[Dịch]Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 72 : Đàm Thoại (1)




Giang Lưu Nhi nhìn nàng, có chút không hiểu.

Thấy vẻ trì độn của hắn, Cổ Mị Sanh cắn cắn môi:

“Ý ta là ngươi không được bắt ta làm mấy chuyện đó."

Chuyện đó? Ta bắt ngươi làm gì?

Giang Lưu Nhi vẫn là vẻ mặt nghi hoặc.

“Chính là mấy chuyện ngươi hay làm với nữ nhân."

“Ta làm gì với nữ nhân?”

Cổ Mị Sanh nghiến răng, cũng không biết là vì bị Thiên Oán hành hạ hay là bị Giang Lưu Nhi chọc tức.

Nàng cảm thấy tên khốn này đang trêu đùa mình. Lúc trước khi nàng nhắc đến điều kiện tặng mỹ nữ cho hắn, rõ ràng hắn tỏ ra khá hứng thú, cho thấy hắn cũng là một kẻ ham mê sắc đẹp. Nàng không tin đã nói như vậy mà hắn còn không hiểu, hắn chắc chắn là đang giả ngây.

Nhưng mà nàng không biết mình đã trách lầm tên khốn kia. Giang Lưu Nhi đúng là một thiên tài tu luyện, nhưng nếu nói về nữ nhân thì…

Lúc này, tình cảnh của Cổ Mị Sanh đã rất tệ, nét mặt nàng trắng bệch như tờ. Nàng cũng không muốn dây dưa thêm nữa, vội nói:

“Thì chính là cởi đồ lên giường với họ…”

Ánh mắt Giang Lưu Nhi hơi khác lạ nhìn nàng.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm mấy chuyện đó với ngươi."

Nói xong, hắn nhanh chóng kết quyết. Không bao lâu, trên không trung xuất hiện một vòng ấn ký giống hệt lúc trước Cổ Mị Sanh từng đánh ra.

Đây cũng không phải thuật pháp gì cao siêu mà chỉ là một tiểu thuật ngay cả Ngự Không Cảnh tu sĩ cũng có thể dễ dàng thi triển, là thứ căn bản ở tu tiên giới mọi người đều biết.

Cũng giống như Cổ Mị Sanh làm lúc trước, Giang Lưu Nhi trích ra một giọt tinh huyết dung nhập vào ấn ký giữa không trung, sau đó hắn đưa mắt về phía nàng ta ý bảo "tới lượt ngươi".

Thiên Oán lúc này đã ngừng hấp thu tinh khí, Cổ Mị Sanh đã có thể điều động được linh lực. Thế nhưng nàng cũng không dám có ý nghĩ phản kháng, bởi nàng biết rõ thanh kiếm đang cắm trong người mình tùy thời có thể phát động công kích.

Trong mắt Cổ Mị Sanh thoáng qua một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng nàng cũng không có đủ dũng khí tự bạo.

Còn sống mới có hy vọng! Huống chi thiếu niên trước mặt nhìn cũng không phải loại người tàn độc âm hiểm, chắc là cũng không đến nỗi biến thái gì…

Sau một hồi tự thuyết phục mình, khẽ thở dài, Cổ Mị Sanh trích ra một giọt tinh huyết đánh vào ấn ký phía trước.

Ấn ký sáng lên, xoay vòng, cuối cùng biến thành hai tia huyết quang nhàn nhạt dung nhập mi tâm của Cổ Mị Sanh và Giang Lưu Nhi.

Chủ bộc khế ước đã hoàn thành.

“Chúng ta nên rời khỏi đây thôi."

Giang Lưu Nhi nhìn Cổ Mị Sanh, nói tiếp:

“Ngươi còn có thể phi hành không?”

Thấy nàng ta nhẹ gật đầu, Giang Lưu Nhi không nói thêm gì nữa, hóa thành một đạo kim quang bay đi. Sau đó, Cổ Mị Sanh cũng đi theo…

Trong một động phủ vừa mới khai mở và bố trí qua loa vài cấm chế, Giang Lưu Nhi tìm một nơi ngồi xuống dưỡng thương, đồng thời dùng thần thức câu thông với Nghiệt.

“Nghiệt. Ngươi không định giải thích cho ta sao?”

“Ý ngươi là đang nói tới Thiên Oán?”

“Chẳng phải ngươi đã nói là mình không thể điều động được Thiên Oán sao? Vậy lúc nãy đó là chuyện gì?”

Giang Lưu Nhi tức giận nói to.

Nghiệt nghe thế thì khẽ “hừ”:

“Ta cũng không có lừa gạt gì ngươi, lúc trước khi ngươi hỏi ta thì thật sự là khi đó ta chưa thể điều động được Thiên Oán. Ta cũng chỉ là mới khống chế được nó sau khi luyện hóa Ma châu mà thôi."

“Vậy tại sao ngươi lại không hề nói cho ta biết?”

“Ngươi cũng đâu có hỏi."

Giang Lưu Nhi cười lạnh:

“Nếu hôm nay không phải ta bị uy hiếp đến tính mạng thì e là ngươi cũng chẳng chịu để lộ đi!"

Nghe xong, Nghiệt lạnh lùng nói:

“Lời ta đã nói, tin hay không là tùy ngươi. Nhưng mà ta phải nhắc lại cho ngươi rõ, theo giao dịch của chúng ta thì ta cũng không có nghĩa vụ báo cáo lại cho ngươi chuyện gì cả. Hơn nữa, ngươi đừng quên là ai vừa mới cứu mạng ngươi. Không có ta thì ngươi có thể chỉ trong mấy năm đã tu luyện tới cảnh giới này? Không có ta thì ngươi còn sống đến bây giờ sao?... Nếu không muốn thì sau này ta cũng sẽ không quản tới sự sống chết của ngươi nữa!"

Ánh mắt Giang Lưu Nhi dần bình tĩnh lại, vừa rồi hắn quả thật có hơi xúc động. Dù sao bây giờ cũng chưa phải lúc…

“Trước đó suýt chút nữa thì ta đã mất mạng, tâm tình không mấy tốt, nói ra mấy lời khi nãy cũng chỉ là nhất thời xúc động, mong ngươi hãy bỏ qua cho!"

Nghiệt cũng dịu giọng lại:

“Được rồi. Ta cũng hiểu được cảm giác của ngươi. Sở dĩ ta không nói cho ngươi biết là vì thực ra bây giờ ta cũng chưa phải hoàn toàn khống chế được Thiên Oán. Nói chính xác thì ta chỉ có thể thúc dục một phần lực lượng rất nhỏ của nó mà thôi. Nếu vừa rồi không phải nữ nhân kia mất cảnh giác thì Thiên Oán cũng không thể dễ dàng đâm trúng được nàng. Với năng lực bây giờ của ta, nếu Thiên Oán không chạm được vào nàng thì ta cũng không có cách nào…”

Giang Lưu Nhi bề ngoài nhẹ gật đầu nhưng trong lòng có thật sự tin những lời nói của nó hay không thì e là chỉ có mình hắn biết.

“Tại sao lúc nãy ngươi lại bảo ta thu phục nàng?”

Giang Lưu Nhi chợt lên tiếng hỏi:

“Không phải ngươi cũng không muốn giết nữ nhân kia sao?”

Giang Lưu Nhi im lặng không đáp. Hắn quả thật có mấy phần không muốn giết nàng, có lẽ vì gương mặt quen thuộc kia…

Ở Thiên Vũ đại lục này, hắn chẳng có ai là người thân. Bạn bè, tông môn, huynh muội cũng không. Lâm Gia Thành, Hắc Mộc Thành, Thiên Nhai Các, Đại Nhật Cung, Tôn Hạo, Tô Phỉ, Tô Vân Chi, Vương Lỗi, Đồng Đồng… hay thậm chí cả Lâm Thải Tuyết, tất cả đối với hắn có lẽ đều chỉ là những khách qua đường. Năm xưa, tay hắn đã nhuốm máu trưởng bối, đã tàn sát đồng môn, cũng đã cắt đứt đi một mối duyên tình… Kể từ ngày đó, hắn đã không còn người thân, không còn tông môn, không còn huynh muội, kể cả người hắn yêu cũng không còn nữa. Nhát kiếm nơi mi tâm kia không giết chết hắn, nhưng lòng hắn từ lâu đã chết.

Hắn sống đến bây giờ là để vãn hồi một chút tiếc nuối, là để tìm gặp Người thôi.

Tim hắn đã không còn chứa thêm hình bóng ai được nữa. Hoặc có lẽ hắn không muốn, hoặc có lẽ… hắn sợ.

Không giết Cổ Mị Sanh cũng chỉ vì tưởng niệm cố nhân.

Chỉ là vì tưởng niệm…

Trong lúc Giang Lưu Nhi thất thần, giọng Nghiệt cất lên:

“Ngươi hãy thử hỏi xem nữ nhân kia về lai lịch của Ma châu và bộ hài cốt trong hạp cốc đi!"

“Đó cũng là nguyên nhân mà ngươi muốn thu phục nàng ta?”

Mắt khẽ mở, Giang Lưu Nhi đứng lên đi về phía đối diện.

Cổ Mị Sanh đang điều tức thì cảm nhận được hắn đi đến, nàng mở mắt, có chút e ngại lên tiếng:

“C-Chủ… Chủ nhân."

Chủ bộc khế ước đã ký kết, từ giờ nàng đã là nô bộc của hắn, theo lý thì đúng là nên gọi hắn một tiếng chủ nhân. Thế nhưng dù sao nàng cũng đường đường là Chân Đan Cảnh cường giả, một trong số những tu sĩ đứng đầu của Thiên Vũ đại lục, hơn nữa tu vi của hắn cũng không bằng nàng, tiếng “chủ nhân” đúng thật là nàng không muốn gọi.

Giang Lưu Nhi có chút quan tâm hỏi:

“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Chỉ là hao mòn chút tinh khí, điều dưỡng một thời gian thì sẽ không có việc gì."

Khẽ gật đầu, Giang Lưu Nhi lấy ra từ không gian giới một tấm mộc bài giơ trước mặt nàng, nói:

“Chắc hẳn là ngươi nhận ra vật này?”

Cổ Mị Sanh cảm thấy khó tin nhìn chằm chằm tấm mộc bài. Nàng không xa lạ gì với nó, đây chính là lệnh bài thân phận của viện chủ Tây viện. Nếu như thế thì cũng không đến nỗi làm nàng phải trợn mắt mà nhìn, vấn đề là trên tấm mộc bài kia có ấn ký của trượng phu nàng, người đã mất tích hơn hai mươi năm nay – Bạch Lân – Tây viện chủ tiền nhiệm.

“Làm sao ngươi có được?”

Cổ Mị Sanh hơi kích động hỏi, sau đó, cảm thấy mình đã thất thố, nàng vội sửa lời:

“Chủ nhân, làm sao người có được?”

“Ta tìm thấy nó trên người một bộ hài cốt bên trong một hạp cốc."

“Chủ nhân, có phải đó là hạp cốc dày đặc hắc vụ ở Tùng Nguyệt Lâm?”

Giang Lưu Nhi có hơi ngoài ý muốn.

“Ngươi biết?”

Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu.

“Nói rõ một chút."

“Chắc chủ nhân cũng đoán được phần nào lai lịch của bộ hài cốt kia. Không sai, bộ hài cốt chính là Tây viện chủ tiền nhiệm, cũng là trượng phu của ta – Bạch Lân."

Nàng nói tiếp: “Sở dĩ ta biết rõ như vậy là vì… hắn chính là bị ta giết chết."

Mày Giang Lưu Nhi khẽ nhíu lại.

Tuy nói tu tiên giới trước giờ vốn luôn tàn khốc, những chuyện như vợ giết chồng, trò giết thầy, huynh giết đệ… cũng không phải hiếm hoi gì, thế nhưng trong lòng hắn vẫn thấy phản cảm với những việc này.

“Chủ nhân. Ta có thể hỏi một việc không?”

Cổ Mị Sanh chợt lên tiếng.

Thấy Giang Lưu Nhi gật đầu, nàng mới nói tiếp:

“Theo ta biết thì hắc vụ ở hạp cốc kia vô cùng quỷ dị, dù là Chân Đan Cảnh cường giả cũng không dám xông vào. Tại sao chủ nhân lại có thể vào đó mà vẫn không có chuyện gì?”

Chân Đan Cảnh cũng không dám vào?

Giang Lưu Nhi biết là hạp cốc kia rất quỷ dị, nhưng không nghĩ lại đáng sợ đến mức đó.

Hắn cũng là bị Ngân Tinh Băng Sư đuổi giết, trong lúc trọng thương mơ hồ mà chạy vào, sau đó thì bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, hắn cũng không nhìn thấy hắc vụ gì mà chỉ thấy những cây cối, đất đá đều mang một màu đen kỳ dị.

Khi ấy hắn từng hoài nghi tại sao Ngân Tinh Băng Sư không đuổi giết mình nữa, bây giờ xem ra là do hắc vụ gì đó trong lời Cổ Mị Sanh.

Thế nhưng tại sao hắn tỉnh dậy lại không hề thấy hắc vụ kia? Hắn cảm thấy khó hiểu.

“Nghiệt. Ngươi có biết khi đó chuyện gì xảy ra không?”

“Ta cũng không rõ. Thời điểm đó ngươi cũng biết là linh hồn ta đang trong tình trạng rất suy yếu, bình thường đều phải mượn trợ linh lực của ngươi để luyện hóa ma khí, đồng thời cũng phải nhờ thông qua giác quan của ngươi mà quan sát. Lúc ấy ngươi đã bất tỉnh, tri giác không còn nên ta cũng không rõ mọi chuyện diễn ra bên ngoài."

Thôi thì cứ coi như vận khí ta tốt đi.

Giang Lưu Nhi thầm nói.

Hắn cũng không muốn nghĩ nhiều đến vấn đề đó lúc này, càng không có ý định giải thích tường tận cho Cổ Mị Sanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.