[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 686 : Theo đuôi




- Em làm sao vậy?

Hướng Nhật phát hiện Nhâm đại tiểu thư một mực nhìn theo bóng lưng nữ sinh đeo kính đang rời đi, không khỏi có chút tò mò hỏi.

- Hướng Quỳ, cùng đi theo xem sao.

Vẻ mặt Nhâm đại tiểu thư rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Hướng Nhật thấy Nhâm đại tiểu thư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

- Không phải chứ? Người ta chỉ là vô ý đụng vào em, cũng không đến mức em phải đuổi theo người ta chứ?

Hướng Nhật hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Nhâm đại tiểu thư.

- Nói bậy bạ cái gì đó! Em có cảm giác là nàng khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta đi theo nhìn một chút.

Nhâm Quân trừng mắt nhìn nam nhân, con người này luôn nghĩ mọi việc theo hướng xấu xa.

- Nàng với em có quan hệ rất tốt sao?

Hướng Nhật cũng biết rằng mình đã hiểu lầm Nhâm đại tiểu thư.

- Cũng xem như là rất tốt. Nàng là học sinh mà mẹ em coi trọng nhất, cũng là đối tượng trước đây mẹ em lấy ra để đả kích em.

Nhâm Quân vừa nói chuyện, nhưng trong giọng nói hơi có chút tức giận.

- Làm sao nghe lại có vị chua như vậy nhỉ?

Hướng Nhật trêu chọc.

Phương thức châm biếm "Chỉ dâu mắng hòe" đổi lại chính là những cái cấu véo ôn nhu của Nhâm đại tiểu thư, hung hăng trừng mắt với hắn:

- Anh mà còn như vậy thì em sẽ không để ý đến anh nữa!

- Được rồi mà, coi như cái gì anh cũng chưa từng nói, đi nhanh đi, nếu còn không đi thì phỏng chừng rất nhanh sẽ không thấy nàng ta nữa đâu.

Hướng Nhật chỉ về hướng nữ sinh đeo kính đang càng chạy càng xa.

Nhâm Quân cũng không tiếp tục gây sự với nam nhân, đuổi theo trước.

Hướng Nhật sợ nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo. Xem ra kế hoạch trước giờ học gặp mỹ nữ lão sư Tống Thu Hằng chỉ có thể tan vỡ.

Hai người theo sau nữ sinh đeo kính giữ cự ly khoảng 7-8 mét, mà nữ sinh đeo kính ở phía trước hình như thật sự có việc gì gấp, càng chạy càng nhanh, căn bản không để ý phía sau có người bám theo.

- Em đoán xem nàng đã xảy ra chuyện gì?

Ngay cả Hướng Nhật cũng thấy có gì không thích hợp, mặc dù chỉ còn một chút thời gian nữa là vào học, nhưng mà phương hướng nữ sinh đeo kính rời đi lại là ra ngoài trường. Theo lý thuyết, một học sinh có hình tượng mọt sách như nàng thì từ nhỏ đến giờ chắc cũng chưa từng cúp tiết mấy lần, có khi còn đến lớp sớm hơn nửa tiếng, thậm chí một tiếng ấy chứ. Tuy nhiên lúc này lại vội vã rời khỏi trường học, không xảy ra chuyện gì mới là lạ.

- Em sao mà biết được?

Nhâm Quân có chút khó chịu liếc mắt nhìn nam nhân, tiếp theo trong giọng nói lại mang theo một tia hâm mộ:

- Anh đừng thấy Tang Âm ăn mặc bình thường, thật ra nhà nàng rất giàu. Anh có biết không? Nhà nàng ở trong khu biệt thự Chân Long đấy.

- Khu biệt thự Chân Long?

Hướng Nhật trong lòng cũng phải kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn ra điều này, nếu như Nhâm đại tiểu thư không nói cho hắn biết thì hắn đúng thật chỉ coi đối phương là một học sinh có gia cảnh bình thường.

- Làm sao mà em biết được?

Hướng Nhật rất tò mò Nhâm đại tiểu thư làm thế nào mà biết chuyện này, nhìn nữ sinh đeo kính ăn mặc quần áo như vậy, chắc chắn là không muốn để cho người khác biết xuất thân của nàng, mà Nhâm đại tiểu thư làm sao lại rõ ràng như thế?

Nói đến việc này, Nhâm Quân có chút đắc ý:

- Có lần nàng bị rơi đồ trong trường học, mẹ em nhặt được, liền bảo em mang trả lại cho nàng. Lúc đến nhà nàng ấy, em thật sự không thể tin nổi, nhà không chỉ to đến mức dọa người, hơn nữa còn vô cùng đẹp. Em còn nghĩ nếu như có một ngày em cũng có thể ở trong đó thì thật là tốt biết bao.

Nói đến câu cuối, trong đôi mắt cũng hiện lên vô số ngôi sao nhỏ.

- Nếu thích như vậy, ngày mai anh mua cho em một căn?

Hướng Nhật cũng nghĩ muốn tặng, nhìn thấy bộ dáng khát khao của Nhâm đại tiểu thư, vì người con gái mình yêu mến, không có lý do nào mà ngay cả một căn nhà cũng keo kiệt? Huống chi mới lấy được khoản phí từ chỗ Tinh Tinh, cho dù tại khu biệt thự Chân Long mua tám, mười căn cũng không thành vấn đề.

- Thật sao?

Mắt Nhâm Quân sáng lên, nàng biết nam nhân là một người có tiền, không nói đến chuyện trước đây tiện tay ủng hộ 1 triệu cho đội bóng rổ, nàng còn từng cùng nam nhân đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của nữ hoàng kinh doanh Tô Úc, biết nữ thần kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy cũng là cấp dưới của nam nhân, mua một căn nhà tại khu biệt thự Chân Long quả thật cũng chả đáng là gì. Tuy trong lòng rất ngọt ngào, nhưng nhớ tới điều gì đó, tia sáng trong mắt lại dần dần mờ đi:

- Cho dù anh mua cho em, mẹ em cũng sẽ không đồng ý.

- Vì sao?

Hướng Nhật có chút khó hiểu, tặng một căn nhà, tại sao mẹ vợ tương lai lại không nhận?

- Mẹ em thường nói phải biết tự lực cánh sinh, không thể dựa vào nam nhân nuôi được. Bà cũng nói với em là anh thường xuyên ra nước ngoài, khẳng định trong nhà rất giàu có, bảo em không được tùy tiện nhận tiền của anh.

Nhâm Quân hiểu, kỳ thực, tiền này nhận hay không nhận đối với nam nhân cũng không đáng kể gì, hơn nữa, nàng cũng không phải là người thích đi mua sắm, chỉ là cho rằng, bản thân đã có chồng thì vì sao còn không thể nhận tiền của chồng, điều này cũng quá bình thường mà? Trong lòng đối với việc quản lý nghiêm ngặt của mẹ, Nhâm Quân vẫn luôn có chút ý nghĩ chống lại.

- Không phải chứ? Mẹ anh thật sự nói như vậy sao?

Hướng Nhật có chút nói không thành lời, thật không ngờ mẹ vợ tương lai lại quản giáo nghiêm đến như vậy.

Nhâm đại tiểu thư liếc xéo hắn một cái, cái câu "Mẹ anh" hiển nhiên đã kích thích nàng.

- Quân Quân, em không nói đến chuyện này thì anh cũng quên mất. Tiền tiêu vặt hàng tháng của em chắc cũng không nhiều lắm phải không?

Hướng Nhật nhìn ra được, Nhâm Quân mặc dù ăn mặc theo mode mới, nhưng hầu hết quần áo mặc trên người đều chỉ là loại bình thường, hàng hiệu hầu như chưa từng thấy qua, chỉ là bản thân nàng chính là một người mẫu, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.

- Hỏi cái này làm gì, muốn cho em tiền tiên vặt à?

Nhâm Quân giả vờ liếc nhìn hắn một cái, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ mong chờ, chứng tỏ trong lòng đang rất kích động.

- Để anh chuyển cho em 100 triệu làm tiền tiêu vặt.

Hướng Nhật từ trước đến nay chưa bao giờ keo kiệt đối với nữ nhân của mình, huống hồ, chính hắn cũng muốn khoe khoang một chút.

- 100 triệu?

Nhâm Quân bị con số trên trời này làm cho sợ hãi, mặc dù đáy lòng có chút chờ mong nam nhân cho nàng tiền tiêu vặt, nhưng mà con số này thật sự quá lớn, trong thời gian ngắn thật khó có thể tiếp thụ được.

- Không thích à?

Hướng Nhật nhíu lông mày.

- Thích! Nhưng mà nếu bị mẹ em biết thì bà sẽ giết em mất.

Nhâm Quân đã từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, 100 triệu đối với nàng mê hoặc tuyệt đối không đơn giản giống như 1 triệu.

- Vừa mới nói em ngốc, không nghĩ rằng em lại thực sự ngốc như vậy. Yên tâm đi, chỉ cần em không nói, anh không nói, mẹ làm sao mà biết được?

Hướng Nhật lộ ra vẻ mặt như đang dụ dỗ một chú cừu non lạc bầy.

Nhâm Quân cuối cùng cũng không chịu nổi sự mê hoặc lớn như vậy, đôi mắt sáng rực lên:

- Vậy thì được, nhưng mà anh có thật cho em 100 triệu hay không? Em sợ nhiều tiền như thế không dám mang theo thẻ tín dụng đi ra ngoài, chẳng may rớt mất thì làm thế nào?

- Ngốc, không nói mật mã cho người khác, chẳng nhẽ còn có người có thể lấy tiền từ trong đó ra? Chẳng nhẽ em không biết đi báo mất thẻ hay sao?

Hướng Nhật có chút không biết nói gì, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy cái gì đó, thấy Nhâm Quân còn muốn nói nữa, liền vội vã làm một thủ thế đừng có lên tiếng,

- Suỵt, em xem kìa.

Nhâm Quân lập tức ngừng nói, nhìn theo hướng ngón tay nam nhân, thì ra trong lúc hai người không để ý đã đuổi theo nữ sinh đeo kính ra khỏi cổng trường, dừng lại trước cổng trường là một chiếc Mercedes-Benz. Nữ sinh đeo kính đứng bên cạnh chiếc Mercedes-Benz, cửa xe mở ra, hai người trông như bảo tiêu đột nhiên từ trên xe đi xuống, một tay kéo nàng vào trong xe.

- Làm sao bây giờ?

Nhìn chiếc xe Mercedes-Benz nổ máy rời đi, Nhâm Quân trợn tròn mắt, hai chân làm sao có thể đuổi theo được bốn bánh?

- Em quay lại đi học đi, anh sẽ đuổi theo.

Hướng Nhật có lý do phải đuổi theo, bởi vì hắn thấy ngồi ở bên cạnh ghế lái là một bóng dáng quen thuộc, mặc dù đối phương cố hết sức cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị hắn nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.