nhiệm vụ, ngân lượng hẵng còn nhiều, cũng coi như là quà tặng ta luôn. Ta không từ chối, mỉm cười cảm ơn.

Tiệm y phục dành cho hài tử không nhiều, kiểu dáng lại không hợp ý ta lắm, thành thử chọn y phục tốn rất nhiều thời gian. Linh San nhìn đống đồ chơi cho tiểu hài tử bên vệ đường, mắt sáng lên cái gì cũng nói phải mua cho tiểu Vân. Tiểu Vân thấy vậy cũng hưởng ứng, thỉnh thoảng lén nhìn phản ứng của ta. Tử Sắc đứng bên cạnh nhắc nhở được một hai câu rồi cũng hùa theo, chọn mua hết thứ này tới thứ khác. Ta để ba người họ lại phía sau, tự mình đi tới phía trước mua cho tiểu Vân hai bộ y phục đắt tiền rồi trở lại. Kết quả, số ngân lượng dành để mua đồ chơi cho tiểu Vân còn gấp hai lần tổng ngân lượng dùng để mua y phục.

Tới Dạ phủ rồi, cuộc sống thường nhật của ta cũng không khác trước quá nhiều. Sáng dậy rèn thể lực, chiều ngồi hấp thu linh khí, tới tối cùng mọi người ăn cơm. Chiều ngày thứ ba ở Dạ phủ, Tử Sắc sang gõ cửa phòng dặn ta chuẩn bị y phục chỉnh tề, lát nữa sẽ cùng mọi người tới hoa viên.

Ta mặc bộ y phục mà Linh Sạn chọn cho, giúp tiểu Vân chỉnh y phục rồi đi tới trước tiền viện chờ mọi người. Tử Sắc tới trước tiên, kế đó là Dạ Luân, Linh San, sư phụ và sư nương. Sư nương thường ngày ăn vận đơn giản nay lại lộng lẫy đến lạ thường khiến ta có chút không quen.

Tiểu Vân oa mấy tiếng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm sư nương.

Tử Sắc bật cười. “Lục đệ chắc là lần đầu thấy sư nương trong bộ dạng này? Một năm người chỉ mặc như vậy có một lần thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.