[Dịch]Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 225 : Rõ Ràng Tất Cả




"Ngươi là ai? Chúng ta nhận thức?"

Bạch Vô Cực không kìm được hỏi. Và đáp lại hắn là âm điệu xa xăm như vọng lên từ vực thẳm:

"Ta là ai? Ta... chỉ là một oan hồn chưa được siêu thoát. Một kẻ hận thù. Một người đòi nợ. Bạch Vô Cực! Thù của Lưu Mạn, hôm nay ta bắt ngươi nhất định phải trả!"

"Cô nương."

Lão Phong tử chợt lên tiếng:

"Xin hỏi cô nương là ai, có quan hệ gì với Mạn nhi?"

Người thuộc hạ áo đen kia quay mặt qua nhìn lão Phong tử, sau đó đưa tay gỡ xuống phần áo choàng trên đầu. Chưa dừng lại, nàng tiếp tục tháo hẳn tấm mạn che mặt màu đen của mình. Lần đầu tiên sau mấy mươi năm dài đằng đẵng, rốt cuộc, nàng có thể đối diện với chính bản thân, với đồng môn, với ân sư, với tất cả...

"Ngươi... Ngươi là..."

Lão Phong tử trở nên kích động. Mặc dù gương mặt kia đã bị tàn phá một phần nhưng vẫn có thể nhận ra được những nét quen thuộc năm nào. Huống hồ gì nó còn là những đường nét đã khắc sâu vào tâm trí. Không sai. Đây chính là một trong ba người đệ tử đầu tiên của ông, muội muội của Lưu Mạn: Lưu Thanh!

"Lưu Thanh! Là ngươi?"

Nếu nói ai khác còn kích động hơn cả lão Phong tử thì đó tuyệt đối là Bạch Thiên Thù. Ngỡ ngàng, xúc động, vui mừng, ngờ vực... Bạch Thiên Thù chẳng rõ cảm xúc hiện giờ của mình là gì nữa. Nhưng có thể khẳng định một điều: sự cảnh giác của nàng đã giảm bớt. Như để chắc chắn hơn, nàng tiến lại gần cô gái áo đen, cũng tức Lưu Thanh, nhìn thật kỹ.

Đôi mắt này, chiếc mũi này, bờ môi này,... Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Chẳng biết từ bao giờ, nước mắt Bạch Thiên Thù đã lặng lẽ rơi xuống...

"Là ai? Là ai đã khiến ngươi ra nông nỗi này?... Nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết!"

Để yên bàn tay Bạch Thiên Thù chạy trên gương mặt, Lưu Thanh nhìn thẳng vào Bạch Vô Cực, giọng lạnh lẽo:

"Kẻ đã khiến ta biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này không ai khác ngoài Bạch Lân. Và kẻ đã nhẫn tâm giết chết Lưu Mạn, kẻ đó chính là Bạch Vô Cực!"

Oang!

Những lời Lưu Thanh vừa nói chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang. Nó làm ai nấy đều choáng váng. Cùng một nội dung, nhưng khi được phát ra từ Lưu Thanh thì lại khác hoàn toàn với khi do Cổ Mị Nhi công bố. Tất nhiên, nó cũng làm cho Bạch Thiên Thù phải bàng hoàng.

"Lưu Thanh... Không thể nào... Nhị ca ta sao có thể hại ngươi được. Còn phụ thân ta... Phụ thân ta sao có thể... sao có thể..."

Bạch Thiên Thù liên tục lắc đầu. Đáp án nọ nàng không sao tiếp nhận được. Nó... quá kinh khủng.

Khác với Bạch Thiên Thù, lão Phong tử có vẻ trấn tĩnh hơn. Ông hỏi:

"Thanh nhi. Sư phụ muốn ngươi xác nhận lại một lần nữa. Những gì ngươi nói, tất cả đều là sự thật?"

Gật mạnh đầu, Lưu Thanh kể:

"Còn nhớ năm đó, một tháng sau ngày Lưu Mạn bị hại... Vào một đêm, đệ tử đi đến động phủ trước kia của Lưu Mạn thì vô tình bắt gặp Bạch Lân ở đấy. Và cũng lại vô tình, đệ tử nghe được chính miệng hắn tự nói ra nguyên nhân thật sự về cái chết của Lưu Mạn. Đến tận bây giờ, đệ tử vẫn còn nhớ như in từng câu từng chữ của hắn. Hắn nói: "Mạn nhi, ngươi đừng trách ta. Ta biết mình có lỗi với ngươi. Đáng lý ra ta phải báo thù cho ngươi. Nhưng, Mạn nhi, ta không thể. Ta không thể giết phụ thân mình được. Ta không đủ sức..."

"Trời ơi..."

Nghe đến đó, Bạch Thiên Thù bưng miệng nghẹn ngào thốt lên. Nàng cảm thấy thế gian này như đang đảo lộn quay cuồng. Mấy mươi năm... Suốt mấy mươi năm dài chưa một lần nàng quên bỏ thù hận. Nàng muốn tự tay băm vằm tên hung thủ đã nhẫn tâm sát hại người tỷ muội của mình. Báo thù. Rửa hận. Mấy mươi năm qua nàng gần như chỉ sống vì điều đó. Thế nhưng... tên hung thủ kia lại là phụ thân nàng. Trên đời còn có màn kịch nào bi ai hơn nữa không? Ông trời tại sao lại trêu ngươi nàng như vậy? Nàng muốn ngửa mặt hét to. Nhưng... nàng chẳng thể thốt ra thêm câu nào nữa.

Giữa lúc lòng người hoang mang, từ trong góc khuất, một cô gái bước ra. Vẫn bạch y, mạn trắng quen thuộc. Chỉ là... mắt nàng đã nhòa lệ.

"Tại sao?... Tại sao?... Rốt cuộc là tại sao?..."

Đối lập với những giọt nước mắt không ngừng rơi, giọng Bạch Ngọc Kinh lạnh lùng cất lên:

"Mẹ ta đã gây ra lỗi lầm gì? Tại sao ngươi phải ra tay tàn độc như vậy? Hả gia gia?"

Hai chữ "gia gia" trong lời nàng nghe mới khinh bỉ và ghê tởm làm sao. Ai cũng thừa hiểu hàm ý của nó. Với Bạch Vô Cực thì càng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Tuy nhiên, hắn vẫn khăng khăng phủ nhận:

"Thiên Thù, Ngọc Kinh, các ngươi đừng nghe bọn chúng! Tất cả chỉ là do bọn chúng bịa đặt! Nhất định là Lưu Thanh đã cấu kết với Âm Dương Tông để vu oan giá họa cho ta!"

"Bạch Vô Cực."

Im lặng từ nãy giờ, lão Phong tử chợt lên tiếng. Không khó để nhận ra giọng ông đã trầm đi rất nhiều.

"Đệ tử của ta thế nào, ta hiểu rõ. Nó sẽ không gạt ta. Thật chẳng thể nào ngờ được hung thủ sát hại Mạn nhi lại là ngươi. Hôm nay, ta bắt ngươi phải đền tội!"

Mắt thấy lão Phong tử sắp ra tay thì một tiếng hô ngăn lại:

"Phong lão quái! Khoan đã!"

"Phong Thiên Thu! Ngươi muốn ngăn cản ta?"

"Không phải. Ta chỉ muốn xác nhận một việc."

Ánh mắt sắc lạnh, Phong Thiên Thu nhìn Bạch Vô Cực, hỏi:

"Ngọc Thường và những nữ trưởng lão đã mất tích gần đây có phải là do ngươi làm?"

Trước hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm vào, sau vài giây im lặng, Bạch Vô Cực bỗng cười phá lên:

"Ha ha ha!... Ha ha ha ha!... Không sai! Chính là ta làm! Lưu Mạn, Phong Ngọc Thường và những nữ trưởng lão đã mất tích, tất cả đều là bị ta sát hại, tất cả đều bị ta thái bổ!"

"Súc sinh!"

Phong Thiên Thu chửi to:

"Ngươi thân là trụ cột của chính phái lại đi tu luyện tà thuật, còn làm ra những chuyện ghê tởm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Vì cái gì ư? Chính là vì cái này!"

Lời vừa dứt, toàn thân Bạch Vô Cực bỗng phát ra một luồng uy áp kinh người.

"Chân Đan Cảnh hậu kỳ!"

"Ha ha ha! Đúng vậy! Chính là Chân Đan Cảnh hậu kỳ. Các ngươi thừa biết mấy mươi năm trước ta đã bị trúng phải một pháp ấn, tuổi thọ chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Nếu không tu luyện tà thuật, nếu không đột phá Chân Đan Cảnh hậu kỳ thì ta làm sao có thể duy trì được mạng sống của mình. Bạch Vô Cực ta vẫn chưa muốn chết."

Sau những gì hắn thừa nhận, Phong Thiên Thu đã giải tỏa được một số nghi hoặc trong lòng:

"Mấy năm nay ta vẫn một mực hoài nghi tại sao ngươi chẳng những chưa chết mà khí sắc còn ngày một hồng hào sung mãn. Hóa ra không phải nhờ vào bí thuật gì đó như ngươi nói mà là dựa vào tà thuật thái âm bổ dương."

"Phong Thiên Thu, loại người này cần gì phải nói nhiều. Để ta đem băm vằm hắn ra!"

Lão Phong tử đã không thể đợi được nữa. Ngay lập tức, ông lao vào tấn công Bạch Vô Cực.

"Oành... Oành"

"Phong lão quái! Hôm nay ta đã đột phá đến Chân Đan Cảnh hậu kỳ, ngươi còn là đối thủ của ta?"

"Chân Đan Cảnh hậu kỳ thì thế nào? Ngươi tưởng chỉ mình ngươi mới biết đột phá? Mở to mắt chó của ngươi ra xem cho kỹ đây!"

Dứt lời, khí thế trên người lão Phong tử đột ngột dâng lên mạnh mẽ, so với Bạch Vô Cực thì không hề thua kém chút nào.

"Ngươi cũng đột phá Chân Đan Cảnh hậu kỳ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.