[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 613 : Cửa tiệm trang sức




- Gọi bảo vệ? Được, ta ở chỗ này chờ.

Quyết Ngư lạnh lùng nhìn nữ quản lý tiệm, liếc mắt nhìn Âu Dương Kiếm một cái, nếu đối phương không nể mặt, vậy hắn cũng không ngại trở mặt.

Nữ quản lý thiếu chút nữa té phệt mông xuống đất, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, vừa rồi bị bắt buộc nên bất đắc dĩ nói một câu uy hiếp, thực sự bắt nàng đi gọi bảo vệ, đánh chết nàng cũng không dám.

Âu Dương Kiếm cũng có chút hối hận, lỡ đâm lao phải theo lao, nếu thật gọi bảo vệ đuổi người đi, chắc chắn sẽ phát sinh xung đột với RAPIST, tuy hắn quả thật chỉ hơi lo lo trong bụng, nhưng lại không có cái gan tương xứng để làm căng, nhưng nếu không gọi, nhiều người nhìn như vậy kẻ mất mặt vẫn là hắn.

- Kim tiên sinh, tôi không ngờ ông là một người như vậy.

Âu Dương Kiếm đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, lại bị Lý Trinh Lan đứng ra chỉ trích, nàng tuy đối với Hướng Nhật cũng không có hảo cảm gì, nhưng hành vi của Âu Dương Kiếm nàng thấy thật vô liêm sỉ.

- Trinh Lan tiểu thư, tôi...

Âu Dương Kiếm không biết giải thích ra sao, ngẫm lại vừa rồi bản thân quả thực quá kích động, ỷ vào thế lực của gia tộc khiến cho người khác không mua được hàng, hành vi tiểu nhân như vậy khó tránh bị con bé kia xem thường. Đối với Lý Trinh Lan, hắn rơi vào tình thế bắt buộc, tình hình lúc này tổn hại đến hình tượng bản thân, Âu Dương Kiếm lập tức chỉ vào Hướng Nhật nói:

- Trinh Lan tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, quả thực tôi chỉ muốn buộc hắn ta rời đi.

Lý Trinh Lan liếc mắt nhìn Hướng Nhật, cũng không nói gì. Nàng quả thật muốn bắt chẹt cái tên trùm buôn ma túy kia một khoản tiền lớn, nhưng so với việc hắn bị đuổi đi thì thảm hại hơn, nàng muốn thấy hắn bị đả kích khi bị đuổi đi.

- Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn đi ra ngoài một chút.

Ngoài dự liệu của mọi người, Hướng Nhật ngăn cản Quyết Ngư giận dữ đang muốn xông tới, thản nhiên liếc mắt nhìn Âu Dương Kiếm. Ngày hôm nay hắn dẫn hai muội muội tới mua điện thoại di động, nếu các nàng đã chọn được kiểu phone thích hợp, lưu manh hắn không muốn làm hai cô bé thất vọng, hơn nữa, hắn cũng nhìn ra sự bối rối của Quyết Ngư, dù sao thì người cần phải ly khai nơi đây là hắn, đối với hắn cũng không có tổn thất gì.

- Ca ca, muội đi theo ca!

Vưu Kỷ Tử tức giận nói, kéo cánh tay Hướng Nhật, muốn cùng Hướng Nhật đồng thời rời đi. Anh Tỉnh Á Mỹ cũng nhích lại gần, rõ ràng tỏ cùng một thái độ.

- Không cần, hai em ở lại đi, anh muốn một mình đi mua sắm, hai đứa kè kè bên người có chút không tiện.

Hướng Nhật nhìn nhìn Âu Dương Kiếm có chút thâm ý, hắn không tin thằng tiện nhân kia chỉ vì muốn đuổi hắn đi mà làm ra hành động như vậy, khẳng định còn có hậu chiêu, lưu manh muốn đi ra ngoài một mình, vừa lúc dụ thằng kia xuất ra hậu chiêu.

- Ca ca...

Nghe Hướng Nhật nói "không tiện", Vưu Kỷ Tử hơi bất mãn, có ý trách mắng kêu lên.

- Ngoan, mua xong điện thoại thì tìm anh.

Hướng Nhật xoa xoa đầu Vưu Kỷ Tử, lại quay sang nói với tên thanh niên tóc đuôi ngựa bên cạnh:

- Quyết Ngư, ngó chừng hai nàng giúp ta.

- Hướng tiên sinh...

Quyết Ngư mặt có chút lúng túng, đương nhiên không phải bởi vì không thể trông nom hai muội muội của Hướng tiên sinh, mà bởi vì việc Hướng Nhật muốn đi ra ngoài một mình, việc này chẳng khác chủ nhân là hắn tiếp đãi khách không chu toàn, quay trở về hắn cũng không biết ăn nói thế nào với đại lão bản.

- Ta không sao, ngươi yên tâm, là ta muốn đi, nếu như ta muốn ở lại, trên thế giới này người có thể đuổi ta đi còn chưa sinh ra.

Hướng Nhật thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói có sự tự tin mạnh mẽ lại làm cho người ta không thể nghi ngờ.

Quyết Ngư thoáng ngẩn ra, cũng hiểu được, cường giả như Hướng tiên sinh nếu như hắn có ý định ở tại địa phương nào đó, quả thực không ai có thể đuổi hắn đi.

- Bảo vệ tốt các nàng.

Trước khi đi, Hướng Nhật đi qua bên người Lưu Phi khẽ nói một câu. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có Lưu Phi ở chỗ này, Vưu Kỷ Tử các nàng có thể bảo đảm an toàn.

Lưu Phi sắc mặt không đổi gật đầu, nàng biết đối tượng Hướng Nhật muốn nàng bảo vệ là ai, đây cũng là nguyên nhân nàng vừa rồi không tỏ ý muốn cùng hắn rời đi.

oIo

- Alice, ở đây có một cửa tiệm trang sức, chúng ta vào xem được không?

Ba nữ nhân ngoại quốc vóc người nóng bỏng đang đi trên con đường náo nhiệt ở Hàn Quốc, một cảnh tượng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông. Thật thích hợp với một slogan quảng cáo "Hớp trọn ánh mắt của anh." Ở Seoul nữ nhân ngoại quốc sexy nóng bỏng không thiếu, nhưng nhóm ba cô gái này cực kỳ hiếm thấy.

Người vừa nói chính là một mỹ nữ da đen, tuy làn da quả thực rất đen, nhưng không phải nước da đen trũi như những người sinh trưởng ở Châu Phi, mà làn da đã lai với sắc da khác, không phải da đen thuần. So nàng với người da vàng ở đầy trên đường thì quả thật nàng đen hơn thấy rõ, nhưng như vậy không có nghĩa sắc đẹp của nàng bị giảm đi, trái lại càng tăng thêm nét đẹp phong tình của người nước ngoài.

- Lucy, cậu đã nói thế không dưới mười lần, chúng ta cũng đã đi dạo trên mười cửa hàng trang sức rồi.

Một mỹ nữ da trắng tóc bạch kim người khoác áo choàng nhỏ nhẹ nói, nàng cũng là người đẹp nhất trong ba cô gái, vóc người cao, đầy đặn nhưng tuyệt không có vẻ đồ sộ, tỉ lệ dáng người từ eo trở lên và từ eo trở xuống cực kỳ cân đối khiến người khác trầm trồ thán phục.

- Alice, chỉ vào xem thôi mà, chúng ta khó có cơ hội tới Hàn Quốc, lần này nếu không phải máy bay bị trục trặc, chúng ta cũng không có cơ hội đi dạo phố như thế này.

Mỹ nữ da đen nài nỉ.

- Đúng rồi, Alice, đây là tiệm cuối cùng, vào tiệm này xong tụi mình trở về khách sạn.

Một mỹ nữ da trắng khác ở bên cạnh phụ hoạ.

- Được rồi.

Thấy ý kiến hai người bạn giống nhau, thiểu số phục tùng đa số, Alice bất đắc dĩ phải chấp nhận:

- Nhưng mình nói rõ trước, hai cậu không được la hét om xòm khi thấy những món trang sức đẹp, thật mất mặt quá.

Nhớ vừa rồi đi dạo ở mười mấy tiệm bán trang sức trước, cũng bởi vì tiếng la hét tán thưởng của hai người bạn đã hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh, Alice cảm thấy đi dạo phố với hai bạn quả là một lựa chọn sai lầm.

- Alice, tớ đôi khi thật sự nghi ngờ bồ có phải là con gái hay không nữa.

Mỹ nữ da đen hiển nhiên không hài lòng với ý kiến của Alice.

- Thật ngại quá, cho mấy cậu biết mình đã có bạn trai rồi.

Alice gián tiếp chứng minh bản thân đúng là một nữ nhân chân chính.

- Bồ lúc nào cũng nói có bạn trai, có bạn trai, nhưng tụi này chưa từng thấy mặt mũi hắn bao giờ, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chưa thấy bồ nói chuyện điện thoại với hắn. Alice, bạn trai bồ hiện ở đâu?

Nói xong mỹ nữ da đen vẻ mặt hoài nghi nhìn Alice.

- Anh ấy ở một nơi rất xa.

Alice quay đầu nhìn về hướng Đông, vẻ mặt nhớ nhung xen lẫn ngọt ngào hạnh phúc.

- Một nơi rất xa? Nói thật đi, Alice, bồ có phải đang lừa tụi này hay không? Sự thật là bồ không có bạn trai.

Mỹ nữ da đen nhìn chằm chằm Alice truy hỏi.

- Mình lừa mấy cậu làm gì?

Alice tức giận liếc mắt nhìn cô bạn.

- Vậy sao bồ không dẫn bạn trai giới thiệu cho tụi này biết mặt? Hắn đẹp trai không? Có đô con không?

Mỹ nữ da đen không ngừng hạch hỏi.

- Bạn trai mình là người Trung Quốc.

Alice bị bức bách, rốt cuộc tiết lộ một chút tin tức.

- Người Trung Quốc?

Mỹ nữ da đen đột nhiên la hoảng lên, nhìn Alice giống như đang nhìn quái vật, sau đó quay đầu lại, chỉ chỉ mấy thanh niên Hàn Quốc xung quanh đang nhìn lén mấy nàng hỏi:

- Người da vàng giống như bọn họ phải không?

Cũng không thể trách mỹ nữ da đen tỏ ra quá mức ngạc nhiên, thật sự mấy thanh niên Hàn Quốc đang nhìn lén kia rất xí trai, thô tục không nói nhưng thân thể quả chỉ có da bọc xương, ấn tượng đầu tiên khi người khác nhìn thấy mấy chàng không chỉ thiếu dinh dưỡng, mà hình như còn đang mắc mấy chứng bệnh nan y gì đó.

- Không, bạn trai mình rất cường tráng, anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.

Alice hiển nhiên không cho phép người khác phá hư hình tượng hoàn mỹ của người tình, vội vàng giải thích.

- Thật sự chịu không nổi bồ nữa rồi.

Mỹ nữ da đen cũng không thèm tranh cãi với bạn, vừa nói xong xoay người đẩy cánh cửa kính của tiệm trang sức, chuẩn bị bước vào.

- Được rồi, hắn có phải rất giàu phải không?

Mỹ nữ da trắng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.

- ... Mình không biết.

Alice giọng hơi nghẹn lại, tiếp theo có chút chua xót thốt. Trên thực tế, nàng không có nhiều thông tin về nam nhân mà nàng thích, nhưng nàng chỉ cần biết một điều là quá đủ, đó chính là hắn cũng thích nàng. Lúc trước vì cứu nàng, hắn không ngại nhảy ra khỏi máy bay, có thể vì nữ nhân mình thích mà không tiếc hy sinh bản thân, chỉ một điều này, Alice bất chấp, không đòi hỏi gì hơn.

- Bồ không biết?

Đang chuẩn bị bước vào cửa tiệm, mỹ nữ da đen bỗng nhiên dừng lại, chen miệng vào

- Alice, bồ ngay cả bạn trai của mình có tiền hay không cũng không biết? Trời ạ, sợ bồ luôn, nói sạo thì cũng sạo có trình một tí, bồ xem tụi này là mấy cô bé ba tuổi chắc?

Giọng nói của mỹ nữ da đen nghe ra có chút tức giận, sau khi nói xong, nàng đi thẳng một mạch vào cửa tiệm.

Alice muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, theo đi vào.

oIo

Hướng Nhật ra khỏi cửa hàng điện tử, cũng không biết nên đi đâu. Hắn nói với đám người Vưu Kỷ Tử là hắn muốn đi shoping một mình, thực ra hắn muốn báo cho Âu Dương Kiếm biết: hiện tại chỉ có một mình tao, mau mau tới mà hãm hại tao đi. Lưu manh tin cái loại tiểu nhân như Âu Dương Kiếm là loại có thù tất báo, hơn nữa hắn lại đang ở trong địa bàn của đối phương, nếu như cả cơ hội này đối phương cũng không nắm, thiệt không uổng bị gọi là 'Tiện' nhân.

Hướng Nhật biết Âu Dương Kiếm e rằng cũng chưa rời khỏi chỗ đó được, dù sao vừa rồi đối phương "đuổi" hắn đi, nếu đối phương liền bỏ đi ngay sau đó, khẳng định sẽ không tránh khỏi bị hiềm nghi nếu hắn xảy ra chuyện gì "ngoài ý muốn".

Vi vậy Hướng Nhật dự định đi loanh quanh ngay bên cạnh siêu thị này một chút, vừa đúng lúc nhìn thấy một cửa tiệm bán trang sức cách đó không xa, Hướng Nhật trong lòng chợt nhớ tới tối hôm qua thân mật với Lưu Phi, đã không thể cho nàng danh phận, vậy mua tặng nàng một món trang sức coi như là bù lại một chút.

Chắc chắn không thể mua tặng nhẫn, bởi vì trước đây đã mua cho Sở Sở các nàng rồi, tương lai Lưu Phi nếu cùng hắn về lại Bắc Hải, vạn nhất bị Sở Sở các nàng phát hiện trên tay mang nhẫn, vậy có phải là tiêu hay không?

Hướng Nhật vừa nghĩ vừa đi qua cửa tiệm bán trang sức đối diện, hoàn toàn không phát hiện xa xa tại khúc quẹo ở đầu đường, mấy ánh mắt đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.