Nhìn Hướng Nhật cười hết sức ung dung, gã ria mép bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng không hắn còn chưa kịp nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy bật ra, trong nháy mắt có 4, 5 cảnh sát tay lăm lăm súng xông vào, bao vây đám người của Hướng Nhật lại, họng súng chĩa thẳng vào.
Trong đó có một nữ cảnh, Hướng Nhật nhận ra ngay nàng chính là tiểu mỹ nữ cảnh sát Lý Trinh Lan.
- Trưởng quan, toàn bộ bên ngoài đã bị khống chế.
Dương cảnh quan là người dẫn đầu đội, hắn chào gã ria mép theo nghi thức quân đội, cũng không thèm liếc nhìn người của RAPIST, trong mắt hắn họ đã như cá nằm trong lưới.
- Rất tốt!
Gã ria mép tỏ vẻ phấn chấn, những dự cảm chẳng lành trước đó liền biến mất, nếu đã không chế được cả tổng bộ RAPIST, vậy cũng không cần phải lo lắng gì nữa, gã vung tay lên:
- Đem tất cả bọn chúng về cục cảnh sát.
- Vâng, thưa trưởng quan!
Đám cảnh sát đáp lời, lấy ra còng tay định đi còng mấy người Hướng Nhật lại.
- STOP!
Hướng Nhật quát to một tiếng, khiến mấy cảnh sát vừa tiến tới liền sững lại, sau đó mỉm cười nhìn về hướng tiểu mỹ nữ cảnh sát, lúc này nàng đang cố ẩn mình:
- Trinh Lan tiểu thư, cô tới bắt ta sao?
Lúc mới vào, Lý Trinh Lan vừa thấy Hướng Nhật mặt đã biến sắc, nàng từng chứng kiến tận mắt sự biến thái của hắn, lần này bắt được chứng cứ phạm tội của đối phương ngay tại chỗ, vậy đối phương nính định sẽ không thúc thủ chịu trói, song phương một khi phát sinh xung đột, nàng rõ rang hơn ai hết, trong phòng mặc dù cảnh sát chiếm đại đa số, nhưng chưa chắc có thể giành thắng lợi. Có điều lần này nàng cũng không phải là người đứng đầu, căn bản không có quyền lên tiếng.
Nghe câu hỏi của Hướng Nhật, có hai người biến sắc. Một người là gã ria mép, gã rất bất mãn chuyện Hướng Nhật - một kẻ đã gánh tội danh buôn ma túy - lại quen biết mỹ nữ của cục cảnh sát; người kia còn lại là Dương cảnh quan, nhìn Hướng Nhật bằng vẻ mặt tràn đầy bất ngờ cùng khiếp sợ:
- Là ngươi?
- Ồ, vị cảnh quan này hình như biết ta?
Hướng Nhật tò mò nhìn về phía Dương cảnh quan, hắn nhớ hai người lúc trước mặc dù đã gặp mặt, nhưng hình như chẳng có lý do gì để mà tỏ ra kinh ngạc đến vậy?
Dương cảnh quan sắc mặt âm trầm hẳn, vừa rồi khi tiến vào hắn cũng để ý lắm đến người bên trong văn phòng, dù sao trong mắt hắn đều là thành viên của RAPIS, nhưng thật không ngờ Hướng Nhật lại ở đây. Nhớ tới những biểu hiện phi nhân loại của đối phương trung tâm thể hình, hắn bắt đầu hoài nghi không biết có phải lần này mang theo hơi ít người không đây?
Thấy cả Dương cảnh quan cũng quen một tay buôn ma túy, gã ria mép càng tỏ ra bất mãn:
- Cảnh quan Dương Đông Kiện, mời không nên vì tình cảm riêng mà ảnh hưởng tới công việc, giờ đem tất cả bọn chúng về cục cảnh sát đi!
Nói xong, gã ria mép dùng ánh mắt đầy thâm ý khác nhìn thoáng qua Lý Trinh Lan, hình như là cảnh cáo nàng đừng học theo Dương cảnh quan.
Dương cảnh quan âm thầm kêu khổ, nhưng trưởng quan thực ra lệnh, hắn cũng không thể phản đối:
- Dẫn đi!
Nói xong, Dương cảnh quan nhắm họng súng vào ngay Hướng Nhật, ánh mắt quan sát gắt gao nhất cử nhất động của đối phương, bởi vì trong mắt hắn người này nguy hiểm nhất.
- Bắt chúng ta cũng được, nhưng xin lấy chứng cớ ra đã.
Hướng Nhật cũng chẳng thèm để tâm đến việc Dương cảnh quan đặc biệt chiếu cố mình, thấy gã ria mép định mở miệng nói gì đó, bèn cướp lời, tay chỉ vào 3 chiếc hòm màu đen:
- Ngàn vạn đừng nói đống bột mì này là chứng cớ, nếu không ta phải hoài nghi không biết có phải cảnh sát Hàn Quốc các ngươi đều là loại ngu ngốc hay không.
- Bột mì? ! !
Hầu như tất cả người trong văn phòng đều kinh hãi buột miệng thốt lên một câu giống nhau, đó vì những gì Hướng Nhật nói chẳng khác nào tiếng sét đánh.
Nhưng đối với Ngô lão bản, tin tức này chẳng khác nào âm thanh từ thiên đường, đầu tiên là liếc nhìn Hướng Nhật, sau đó lại quay sang Nhị lão bản Kim Chung Thành, thấy đối phương gật gật đầu với mình, vẻ mặt vốn tái nhợt lập tức chuyển sang hồng hào, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Còn lại gã ria mép mặt dại ra, Dương cảnh quan cũng thế, chỉ có Lý Trinh Lan hình như thoáng thở phào, nàng cực kỳ e ngại Hướng Nhật, có thể không phát sinh xung đột là tốt nhất.
- Không thể nào, đây chắc chắn không phải là bột mì!
Cuối cùng gã ria mép cũng tỉnh táo lại sau cơn sốc vì từ “bột mì”, nhào về phía ba chiếc hòm đen, xé tung một túi nhựa trong suốt, lấy tay chấm chấm chút bột phấn màu trắng đặt lên miệng nếm thử, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, trở nên vô cùng trắng bệch.
- Chủ tịch Kazama, ha hả, à quên, phải là cảnh quan Kazama, bán bột mì cũng có tội sao?
Ngô Thế Vinh thấy gã ria mép biến sắc thì đã hoàn toàn yên lòng, hắn bắt đầu giở giọng châm chọc. Mặc dù không biết tại sao hàng đang yên đang lành lại biến thành bột mì, nhưng đối với kết quả này, hắn thật sự rất hài lòng.
- Hừ, bột mì có thể bán được vài trăm triệu Đô-la sao?
Gã ria mép dường như cũng chưa bị đả kích hoàn toàn, hoặc giả, hắn muốn dùng một phương thức khác để chứng minh đối phương vốn là đang buôn lậu thuốc phiện.
- Cảnh quan thật biết nói giỡn, bột mì sao lại không thể bán được vài trăm triệu Đô-la? Có lẽ có người đầu óc có vấn đề, thích dùng nhiều Đô-la như vậy đi mua bột mì thì sao?
Hướng Nhật cũng tham gia nói mát.
- Ngươi. . .
Gã ria mép hung hăng trừng mắt với Hướng Nhật, kế hoạch lần này quả thực đã hoàn toàn thất bại, hơn nữa còn bị nhục nhã như vậy, điều này làm cho hắn cực kỳ không cam lòng. Thế là không dằn được cơn phẫn nộ, sắc mặt hắn cũng trở nên dử tợn:
- Cho dù đều là do bột mì thì sao, ta vẫn có thể bắt các ngươi. Dương cảnh quan, bắt người!
- Trưởng quan. . .
Dương cảnh quan sửng sốt, không có chứng cớ, hắn căn bản không thể bắt người bừa bãi.
- Đây là mệnh lệnh!
Gã ria mép đã hạ quyết tâm, cơ hội này không thể dễ dàng bỏ qua được, dù sao cũng đã khống chế nơi này, chỉ cần bắt người về, đến lúc đó còn sợ thiếu "Chứng cớ" hay sao?
Dương cảnh quan hình như cũng hiểu dụng ý của gã ria mép, đang định ra lệnh cho thuộc hạ bắt người.
- Các ngươi ai dám động thủ?
Hướng Nhật bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng, nhìn gã ria mép bằng vẻ mặt bất thiện, hắn đã nhìn ra, đối phương hiển nhiên định bí quá hoá liều.
Lý Trinh Lan cũng lo lắng nhìn sang Dương cảnh quan bên cạnh, mấp máy môi định nói, nhưng rồi không nói nên lời.
- Hết thảy đều là do ngươi giở trò quỷ!
Thấy Hướng Nhật lại ra mặt, gã ria mép càng thêm căm hận hắn, đồng thời cũng đã minh bạch, bằng chứng bỗng biến thành bột mì, người tình nghi nhất chính là cái tên này, lúc nãy hắn tự dưng đòi đi toilet.
- Cảnh quan, ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bậy.
Hướng Nhật dĩ nhiên sẽ không thừa nhận, cũng không phải vì sợ gã ria mép làm gì hắn, mà cho là không đáng phải thừa nhận.
- Vừa rồi ngươi đi ra ngoài một chuyến, những thứ này liền biến thành bột mì, ngươi dám nói không phải là do ngươi làm?
Gã ria mép càng nói càng trơn tru, đến cuối cùng lại dụ dỗ Hướng Nhật.
- Chỉ cần ngươi khai ra ma túy giấu ở nơi nào, ta có thể suy nghĩ chuyện tha cho ngươi, bởi vì ta muốn đối phó RAPIST, chứ không phải người ngoài như ngươi.
Hướng Nhật thở dài bất đắc dĩ, nhìn gã ria mép mà như nhìn một người điên thần kinh không bình thường:
- Cảnh quan, ngươi ngốc nhưng đừng tưởng người khác cũng ngốc như ngươi, mấy lời gạt người này ngay cả trẻ em ba tuổi cũng không tin đâu.
Gã ria mép cũng ý thức được mình nghĩ quá ngây thơ, thế là thẹn quá thành giận, rồi bất chợt rút súng ra nhắm vào Hướng Nhật:
- Nếu như ngươi không nói, ta sẽ bắt ngươi vĩnh viễn không mở miệng được. Giết một người chống lại lệnh bắt tội phạm ma túy, cho dù là quan toà cũng không phán tội ta!
- Nói như vậy, ngươi định vu oan ta ?
Hướng Nhật cười lạnh.
- Nổ súng đi, để ta nhìn xem ngươi có gan làm vậy không.
- Trưởng quan, đừng!
Thấy gã ria mép mở khóa an toàn, Lý Trinh Lan cũng không quản nhiều nữa, vội vàng tiến lên trước khuyên can, nàng biết súng đạn hoàn toàn không có tác dụng với người kia, hơn nữa còn có thể chọc đối phương trả thù lại gấp bội.
Song lời khuyên này chẳng những không có tác dụng nào, ngược lại còn khiến gã ria mép hạ quyết tâm, ánh mắt hung ác nhìn Hướng Nhật:
- Vậy ngươi đi chết đi!
Nói xong liền bóp cò súng.
Một tiếng “Đoàng!” vang lên.
Ngô Thế Vinh và Kim Chung Thành biến sắc, đáng tiếc có muốn ngăn cản cũng không còn kịp.
Nhưng thân là người trong cuộc Hướng Nhật không những không tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn không tránh né, chỉ khẽ nâng tay lên một chút.