[Dịch]Đích Trưởng Tôn

Chương 34 :  Chương 34




Sau khi Trường Ninh trở về từ tiệc ân vinh, thư bổ nhiệm chính thức đã được Lại bộ đưa tới, cho nàng chuẩn bị nửa tháng rồi đến Đại lý tự, còn liệt kê một số đồ cần chuẩn bị trước.

Vợ chồng Đậu thị biết chuyện đương nhiên rất vui mừng, còn mời người đến làm quan phục cho Triệu Trường Ninh. Nhưng ngược lại, Triệu lão thái gia và Chu Thừa Lễ hay tin, lại không hề thấy có bao nhiêu tốt đẹp.

Triệu Trường Ninh bị bọn họ gọi tới bàn chuyện.

Triệu lão thái gia ngồi ở đằng trước, tay vịn mép bàn thở dài: “Vốn tưởng rằng con đỗ Thám hoa, rồi vào Hàn lâm viện, sẽ không gặp phải trắc trở gì. Nhưng nhậm chức ở Đại lý tự… không thể lường trước là phúc hay họa. Trước nay vội vàng đều không có kết quả tốt, Hoàng thượng là minh quân, lý nào lại không hiểu điều này.”

“Thái tử coi trọng ngươi, nên Hoàng thượng mới có ý rèn luyện.” Chu Thừa Lễ nói với nàng, “Nhậm chức ở Đại lý tự chưa chắc đã hay, thứ nhất ngươi là tân khoa Thám hoa, không thực tập ở Hàn lâm viện đã vào Đại lý tự nhậm chức, nếu không có bản lĩnh thật sự e khó lòng khiến người tin phục. Thứ hai làm quan trong Đại lý tự vốn rất khó, chỉ sợ nếu ngươi xử trí không thỏa đáng ngược lại còn phá hỏng tiền đồ.”

Triệu Trường Ninh cũng hiểu những điều này, nàng gật đầu đáp: “Thất thúc yên tâm, ta không hề vì vậy mà đắc ý, trong lòng vẫn luôn cảnh tỉnh.”

Thái tử đánh giá cao nàng mới đề bạt nàng, nếu nàng không có tài hoa tương xứng, sẽ cô phụ sự cất nhắc của Thái tử. Vả lại chức quan Đại lý tự há có dễ làm? Đại lý tự chính là một trong cửu khanh‘¹’, một trong tam tư pháp*, cũng là chi khó vào nhất trong tam tư pháp, nắm giữ tố tụng khắp thiên hạ, địa vị cao hơn rất nhiều so với Hồng lư tự, Thái thường tự cùng cấp bậc.

*Tam tư pháp: Hình bộ, Đô sát viện, Đại lý tự

Triệu lão thái gia gật đầu: “Thất thúc con nói chí phải, có điều nếu đã nhận được thánh chỉ, vậy không cần nghĩ những chuyện này nữa. Sau khi tới Hàn lâm viện ghi danh xong, lại quay về chỗ ta, mỗi ngày ta sẽ giảng cho con ít chuyện chốn quan trường cùng đạo làm quan, tránh cho con không hiểu đường ngang ngõ tắt.”

Triệu lão thái gia dặn dò nàng từng ly từng tý, sau đó để nàng về nghỉ ngơi. Trường Ninh và Chu Thừa Lễ cùng ra ngoài, hắn đi ở phía trước nói với nàng: “Ngươi theo ta tới đây.”

Hai người về đến Đông viện, lúc này đang là cuối xuân, bên ngoài hải đường đua nhau rơi rụng, phủ kín mặt đất một màu phấn hồng. Dưới ánh mặt trời cuối xuân, Triệu Trường Ninh thấy được mày mi dứt khoát của Chu Thừa Lễ, tuấn mỹ mà nho nhã.

“Ta có chuyện cần nói với ngươi.” Chu Thừa Lễ nhấc ấm trà trên bàn lên, “Vi sư không muốn giấu ngươi, quan bào hôm qua ta mặc, là vì có chuyện cần đi xử lý. Tuy nói ta chỉ là Tri huyện một phương, nhưng trên người còn mang chức vụ quan trọng không thể để người ngoài biết. Đợi đến lúc thích hợp ta sẽ nói rõ với ngươi. Giờ ngươi đã đỗ Thám hoa, ta sẽ từ từ truyền thụ cho ngươi Tâm học.”

Hắn xưng là ‘Vi sư’, mối quan hệ này thậm chí còn thân thiết hơn cả thất thúc. Nghe hắn nói sắp sửa truyền thụ Tâm học cho mình, Trường Ninh không giấu được tia kích động. Về chuyện thân thế của thất thúc, từ lâu nàng đã biết Chu Thừa Lễ không đơn giản, người này có bí mật, nhưng nàng sẽ không đi bới móc. Trường Ninh trước nay luôn giữ nguyên tắc thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Trường Ninh nghĩ ngợi một hồi, xoay vòng chén trà trong tay: “Thất thúc, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài. Hoàng thượng có bốn vị hoàng tử, nay ta đã được Thái tử nhìn trúng, nhà chúng ta cũng thuộc đảng Thái tử, bởi vậy muốn tìm hiểu một chút ba vị còn lại.”

Nghe thấy câu hỏi của nàng, ánh mắt Chu Thừa Lễ chợt lóe. Rất nhanh đã bình ổn lại, gật đầu trả lời: “Được, vậy ta sẽ kể cho ngươi.”

Chu Thừa Lễ nghĩ ngợi một hồi, tựa như đang suy xét, sau đó mới nói: “Đại hoàng tử năm tuổi chết yểu không bàn. Nói về nhị hoàng tử Chu Minh Sí đi, mẹ ruột của hắn là Trang tần Tiêu thị, vì xuất thân kém nhất trong bốn vị hoàng tử, bởi vậy không được coi trọng. Sau đó biên cương phía bắc nổi lên phiến loạn, Hoàng thượng không an lòng, nên đã phái hắn đi làm Giám quân nhằm chấn hưng sĩ khí.”

Phái hoàng tử làm Giám quân, cách làm này Triệu Trường Ninh có nghe qua, đế vương sẽ dùng chính nhi tử của mình để nền cai trị thêm vững chắc. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chẳng ai có thể nói trước đứa trẻ này còn trở về được hay không, nên thông thường sẽ phái đi những hoàng tử không được sủng ái. Triệu Trường Ninh từng được diện kiến thánh nhan của Hoàng thượng, người như thế, vậy mà cũng phái con trai mình đi làm Giám quân, quả nhiên là đế vương vô tình!

Ngay sau đó Chu Thừa Lễ lại nói: “Nhưng không ai ngờ rằng —— vị hoàng tử trước giờ trầm lặng ít nói, lại là tướng tài có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, ra chiến trường giết giặc, uy chấn địch quân, đánh cho biên cương chia năm xẻ bảy. Khi đó tin tức truyền về kinh thành… nhị thúc ngươi còn vô cùng hoảng sợ, Đông cung cũng có phần luống cuống tay chân.”

Hắn dùng ngữ điệu bình thản miêu tả qua loa chuyện này.

“Về sau, nghe nói các tướng sĩ còn phong cho Chu Minh Sí uy danh ‘Chiến thần’, hồ như hắn đã tiến thêm một bước nắm được binh quyền, thậm chí là lòng quân. Tuy biên cương đã được củng cố, nhưng quan viên ủng hộ Thái tử lại dâng tấu dồn dập, nói đao kiếm không có mắt, nhị hoàng tử thân thể ngàn vàng, hiện tại chiến sự đã tạm lắng, chi bằng triệu hồi về kinh thì hơn. Hoàng thượng chuẩn tấu, đợi Chu Minh Sí trở về, phong cho hắn đất đai, còn ban thưởng phủ đệ cùng vàng bạc, ruộng đồng, người hầu. Đối đãi với hắn tốt gấp vạn lần lúc trước. Sau đó mọi người thấy hắn vẫn không được Hoàng thượng trọng dụng, vả lại dường như hắn cũng không có tâm tư này, khiêm tốn như trước, cũng chưa từng kết giao với đại thần, bởi vậy người ở Đông cung dần dần không còn chú ý đến hắn nữa.”

Triệu Trường Ninh bất giác đã uống hết một chén trà, nàng phát hiện thất thúc rất có năng khiếu kể chuyện! Một đoạn này nàng nghe đến say sưa hứng thú.

Chu Thừa Lễ thấy nàng nghe cực kỳ chăm chú, khẽ cười một tiếng, tiếp tục kể: “Nói về tam hoàng tử Chu Minh Duệ đi, mẹ ruột hắn là Lý quý phi, từ nhỏ đã dày công nuôi dưỡng, lớn hơn Thái tử một tuổi, đây mới là người chúng ta cần lưu tâm nhất. Xuất thân không thấp, từ nhỏ đã thích tranh giành hơn thua với Thái tử. Có điều Chu Minh Duệ kém hơn Thái tử rất nhiều, thật ra không hề có sức uy hiếp.”

“Cuối cùng chính là Thái tử —— Thái tử điện hạ là nhi tử duy nhất của Hiếu Ý Hoàng hậu. Từ nhỏ đã được Hoàng thượng dẫn theo bên người đích thân nuôi nấng, nhân hậu ôn hòa, nếu tương lai có thể kế thừa một thiên hạ thái bình không loạn lạc, ắt sẽ là một minh quân. Có điều vì quá mức ôn hòa, khó tránh khỏi cần đến những phụ thần bén nhọn, bằng không thiên hạ khó mà vững.”

“Về phần tứ hoàng tử, còn chưa đầy năm tuổi, không cần phải bàn nhiều nữa.”

Chu Thừa Lễ dăm ba câu đã nói xong, thấy Triệu Trường Ninh vẫn đang ngẩn ngơ, bèn giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng: “Được rồi, sắc trời không còn sớm, mau quay về đi.”

“Đa tạ những lời hôm nay của thất thúc.” Triệu Trường Ninh lúc này mới đứng dậy, chỉnh lại vạt áo chuẩn bị trở về. Nghe ý của thất thúc, hiện tại địa vị của Thái tử rất vững vàng, vậy nàng không cần phải quá lo lắng.

“Trường Ninh.” Chu Thừa Lễ đột nhiên gọi nàng lại.

“Vâng?” Triệu Trường Ninh ngoảnh đầu, gió mát phất qua làm đai lưng nàng phiêu động, tuấn tú thanh lệ đến lạ thường.

“Ngươi thích thế này chứ? Đỗ Thám hoa, vào triều làm quan…” Chu Thừa Lễ đưa lưng về ánh sáng, đột nhiên Trường Ninh không còn nhìn rõ nét mặt hắn.

Trường Ninh đứng lặng một hồi, nhàn nhạt nói: “Ta thích.” Dựa vào chính mình thế này rất vững chắc, đồng thời cũng hy vọng bản thân có thể lớn mạnh từng ngày.

Thật lâu sau Chu Thừa Lễ mới dịu dàng nói: “… Ngươi thích thì tốt.”

Một trận gió nổi lên, những cánh hoa còn sót lại bị bàn tay vô hình kéo khỏi cành, thả chúng rơi rụng trước thềm hiên. Triệu Trường Ninh nhìn hắn trong chốc lát, không rõ hắn định nói gì, bèn chắp tay rời đi. Nàng nghe thấy phía sau lặng yên không một tiếng động, bàn tay khẽ nắm chặt.

Trở về Tây viên, đúng lúc tiệm may đưa quan phục tới cho nàng, Hương Phỉ cầm đến cho nàng xem.

Vì mới là quan tòng lục phẩm, nên chỉ có hai bộ công phục và thường phục‘²’. Công phục mặc khi yết kiến Hoàng thượng, không dùng được mấy. Thường phục gồm ba bộ phận mũ cánh chuồn, áo đoàn lĩnh và đai lưng hợp thành. Mũ cánh chuồn có hình tròn vành vạnh, hai bên đều gắn một chiếc cánh, ngoài là vải sa đen, trong cố định bằng sợi mây, nhẹ mà chắc. Đây chính là ngọn nguồn câu nói ‘Rơi mất mũ cánh chuồn’ người đời sau thường dùng. Áo đoàn lĩnh lại may bằng lụa màu xanh có vạt chéo, thêu hoa văn cò trắng. Đây là bộ quan phục đầu tiên của Triệu Trường Ninh, nàng cầm trong tay xem xét kỹ lưỡng, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn.

Nàng sai Hương Phỉ đem cất quan phục, lúc này Tống nhũ mẫu hầu hạ Đậu thị tiến vào, bà hành lễ với Trường Ninh: “Đại thiếu gia, lão gia và thái thái đang cãi vã ở tây thứ gian*. Nô tỳ tới mời ngài qua đó, giúp khuyên nhủ đôi câu.”

*Tây thứ gian: gian thứ phía tây, chỉ vị trí phòng như đông sương phòng (sương phòng phía đông).

Tống nhũ mẫu là người Đậu thị tin cậy nhất, Triệu Trường Ninh nhíu mày: “Nhũ mẫu, đang yên đang lành, sao tự nhiên bọn họ lại cãi vã?” Đậu thị là mẫu vợ hiền dâu thảo điển hình, luôn coi trượng phu bằng trời, sao có thể tranh cãi với phụ thân được.

“Ngài theo nô tỳ tới đó sẽ biết.” Tống nhũ mẫu nhỏ giọng nói, “Trên đường nô tỳ sẽ kể cho ngài.”

Nếu không phải chuyện nghiêm trọng, Tống nhũ mẫu sẽ không tới phiền nàng. Triệu Trường Ninh không cả kịp đổi quần áo, dẫn đầu xông ra khỏi viện, còn gọi thêm hai tên nô bộc trong viện theo cùng. Dọc đường Tống nhũ mẫu giải thích với nàng. Đậu thị và Triệu Thừa Nghĩa xảy ra mâu thuẫn, không phải vì gì khác, mà chính là vì hôn sự của Triệu Trường Ninh!

Ngày ấy ở tiệc ân vinh, thân là Thị lang Lễ bộ, Đỗ đại nhân cũng có tham dự, thấy Triệu Trường Ninh quả nhiên tiến thoái chừng mực, lịch sự tuấn tú, lại còn được Thái tử triệu kiến. Trong lòng càng thêm vừa ý chàng rể tương lai này, bất chấp đêm khuya lại tới bái phỏng Triệu lão thái gia, đem mục đích của mình nói rõ ràng hơn.

Triệu lão thái gia đã sớm đem so bát tự của tôn nhi cùng Đỗ Nhược Quân, Triệu Trường Ninh tuổi Tuất Cẩu, Đỗ tiểu thư lại cầm tinh Mão Thỏ, Tuất Cẩu phối Mão Thỏ, đúng là trời sinh một đôi. Nóng ruột chỉ muốn Triệu Trường Ninh lập tức cưới tiểu thư Đỗ gia về nhà, để thẳng bé có một nhạc phụ là Thị lang đại nhân. Bởi vậy sau khi Đỗ đại nhân rời khỏi, ông bèn gọi nhi tử đến bàn chuyện hôn sự của Triệu Trường Ninh.

Sau khi Triệu Thừa Nghĩa biết được Đỗ đại nhân có ý gả khuê nữ cho Triệu Trường Ninh, sửng sốt mất một lúc, sau đó mới phản ứng lại được, thương lượng với Triệu lão thái gia: “Được! Con thấy hôn sự này quá tốt! Giờ nên định được rồi, đến mùa hè là có thể vào cửa. Để Ninh nhi thành gia trước, rồi sẽ bàn chuyện lập nghiệp sau.”

Triệu lão thái gia thấy hắn hai ba câu đã bàn tới vào cửa, híp mắt cười: “Ta cũng thấy vừa vặn lắm, con đừng vội, tam lễ sáu sính cần phải có thời gian, con nói một tiếng với Ninh nhi trước đi.”

“Trong chuyện nam nữ thằng bé y như khúc gỗ, chúng ta cứ định thay nó là được, mai này tự nhiên sẽ thông suốt thôi.” Triệu Thừa Nghĩa nghĩ tới nhi tử vừa đỗ Thám hoa, đã có mối hôn sự tốt thế này tìm đến tận cửa, quả là song hỷ lâm môn! Có vị nhạc phụ như thế, đường làm quan của Trường Ninh sau này chắc chắn sẽ bằng phẳng thênh thang. “Vẫn phải đa tạ phụ thân đã suy tính cho y.”

Triệu lão thái gia vuốt râu cười: “Trường Ninh là đích trưởng tôn của ta, ta không suy tính cho nó thì suy tính cho ai. Được rồi, con trở về nói lại với đại nhi tức* đi.”

*Đại nhi tức: con dâu cả

***

Lại nói Đỗ đại nhân trở về, Đỗ Nhược Quân cũng ra nghênh đón: “Cha, dự tiệc ân vinh sao lại về muộn như thế?”

“Con gái ngoan của ta, con phải cảm tạ phụ thân đấy”. Đỗ đại nhân cười nói, “Rót cho cha chén trà.”

Trong lòng Đỗ Nhược Quân giờ đang tràn ngập hình ảnh người nọ đỗ Thám hoa, cưỡi ngựa dạo phố, tất cả mọi người vây kín lấy chàng, chàng ngồi trên lưng ngựa cao cao, đeo hoa nhung mặc áo lụa đỏ thẫm, nụ cười lại vẫn như ngày gió nhẹ mây thưa, lòng nàng xiết lại, kéo tay áo Đỗ đại nhân: “Cha, đừng uống trà vội, cha định nói gì?”

“Không phải con thích y sao? Ta sẽ gả con cho y.” Đỗ đại nhân từ tốn nói, “Y đỗ Thám hoa, lại được Thái tử coi trọng. Con gái ta tinh mắt lắm, người này gả được!”

Đỗ Nhược Quân thoắt cái không nói nên lời, chỉ cảm thấy trái tim đang đập loạn. Thám hoa lang tuấn tú cưỡi ngựa dạo phố, thiếu niên tựa tiên giáng trần trong thư phòng ngày đó, sẽ cưới nàng thật sao? Nàng vội hỏi: “Vậy chàng… chàng đã đồng ý chưa?”

“Con gái ngoan của ta, hôn sự trước nay phải theo lệnh cha mẹ, tổ phụ y đồng ý rồi, chẳng lẽ y còn không bằng lòng? Chẳng qua nhà chúng ta cưng chiều con, mới để con tùy ý lựa chọn.” Đỗ đại nhân mỉm cười nhìn nữ nhi e lệ, “Hơn nữa, y sẽ từ chối nhà chúng ta hay sao?”

Đỗ Nhược Quân mới nở nụ cười, kéo tay áo Đỗ đại nhân nói không ngớt: “Được rồi cha! Nữ nhi pha trà cho người, cha cứ ngồi đi, đừng để mệt nhọc quá!” Dứt lời dẫn nha đầu tới phòng trà pha trà cho ông, bước đi vô cùng nhanh nhẹn. Đỗ đại nhân càng cảm thấy chỉ cần nữ nhi vui vẻ, vậy cửa hôn sự này có gì mà không tốt.

Triệu Thừa Nghĩa cũng mang theo suy nghĩ từ nay hai nhà trở thành thông gia, Ninh nhi có thể trèo cao lấy được con gái Thị lang đi gặp Đậu thị, định bụng kể cho bà nghe chuyện vui này.

Đậu thị đang may giầy cho Trường Ninh, nghe vậy sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “Không được… Ninh nhi không thể lấy Đỗ tiểu thư!”

Triệu Thừa Nghĩa không ngờ tới Đậu thị lại có phản ứng này, nhướng mày hỏi: “Đỗ gia người ta, ai tốt mà chẳng chọn được, chọn Ninh nhi cũng vì coi trọng nó đỗ Thám hoa. Ta nói cho bà hay, chớ có mang suy nghĩ tầm thường của phụ nữ, bà biết có một Thị lang đại nhân làm nhạc phụ, được người che chở, tiền đồ của Ninh nhi sẽ thuận buồm xuôi gió bao nhiêu không?”

Đậu thị tim đập thình thình. Nếu được, đương nhiên bà bằng lòng tìm một nàng dâu có gia thế tốt cho Triệu Trường Ninh, săn sóc y giúp y sinh con dưỡng cái, để y bớt vất vả phần nào.

Nhưng mà không được, Triệu Trường Ninh có thể lấy ai?

Do bà chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nên làm thế nào mới phải? Hiện tại Trường Ninh còn chưa vào triều làm quan, không thể nói ra ngay lúc này. Bằng không với cái tính cứng nhắc của trượng phu, sợ rằng sau khi sự việc bại lộ, sẽ không đời nào để Trường Ninh đến Đại lý tự! Thấy sắc mặt trượng phu ngày một xấu đi, trong nguy cấp cái khó ló cái khôn, bà đột ngột nói: “Ninh nhi… vài năm trước đã đính ước với biểu muội nhà ngoại y rồi, không thể lấy người khác!”

Triệu Thừa Nghĩa nghe mà thấy lạ: “Đính ước, chuyện lúc nào? Tại sao bà không nói cho ta biết?”

Lời vừa buột khỏi miệng, Đậu thị mới bình tĩnh lại đôi chút. Bát nước hắt đi không thể thu về, kế tiếp chỉ đành cứng miệng nói: “Là Tích nhi đích nữ nhà cậu hai nó, nhỏ hơn y bốn tuổi. Trước đây… ta dẫn y về Đậu gia, y đã phải lòng Tích nhi rồi. Bởi vậy ta và nhị mợ hai đã trao đổi tín vật đính ước, trong kho vẫn còn miếng ngọc đính ước đó, việc này đã định từ lâu, có điều ta quên bẵng chưa kể với ông thôi.” Tiếng Đậu thị nói chuyện càng lúc càng nhỏ dần.

Bởi vì sắc mặt Triệu Thừa Nghĩa ngày một sa sầm, cuối cùng vỗ mạnh bàn quát: “Làm bừa! Ninh nhi là đích trưởng tôn, hôn sự của y có thể dễ dàng định đoạt thế sao?”

Không đợi Đậu thị mở miệng ông đã ngắt lời: “Nhị ca bà có thân phận gì? Đậu thị các người đã sớm suy tàn, giờ nhị ca bà chẳng qua là một Tri huyện Sơn Đông, so kiểu gì được với nhà họ Đỗ?” Đừng nói Đỗ gia, giờ đây Đậu gia còn kém xa Triệu gia. Nếu Đậu thị định cho hài tử mối hôn sự này, là đang hại y!

Đậu thị nói: “Khi đó ta không nghĩ nhiều như thế, chẳng qua hôn sự này đã định rồi. Nếu chúng ta từ hôn, người Đậu gia sẽ nghĩ thế nào? Khuê nữ người ta trong trong sạch sạch, chưa có danh phận đã bị chúng ta vũ nhục, nếu bọn họ thẹn quá hóa giận truyền ra ngoài, tố Trường Ninh là hạng xu nịnh bề trên hiếp đáp kẻ dưới, muốn vịn cành cao mới từ hôn, vậy tiền đồ mai sau của y phải làm sao?”

Triệu Thừa Nghĩa đã tức đến nghẹn họng, ngón tay run run chỉ vào Đậu thị: “Bà!! Cái loại phụ nữ ngu dốt này, bà đang hại Ninh nhi đấy bà có biết không?” Giờ mà bảo với Đỗ gia, thật ra Ninh nhi đã hứa hôn rồi, đây rõ ràng là muốn kết thù! “Hôn sự này buộc phải thành, bất luận bà nói gì đi nữa.”

Đậu thị chưa từng thấy trượng phu mắng mình như vậy, viền mắt đỏ lên, run rẩy nói: “Tại thiếp thất không hiểu chuyện… nhưng hôn sự với Tích nhi đã định rồi, bên Đỗ tiểu thư, thực sự không thể ưng thuận!” Một bên lại ra hiệu với Tỗng nhũ mẫu, để bà nhanh chóng đi tìm nhi tử tới. Nếu nhi tử không tới, sợ rằng bà không chịu nổi sự chỉ trích của trượng phu.

Lúc Tống nhũ mẫu đưa Trường Ninh tới, Triệu Thừa Nghĩa quả nhiên vẫn đang quở trách Đậu thị.

Triệu Trường Ninh bước nhanh lại, đỡ Triệu Thừa Nghĩa ngồi xuống, thở dài: “Cha, cha bớt giận, nghe con nói đã.”

Triệu Thừa Nghĩa thấy nhi tử đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con trai, mẹ con hại con rồi! Mụ đàn bà ngu dốt này dám tự ý quyết định hôn sự cho con! Bên Đỗ đại nhân còn chưa biết phải ăn nói thế nào!”

“Cha, chưa chắc đây đã là chuyện xấu, cha nghe con nói.” Trên đường đi Triệu Trường Ninh đã nghĩ ra lý do thoái thác, phải làm sao mới thuyết phục được Triệu Thừa Nghĩa không bắt nàng cưới Đỗ tiểu thư, nếu nàng đúng là nam, vậy cưới hay không đều được cả, nhưng giờ thì không được. “Thật ra con cưới Đỗ tiểu thư chưa hẳn đã tốt.”

Triệu Thừa Nghĩa nghe mà khó hiểu: “Sao lại không tốt? Đây là cửa hôn sự không thể nào tốt hơn!”

Triệu Trường Ninh cười lắc đầu: “Cha thử nghĩ kỹ xem, thứ nhất, Đỗ gia đã có rất nhiều con trai, kẻ khác không nói, Đỗ Thiếu Lăng lại là tiến sĩ cùng khoa với con, hắn còn có ca ca đệ đệ, giả sử Đỗ đại nhân thật sự có tài nguyên chính trị, cha nói xem, ông ta đã có bao nhiêu đứa con như thế, rốt cuộc sẽ cho ai đây?”

Triệu Thừa Nghĩa nghe nhi tử nói vậy thì tỉnh táo lại, suy nghĩ một hồi, hình như cũng có phần đúng. Đỗ đại nhân có hai nhi tử đích xuất, ba nhi tử thứ xuất, đâu ra còn che chở cho Trường Ninh?

Triệu Trường Ninh cười một tiếng: “Lại nói thứ hai, nếu con dựa vào nhạc phụ để thăng quan, lời này đồn ra ngoài cũng không hay ho gì.”

“Được, lại đến cái thứ ba…” Triệu Trường Ninh ngừng một chút, lòng âm thầm tạ lỗi với Đỗ tiểu thư, nàng cũng vì bất đắc dĩ thôi. “Đỗ cô nương là tiểu thư đích xuất duy nhất của Đỗ gia, ở nhà phụ thân mẫu thân nàng vô cùng chiều chuộng, muốn gì được nấy. Nếu đến nhà chúng ta, lỡ như chăm sóc không tốt, chỉ e Đỗ đại nhân Đỗ phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu nàng ta mắc sai lầm, cha cũng không tiện trách móc, càng đừng nhắc đến việc để nàng quản lý việc nhà, tận hiếu thay nhi tử. Nếu nhi tử lấy về, chỉ đành coi như thờ một pho tượng Phật, không dám mảy may đắc tội.”

Triệu Thừa Nghĩa nghe nhi tử nói bao nhiêu, dường như đã bị thuyết phục ít nhiều. Nhi tử nói cũng có lý, Đỗ đại nhân đồng ý để nữ nhi gả vào nhà kém hơn, hẳn cũng cho rằng Triệu gia thế yếu, không dám làm gì con gái ông ta. Nếu cứ lấy về, sao có thể làm hiền thê của nhi tử được?

Vậy chẳng thà cưới cho nhi tử một cô nương gia thế thấp, biết quán xuyến việc nhà, chăm sóc nhi tử, sinh con dưỡng cái cho y. Để nhi tử trên quan trường không còn lo lắng chuyện nhà.

Triệu Thừa Nghĩa đã hơi mệt mỏi, nhưng vẫn trừng mắt với Đậu thị: “Chuyện thế này sao không nói sớm, chúng ta đã đắc tội với Đỗ gia rồi!” Ông đứng lên, định bụng lập tức đi nói rõ với Triệu lão thái gia, càng kéo dài, càng tránh né lại càng thêm phiền phức. Nghĩ ngợi một chút lại căn dặn Đậu thị, “Nếu cô nương kia đã nhỏ hơn Trường Ninh bốn tuổi, vậy cũng sắp tròn mười bốn rồi. Bà gửi thư cho nhị tẩu hỏi thăm tình hình gần đây đi…”

Đậu thị vội vã gật đầu, đợi Triệu Thừa Nghĩa đi rồi, mới dám lau nước mắt.

Triệu Trường Ninh vỗ vỗ lên vai mẫu thân: “Mẹ, đừng khóc nữa, nói kỹ càng cho con biết chuyện của Tích nhi… còn cả…” Nàng ngưng mắt nhìn Đậu thị, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Người Đậu gia, có biết chuyện của con không?”

Đậu thị lập tức lấy lại tinh thần: “Con chớ lo, đầu tiên chỉ có bà ngoại con biết. Sau đó trước khi bà ngoại con đi, đã đem chuyện này kể với mợ hai con, lúc còn sống bà ngoại tin tưởng mợ hai nhất. Ta sẽ nói nguyên do cho mợ hai con, để bà biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Vậy thì tốt, nếu vị biểu muội này chưa đến mười bốn tuổi, có thể mượn nàng kéo dài một hai năm. Chuyện hôn sự tạm thời đã định, sau này cứ thống nhất nói vậy.” Triệu Trường Ninh nghĩ một chút, “Thư của mẹ và mợ hai cứ để con viết, mẹ gửi đi là được rồi.” Nàng sợ trong thư Đậu thị lại lòi đuôi, hơn nữa nói thật, bảo nàng tin một người xa lạ chưa gặp mặt mấy lần, nàng quả thực không làm được.

Hôm nay nhi tử chính là xương sống của bà, mọi thứ Đậu thị đều nghe theo Trường Ninh.

Thấy vậy Triệu Trường Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, xem như kết thúc được chuyện này. Về phần đắc tội Đỗ gia, nàng không hề muốn, nhưng đến nước này đã thật sự hết cách rồi, nàng không thể nào cưới Đỗ tiểu thư về nhà được.

Triệu lão thái gia biết chuyện, tiếc nuối có thừa, chỉ đành trách Đậu thị hồ đồ. Ông đích thân tới nhà nhận lỗi với Đỗ đại nhân, lời hay cũng nói cạn, Đỗ đại nhân vẻ mặt lạnh như băng không hề lay động, quả nhiên đã đắc tội với Đỗ gia.

Sau đó Triệu Thừa Nghĩa thậm chí Triệu Trường Ninh đều tới cửa, Đỗ gia hết thảy từ chối không tiếp.

Năm ngày sau, Đỗ Thiếu Lăng cũng vì chuyện này mà tìm tới tận cửa.

Triệu Trường Ninh pha cho hắn một bình trà, hơi nóng mờ mịt cùng tiếng nước nhỏ tý tách. Nàng hơi vươn tay, mời hắn uống trà: “Phượng Hoàng Đơn Tùng*, huynh thích uống trà đắng.”

*Tên dòng trà xanh của Triều Châu – Trung Quốc

Đỗ Thiếu Lăng nhấp một ngụm trà nói: “Ngày đó sau khi lão thái gia rời đi, phụ thân ta tức giận đến quăng vỡ ba bốn cái chén. Muội muội sống chết muốn gả cho nàng, biết không thể gả được, còn trốn trong phòng khóc mấy ngày liền, làm mẹ ta mắng một trận, hai hôm nay mới tốt lên đôi chút. Nàng…” Hắn ngẩng đầu hỏi nàng, “đã có hôn ước thật sao?”

Triệu Trường Ninh có phần bất đắc dĩ: “Cớ gì biết rõ còn muốn hỏi.”

Đỗ đại nhân trước giờ cưng chiều nữ nhi, cho rằng y không nói rõ chuyện hôn ước từ đầu, lúc này mới nhô ra một cái cọc, nguyên cớ bởi vì không muốn lấy nữ nhi bảo bối của ông, tự nhiên không còn muốn gặp y.

“Nàng được lắm, hai huynh muội một nhà đều thua trong tay nàng.” Đỗ Thiếu Lăng đột nhiên cười thành tiếng.

Sống lưng Triệu Trường Ninh thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím, nàng không muốn nghe những lời này, làm nàng cảm thấy rất không thoải mái.

“Điều gì khiến nàng không thể tiếp nhận?” Đỗ Thiếu Lăng sát lại gần khẽ hỏi, “Nàng không thể tiếp nhận chuyện muội muội muốn gả cho nàng, hay là không thể tiếp nhận chuyện ta muốn cưới nàng… Triệu Trường Ninh.”

“Ta vì thấy hổ thẹn với Đỗ tiểu thư mới gặp huynh.” Triệu Trường Ninh chỉ nói, “Phiền Thiếu Lăng huynh thay ta truyền đạt lại sự áy náy.”

“Muội không thấy áy náy với ta sao?” Đỗ Thiếu Lăng cách nàng càng gần, cặp mắt đào hoa của hắn khẽ phát sáng.

Triệu Trường Ninh chẳng buồn nói chuyện nữa, nhưng nàng không còn bị động, mà trở tay đè lại bàn tay Đỗ Thiếu Lăng, cũng áp sát thêm một chút, lãnh đạm nói bên tai hắn: “Thật đáng tiếc, quả thực… không có.”

Hơi nóng vừa xẹt qua bên tai, nàng đã ngồi lại chỗ cũ, cười rằng: “Đỗ tam thiếu gia còn phải tham gia tuyển quan, có lẽ nên trở về rồi?”

Đỗ Thiếu Lăng nhìn nàng cười, hắn nói: “Trường Ninh huynh, ngày sau gặp lại. Sau này phải cẩn thận một chút, phụ thân ta e đã nhớ kỹ huynh rồi.”

Triệu Trường Ninh cực kỳ không muốn gặp lại hắn, gặp hắn y như rằng không có chuyện tốt.

Việc của Đỗ gia nàng cũng hết cách, quả nhiên vẫn kết thù rồi, trước mắt nàng sắp sửa phải vào Đại lý tự thực tập… để một vị đại quan tam phẩm trong triều nhớ kỹ mình, không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.

———————————-

Chú thích:

(1) Cửu khanh: cùng với Lục bộ, là cơ cấu hành chính Trung ương cổ đại.

Theo baike, cửu khanh thời Minh chia làm đại cửu khanh và tiểu cửu khanh.

*Đại cửu khanh gồm:

(1-6) Thượng thư của sáu bộ

Đô ngự sử Đô sát viện

Đại lý tự khanh

Thông chính sử.

*Tiểu cửu khanh gồm:

Thái thường tự khanh

Thái bộc tự khanh

Quang lộc tự khanh

Chiêm sự

Hàn lâm học sĩ

Hồng lư tự khanh

Tế tửu Quốc tử giám

Uyển mã tự khanh

Thượng bảo ty khanh.

(2) Thường phục: Mũ cánh chuồn (mũ ô sa), áo đoàn lĩnh (áo cổ tròn) và đai lưng.

Màu sắc trang phục quan lại thời Minh:

– Nhất phẩm đến Tứ phẩm: Phi bào (áo bào đỏ)

– Ngũ phẩm đến Thất phẩm: Thanh bào (áo bào xanh)

– Bát phẩm và Cửu phẩm: Lục bào (áo bào lục)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.