[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 633 : Tôi muốn báo án




Lạc Phi Tử quả nhiên đã tính toán kỹ, nhưng Hướng Nhật cũng có băn khoăn của mình.

- Lạc tiểu thư, nhà của tôi chưa chắc cô ở được.

Vốn trong nhà đã nhiều nữ nhân lắm rồi, giờ mà thêm một Lạc Phi Tử nữa, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, cho dù được mấy người Sở Sở, An Tâm đồng ý, nhưng không gian nhà dù sao cũng có hạn, căn bản không thể thêm một ai nữa, trừ phi lại đi mua một biệt thự khác lớn hơn.

- Hướng tiên sinh, nơi ở của anh đã có nhiều người rồi sao?

Lạc Phi Tử không biết trong nhà Hướng Nhật còn có một cặp cọp cái, mặc dù biết nam nhân rất lăng nhăng, nhưng nghĩ cũng chỉ hắn với Sở Sở mới ở cùng nhau.

- Khoảng 7,8 người!

- Đều là nữ?

Nghe nam nhân trả lời, Lạc Phi Tử có chút trợn tròn mắt.

Hướng Nhật gật đầu, Lạc Phi Tử hai mắt càng trợn trừng, vẻ mặt giật mình:

- Sở Sở cũng đồng ý?

- Không đồng ý sao lại ở cùng một chỗ?

Hướng Nhật nói như thể đó là điều đương nhiên, hắn muốn Lạc Phi Tử hiểu lầm người trong nhà đều là bạn gái của hắn. Mà Lạc Phi Tử nếu như cứ cố xin vào ở… vậy có phải cũng muốn làm bạn gái hắn hay chăng?

Lạc Phi Tử quả nhiên lộ ra vẻ vô cùng thất vọng, Hướng Nhật nhân cơ hội nói luôn:

- Lạc tiểu thư, việc này sợ rằng tôi không giúp được cô rồi.

- … Không sao.

Lạc Phi Tử chán nản nói, đành hạ yêu cầu xuống.

- Vậy hi vọng lúc tôi trở về Bắc Hải, Hướng tiên sinh có thể chiếu cố nhiều hơn.

- Yên tâm đi, Lạc tiểu thư, chờ tôi trở lại Bắc Hải, phiền toái từ Phương gia tôi sẽ giải quyết.

Hướng Nhật cất lời an ủi, Lạc Phi Tử là vì hắn nên mới bị Phương gia làm phiền, hắn đương nhiên không thể mặc kệ. Hơn nữa, Phương gia nếu đã lén điều tra mình, chắc chắn sẽ không có ý đồ gì tốt với mình, vì vậy cũng đừng trách mình không khách khí.

- Cảm ơn anh, Hướng tiên sinh.

Lạc Phi Tử cảm kích nói, lại nhìn thoáng qua Lưu Phi bên cạnh, sau đó tự giác đứng lên cáo từ:

- Đã muộn rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa. Nếu như ngày mai có thời gian… tôi hi vọng có thể mời Hướng tiên sinh ăn một bữa cơm.

- Lạc tiểu thư, ngày mai phải xem đã, bởi vì tôi cũng không biết có rảnh hay không.

Hướng Nhật uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Lạc Phi Tử, vừa rồi trước khi rời đi Quyết Ngư có nói qua với hắn, ngày mai có một khách hàng quan trọng đến từ Nhật Bản muốn bàn một vụ “làm ăn lớn”, Ngô đại lão bản xuất phát từ lòng tôn trọng, muốn mời vị đại thương nhân chuyên cung cấp hàng là Hướng Nhật tham gia.

Lạc Phi Tử đành rời đi, trong lòng mang theo cảm xúc mất mác.

o0o

Cục cảnh sát khu Yongdong, mặc dù đã là 22 giờ, nhưng Dương cảnh quan vẫn cau mày trầm tư trong văn phòng của mình, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhưng cũng đã sắp cháy tới đầu lọc rồi, Dương cảnh quan vẫn không có phản ứng gì, chắc là có vụ án trọng yếu nào đó đang làm khó hắn.

Trong văn phòng tràn ngập khói thuốc, nhìn đống tàn thuốc trong cái gạt tàn trên bàn, hiển nhiên Dương cảnh quan nãy giờ không chỉ hút một điếu.

Cuối cùng, lúc mà lửa cháy tới đầu lọc, Dương cảnh quan đang trầm tư bỗng cảm thấy nóng, theo phản xạ có điều kiện phun điếu thuốc ra, sau đó dùng chân dập tắt tàn thuốc.

Về vụ án độc phẩm chảy vào Seoul càng ngày càng nhiều, Dương cảnh quan tuy có lòng nhưng cũng vô lực. Phá án bao nhiêu năm, chỉ có vụ án này là làm hắn đau đầu nhất. Dĩ nhiên, cũng không phải bản thân vụ án này ly kì phức tạp thế nào, trên thực tế lại tương đối đơn giản.

Hết thảy ngọn nguồn tội ác đều từ RAPIST mà ra.

Về những việc làm phi pháp của RAPIST như kinh doanh sòng bạc, buôn lậu ma túy, Dương cảnh quan đều rõ như lòng bàn tay, nhưng mấu chốt là không có chứng cớ, xã hội pháp trị ngày nay rất coi trọng chứng cớ, không có chứng cớ căn bản không bắt được ai, huống chi, Đại lão bản của RAPIST còn là đại phú hào kiêm nhà từ thiện nổi tiếng khắp Seoul. Một khi bắt hắn ta mà không có chứng cớ xác thực, như vậy sẽ gây ảnh hưởng xã hội rất lớn, cái vị trí cục trưởng cục Yongdong này cũng toi luôn.

Trước đây Dương cảnh quan vốn rất có lòng tin có thể tóm gọn RAPIST. Tốn công sức mấy tháng trời, cuối cùng cũng cài được người vào nằm vùng trong đầu não của RAPIST. Nhưng khi mà tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa còn tổ chức bao vây đối phương, thế mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn: chứng cớ không cánh mà bay.

Thế này chẳng những làm tất cả công sức từ trước đến giờ đổ ra song ra biển, lại còn dánh rắn động cỏ, khiến cho RAPIST càng thêm đề phòng, sau này muốn có được cơ hội như vậy, nhất định là khó càng thêm khó.

Nhưng đó còn chưa tính là chuyện bất lợi nhất, điều càng làm cho Dương cảnh quan không dám tin chính là bộ mặt thật Hàn Tuấn Tú, kẻ mà hắn tốn bao công sức đưa vào nằm vùng trong RAPIST lại là gián điệp hai mang, một mặt thì cung cấp tin tức cho cảnh sát, một mặt lại lợi dụng những tin tức này để phục vụ cho mục đích của người đứng sau hắn.

Sau khi biết chuyện này, Dương cảnh quan cực kỳ tức giận, nhưng Hàn Tuấn Tú không biết vì sao lại biến thành thiểu năng, Dương cảnh quan căn bản không thể lấy được bất kì tin tức hữu dụng nào từ miệng hắn. Mà Ngô Thế Tiến, ông trùm giấu mặt đứng sau lưng Hàn Tuấn Tú, cũng là em trai của Đại lão bản RAPIST, giờ đang trọng thương nằm hôn mê trong bệnh viện, cảnh sát cũng không thể moi được gì từ miệng hắn. Cho dù Ngô Thế Tiến tỉnh lại, có lẽ hắn cũng sẽ không chịu thừa nhận những hành vi phạm tội của mình.

Ở hiện trường lúc ấy chỉ có mỗi nữ cảnh sát Lý Trinh Lan, nhưng sau khi chuyện xảy ra cô ta mới tới hiện trường, căn bản không biết những chuyện trước đó.

Việc này làm cho Dương cảnh quan rất nhức đầu, dường như tất cả nhân tố bất lợi ấy đều cản trở hắn phán vụ án này, mắt thấy thời hạn cấp trên giao để phá án cũng sắp hết, hắn cũng không biết làm thế nào để đối diện với khuôn mặt tức giận của cấp trên khi nghe mình nói không phá được án.

- Cốc cốc cốc!

Bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương cảnh quan.

- Vào đi.

Đầy cửa vào chính là Lý Trinh Lan, trên thực tế nàng đã đứng ở bên ngoài một hồi lâu rồi mới quyết định gõ cửa:

- Dương cảnh quan, giờ đã muộn rồi, ngài còn chưa về nghỉ ngơi sao?

- Không cần vội, Trinh Lan, cháu về nghỉ ngơi trước đi.

Dương cảnh quan khoát khoát tay với Lí Trinh Lan, đối với cô bé nữ cảnh được xưng là “Hoa khôi của phố Yongdong” này, hắn vẫn có chút hài lòng, không chỉ vì đối phương có tinh thần hết mình chống tội phạm giống hắn, mà còn vì Lý Trinh Lan là con gái của bạn học đại học ngày xưa.

Nhìn Dương cảnh quan dáng vẻ tiều tụy, mắt vằn tin máu, Lý Trinh Lan biết ông nhất định là vì trăn trở nghĩ cách phá án mới biến thành như vậy, mặc dù có lòng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, bởi vì nàng ý thức được hậu quả nghiêm trọng khi nói ra, với thân thủ của tên phi nhân loại kia, cảnh sát sẽ phải chịu tổn thất trầm trọng, hơn nữa đối phương rất có khả năng trốn thoát được, thậm chí còn trả thù lại cảnh sát.

- Chờ một chút.

Đúng lúc Lý Trinh Lan chuẩn bị đi ra ngoài, Dương cảnh quan bỗng nhiên gọi nàng lại.

- Dương cảnh quan còn có chuyện gì sao?

Đối với người bạn tốt này của ba mình, Lý Trinh Lan cũng không gọi là “Thúc thúc”, mặc dù gọi thế cũng không thất lễ, nhưng thân là một nhân viên cảnh sát, nàng cho rằng như vậy thật không hay.

- Lúc trước có người báo cảnh sát phải không? Xảy ra chuyện gì?

Dương cảnh quan cũng là nhất thời nhớ tới việc này.

- Chỉ là một vụ say rượu đánh người bình thường, giờ đã giải quyết ổn thỏa.

Lý Trinh Lan hơi đỏ mặt, dù sao nàng cũng đang nói dối.

- Ừ, cháu làm tốt lắm, bây giờ về đi, còn không về, có khi ba cháu lại nói ta ngược đãi con gái bảo bối của hắn.

Dương cảnh quan cũng hiếm khi lại nói đùa một câu.

- Vậy tôi về trước, Dương cảnh quan, ngài cũng nên sớm về nghỉ ngơi.

- Ừ, ta sắp xếp một chút rồi sẽ về.

Lý Trinh Lan rời khỏi văn phòng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, một người mặc áo không tay thân hình đầy cơ bắp xông vào, vừa thấy nàng liền nhào tới:

- Cảnh quan, tôi muốn báo án!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.