[Dịch]Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 61 : Chọn Công Pháp




Sự thật thì cũng không khác biệt là bao so với những gì Giang Lưu Nhi nghĩ.

Cổ Mị Sanh đúng là đã ăn phải quả đắng. Nhưng nếu nói thủ phạm là khí linh của Đăng Tiên Tháp thì chi bằng nói thủ phạm là Giang Lưu Nhi hắn thì chính xác hơn.

Ngay khi hắn và Cổ Mị Sanh vừa tiến vào tháp thì hiển nhiên khí linh nam hài kia đã biết được.

Thử nghĩ nếu ngươi nhìn thấy kẻ đã đoạt mất tài sản của mình đang ở ngay trong nhà mình thì cảm giác thế nào có thể nghĩ. Cũng may là Giang Lưu Nhi có chút tự hiểu lấy mình nên đã không vào không gian đặc biệt kia, nếu không cũng không biết khí linh nọ sẽ làm gì.

Nhưng đáng thương cho Cổ Mị Sanh, từ đầu đến cuối không hiểu đầu cua tai nheo gì đã ăn phải một vố đau.

Vừa vào chỗ ở của khí linh nam hài kia chưa được bao lâu, đang cảm thán trước số lượng linh khí dày đặc và tinh thuần của nơi này thì bỗng nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một con yêu thú to lớn.

Đó là một con yêu thú cấp chín sơ kỳ, có thực lực tương đương với Chân Đan Cảnh sơ kỳ!

Cổ Mị Sanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì con yêu thú kia đã tấn công nàng tới tấp. Dĩ nhiên là nàng không thể phản kháng, chưa tới một khắc thì cả người đã bị đánh bay mấy mươi lần, chẳng khác chút nào so với làm bao cát cả.

Cũng may mà khí linh kia cũng không có ý định giết người nên cuối cùng đã để nàng ta đi, nếu không e là dù nàng có thêm vài cái mạng nữa cũng không đủ dùng.

Mọi việc cũng từ Giang Lưu Nhi mà ra. Khí linh nam hài kia thấy Cổ Mị Sanh cùng đi với hắn nên nhận định hai người là đồng bọn, làm sao có thể có thái độ tốt đối với nàng ta được.

Cổ Mị Sanh cũng là bị oan uổng đấy.

Thấy nữ nhân kia đã rời đi, Giang Lưu Nhi trầm ngâm một chút rồi cũng đi tới chỗ truyền tống trận. Hắn không có dự định đi tiếp đến tầng sáu. Tuy nói là cứ thông qua mỗi tầng thì người vượt tháp sẽ thu được một lượng linh khí không nhỏ, có thể giúp cho tu sĩ tiết kiệm khá nhiều thời gian tu luyện. Nhưng với cảnh giới của hắn hiện giờ thì không có nhiều tác dụng lắm, cho dù có thông qua tầng bảy đi nữa e là cũng chỉ rút ngắn được vài tháng khổ tu mà thôi. Hơn nữa thì thật sự hắn không cần số linh khí đó lúc này, bởi vì hắn đã gặp phải bình cảnh, có hấp thu thêm linh khí cũng không thể đột phá được.

Ban đầu, Giang Lưu Nhi cảm thấy tòa Đăng Tiên Tháp này cũng có chút kỳ diệu khi có thể dùng linh khí để huyễn hóa ra yêu thú, sau khi bị tiêu diệt lại lần nữa biến trở về thành linh khí để cho tu sĩ hấp thu tu luyện. Nhưng sau này thì hắn mới hiểu, hóa ra cũng không phải là tự thân Đăng Tiên Tháp có thể sinh ra linh khí mà là được bỏ vào đại lượng linh thạch hàng tháng, hơn nữa con số không hề nhỏ.

Đăng Tiên Tháp chỉ có nhiệm vụ luyện hóa và cô đọng linh khí của số linh thạch đã được bỏ vào kia thôi. Cũng chính vì vậy mà các đệ tử, trưởng lão, muốn vào tu luyện thì phải giao nộp mức linh thạch theo quy định, tu vi càng cao thì phải giao ra càng nhiều.

Đúng là không hề có bữa ăn nào miễn phí.

Nhưng mà nếu chỉ có công dụng như vậy thì quả thật Đăng Tiên Tháp này cũng không phải cái gì ghê gớm lắm. Hắn nghĩ có lẽ là nó còn có bí mật gì khác mà với thân phận một đệ tử như hắn chưa có tư cách để biết.

Nếu không phải có bí mật gì thì sao Cổ Mị Sanh lại quan tâm thái quá như vậy?

Hắn không biết là các vị viện chủ đều biết “bí mật” của Đăng Tiên Tháp hay chỉ có mình vị Tây viện chủ kia mới biết. Nếu là trường hợp sau thì Cổ Mị Sanh đúng thật là không đơn giản.

Nữ nhân này dường như ẩn giấu không ít.

Hắn nhẹ lắc đầu, bước vào cổng truyền tống…

Trong một gian phòng tao nhã, Cổ Mị Sanh mặt mũi có phần tả tơi đang ngồi điều tức. Tóc nàng rối tung, mặt có vài vết thâm tím, quần áo cũng chẳng lấy gì làm gọn gàng.

“Phốc”

Bỗng nàng phun ra một ngụm máu, xem ra nàng đã bị thương.

Cổ Mị Sanh khẽ mở mắt. Khí sắc của nàng lúc này có hơi tái nhợt.

“Niệm Từ a Niệm Từ!… Ngươi hại ta thật thảm a!"

Nàng nghiến răng oán độc nói. Thật ra nàng cũng không biết Giang Lưu Nhi đã làm gì để cho khí linh kia tức giận, nhưng nàng đoán hơn tám phần việc mình bị con yêu thú lúc nãy tấn công chắc chắn là do khí linh làm. Mà khí linh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với nàng. Vì vậy, nàng khẳng định nguyên nhân mình ra nông nỗi như bây giờ là xuất phát từ tên tiểu tử kia.

“Nếu không phải sợ làm kinh động tới ba lão già đó thì ta cũng đâu cần..."

Cổ Mị Sanh siết chặt tay, thanh âm lạnh lẽo:

"Lần trước tiểu tử ngươi cưỡng hôn ta, lần này lại hại ta thê thảm như vậy… Niệm Từ. Ngươi chờ xem… Cổ Mị Sanh ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị bị sưu hồn là thế nào!…”

Nếu Giang Lưu Nhi nghe được những lời này, chắc chắn hắn sẽ rất kinh ngạc.

Sưu hồn thuật là một loại thuật pháp dùng để tra xét linh hồn của người khác, qua đó, sẽ biết được hầu hết tất cả những ký ức mà kẻ đó có. Nó chính là cách tra xét bí mật trực tiếp và hữu hiệu nhất. Chỉ có điều nó cũng là loại thuật pháp khá âm độc.

Sau khi thi triển sưu hồn thuật thì người bị sưu hồn có nguy cơ rất cao biến thành một kẻ ngu ngốc đần độn vì linh hồn bị tổn thương. Do vậy, những tông phái tu tiên chính đạo đều hạn chế đệ tử sử dụng sưu hồn thuật, đặc biệt nghiêm cấm thi triển đối với đồng môn. Hầu hết thì chỉ có những tà tu mới thường dùng loại tà thuật này.

Thế nhưng tại sao Cổ Mị Sanh lại muốn thi triển sưu hồn thuật trên người Giang Lưu Nhi? Đại Nhật Cung cũng không phải tà phái gì mà là một trong bốn đại chính phái của tu tiên giới ở Thiên Vũ đại lục. Còn Cổ Mị Sanh, nàng ta chính là một trong năm vị viện chủ của Đại Nhật Cung.

Nếu Giang Lưu Nhi ở đây thì chắc là hắn sẽ có vài suy đoán nào đó về lai lịch của vị Tây viện chủ này. Nhưng tiếc là hắn cũng không có ở đây.

Lúc này, hắn đang ở Tàng Thư Các của Tây viện tra cứu các loại ngọc giản.

Cũng không phải hắn bỗng nhiên nổi hứng muốn tu luyện thần thông hay thuật pháp gì mà đơn giản chỉ là để tra cứu các phương pháp giúp tu sĩ đột phá bình cảnh.

Nghĩ tới bình cảnh hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi còn ở tầng trời thứ mười ba, hắn một đường tu luyện từ Tiên Thiên Cảnh cho đến Vũ Hóa Cảnh cũng không hề gặp phải bất cứ bình cảnh gì. Vậy mà khi tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết chỉ mới bước vào cảnh thứ tư - Hoàng Cảnh - thì đã gặp bình cảnh, hơn nữa còn là bình cảnh ở Hoàng Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, một tiểu cảnh giới.

Giang Lưu Nhi cũng không quá nghĩ ngợi. Tuy nói hắn là tuyệt thế thiên tài nhưng mà Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng là công pháp tiên nhân tu luyện, hoặc ít ra thì hắn nghĩ thế, cho nên khó khăn cũng là điều bình thường.

Hắn tự trấn an mình như vậy.

Sau một hồi lục lọi, cuối cùng Giang Lưu Nhi cũng tìm được vài cuốn ngọc giản ghi lại tâm đắc của mấy vị tiền bối nào đấy. Thế nhưng miêu tả cũng rất mơ hồ. Có người thì là sinh tử rèn luyện mà đột phá, có người thì dùng đan dược mà đột phá, có người thì nhập hồng trần mà đột phá, lại có người thì không làm gì cả cũng đột phá…

Nếu là trước kia thì có bao giờ hắn lại phải đi tìm hiểu biện pháp để đột phá bình cảnh thế này chứ!

Giang Lưu Nhi cảm khái thở dài.

Bên trong cũng có ghi lại mấy loại đan dược có thể giúp tu sĩ Niết Bàn Cảnh đột phá bình cảnh. Tuy rằng hệ thống tu luyện của ta có chút khác biệt nhưng cứ thử xem thế nào đã.

Hắn thầm nhủ.

Hắn cũng đã từng hỏi thử Nghiệt biện pháp để đột phá bình cảnh. Nói thế nào thì Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng là do nó sáng tạo ra, chắc hẳn nó là người rõ ràng nhất. Thế nhưng không hiểu sao gần đây Nghiệt luôn một mực im lặng. Hắn đã cố câu thông nhiều lần nhưng cũng chẳng ích gì.

Không biết có phải quá đa nghi hay không, nhưng hắn cảm thấy dường như Nghiệt cố ý trốn tránh hắn thì phải. Đôi khi hắn cũng có nghĩ rằng nó vì không muốn nói cho hắn biết biện pháp đột phá bình cảnh nên mới như vậy. Nhưng sau đó thì hắn lại thấy không hợp lý. Nghiệt cần sự giúp đỡ của hắn để giúp nó khôi phục linh hồn, theo lý thì nó phải trợ giúp hắn nhanh chóng tăng lên tu vi mới đúng.

Nhẹ lắc đầu, Giang Lưu Nhi đứng lên, tiếp tục đi dạo quanh Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các được chia làm ba tầng. Tầng đầu cất chứa hầu hết là những công pháp phàm cấp cho đến linh cấp hạ phẩm. Tầng hai cất chứa công pháp linh cấp trung phẩm và một số ít công pháp linh cấp thượng phẩm. Tầng ba thì là công pháp linh cấp thượng phẩm và hiếm hoi vài cuốn công pháp linh cấp cực phẩm.

Tầng đầu tiên thì tất cả mọi người ai cũng có thể xem. Tầng hai thì chỉ có đệ tử hạch tâm trở lên mới được vào. Về phần tầng cuối cùng thì chỉ dành cho cấp bậc trưởng lão trở lên.

Vì bây giờ Giang Lưu Nhi vẫn chỉ là một đệ tử bình thường nên hắn cũng chỉ có thể dạo quanh ở tầng một.

Đi một hồi lâu, hắn cũng không tìm thấy công pháp nào vừa mắt. Điều đó cũng là đương nhiên. Bộ công pháp Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết mà hắn tu luyện đã là một công pháp vượt ra ngoài nhận thức của tu tiên giới, đừng nói ở Thiên Vũ đại lục này mà dù là cả ở cõi hạ thiên và cõi trung thiên cũng không chắc có thể tìm được công pháp nào sánh được với nó.

Suy nghĩ của hắn chỉ là muốn học một vài thuật pháp thần thông của bộ công pháp nào đấy để ngụy trang mà thôi. Uy lực của Toái Cốt Chưởng và kiếm chiêu trong Thanh Hà Kiếm Quyết rất lớn, hắn cũng không muốn bị chú ý.

Sau cùng, hắn chọn một ngọc giản.

“Tây Hoàng Kinh"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.