[Dịch]Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 20 : Chương 20




Mặc Quân Hàn vấn an các trưởng bối xong lại quay sang chào hỏi một loạt nhóm tiểu thư đang ngồi trên ghế, Triệu Hồng Nhã và La Cẩm Dung gương mặt miễn bàn có bao nhiều hồng, một bộ dáng thẹn thùng như đóa hoa tươi ướt át, không thể không nói hai người này tuy không xinh đẹp chói mắt như Triệu Tuệ Lam nhưng cũng có một phen phong vị riêng.

Triệu Tuệ Lam thầm cắn đầu lưỡi mình một ngụm để cảnh tỉnh chính mình, khi Mặc Quân Hàn nhìn đến nàng, Triệu Tuệ Lam ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi, một đôi mắt đẹp như thu thủy mùa xuân nhìn thẳng Mặc Quân Hàn, giọng nói ngọt ngào gọi: “Mặc tam ca, đã lâu không gặp”

Mặc Quân Hàn hơi nhíu mày gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lam nhi, đã lâu không gặp”

Lam nhi, Triệu Tuệ Lam sững sốt một chút, bình thường hắn vẫn gọi nàng là Triệu tiểu thư mà, bất quá trước mặt Mặc lão thái quân nàng cũng không tốt bác mặt mũi hắn bèn thuần theo nói “Ừm, Lam nhi đã lâu không gặp Mặc tam ca”

Mặc Quân Hàn nhìn nụ cười mĩm kia thì ánh mắt xẹt qua tia khó hiểu, hắn không nói thêm gì nữa mà đến một bên ghế ngồi xuống nói chuyện cùng với Mặc lão thái quân và Hầu lão thái quân, hai vị lão thái thái này thật tâm yêu thích Mặc Quân Hàn một người là vì cháu nội ruột còn một người thì dùng ánh mắt xem cháu rể, chỗ ngồi của hắn vừa lúc đối diện với Triệu Tuệ Lam, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mặc Quân Hàn thỉnh thoảng đưa đến, Triệu Tuệ Lam giả vờ quay sang nói chuyện với Hỉ Thước.

Một người hầu khom mình tiến đến nói khách nhân đã tới động đủ, Mặc lão thái quân mới sai người tiễn Hầu lão thái quân về bàn tiệc, bản thân thì vào nội đường để chuẩn bị.

“Tiểu thư, chúng ta đi như vậy có ổn không” Hỉ Thước hoang mang hỏi, vừa nãy vào bàn tiệc không bao lâu tiểu thư nói bản thân không được khỏe muốn ra ngoài hít thở không khí, nàng không hiểu tiểu thư thoạt nhìn không có gì không khỏe cả.

“Được rồi, Hỉ nhi, ta chỉ muốn yên tĩnh một lát, bên trong quá ồn ào làm ta đau đầu”, Triệu Tuệ Lam xoa xoa trán, giọng điệu có chút mỏi mệt, từ khi trùng sinh đến nay nàng luôn thích tĩnh lặng, quá nhiều người ngược lại khiến nàng có cảm giác chóng mặt, hơn nữa cảnh vật quen thuộc tại Mặc phủ cũng làm nàng tư duy rối loạn.

Hỉ Thước cũng nhận ra tiểu thư là thật sự mệt cũng không nói nữa mà chăm chú đi theo, Triệu Tuệ Lam quen thuộc đường đi dẫn Hỉ Thước xuyên qua hoa viên, hai người đi đến một lương đình được xây giữa hồ, nhìn khung cảnh thân quen trước mặt, Triệu Tuệ Lam đứng tại lương đình hơi thất thần nàng như thấy được bản thân tại nơi này lặng lẽ suốt mười năm dài chờ một người nam nhân, từ lúc còn là thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp đợi hắn đến khi đã muốn là một phụ nhân với gương mặt hốc hác, đầy vẻ thê lương.

“Tiểu thư....” Hỉ Thước nhận thấy không khí bi thương toát ra từ người Triệu Tuệ Lam, nàng bất an gọi khẽ, từ lúc tiểu thư tỉnh dậy ngày hôm đó, nàng nhận ra tiểu thư bỗng trở nên trầm lặng hơn, giờ phút này nhìn tiểu thư đứng tại đó chìm đắm vào ánh trăng làm nàng không hiểu sao dâng lên từng đợt đau lòng.

Giật mình vì tiếng gọi của Hỉ Thước, Triệu Tuệ Lam kéo kéo khóe miệng nở nụ cười gượng, lần này đến Mặc phủ gợi lên nhiều kỉ niệm xưa cũ làm tinh thần nàng có chút không tốt.

“Hỉ nhi, đi lây một ích điểm tâm đến đây, nãi nãi chắc còn lâu mới về, ta lại không muốn quay lại nơi ồn ào đó”

Hỉ Thước tuy không muốn bỏ tiểu thư ở lại đây một mình nhưng nghĩ đến tại đây là Mặc phủ lại nhìn gương mặt tiểu thư hơi có vẻ mệt mỏi, nhớ đến vừa rồi tiểu thư căn bản không ăn được bao nhiêu chắc cũng có chút đói bụng, cắn cắn môi nói một tiếng tiểu thư cẩn thận rồi nhanh chân lấy thức ăn cho tiểu thư.

Triệu Tuệ Lam hơi thẩn thờ nhìn mặt hồ trước mặt, hôm nay là lần đầu nàng sống lại đến nay ghé thăm Mặc phủ, nơi đây từng là chỗ khiến nàng thương tâm hơn mười năm, chờ đợi hơn mười năm, nơi đây không chỉ cất giữ một thời thiếu nữ thanh xuân của nàng mà còn cất giữ tình yêu suốt cả một đời của nàng, Mặc Quân Hàn là nam nhân duy nhất mà nàng yêu trong hai kiếp làm người kia, hắn là duy nhất mà nàng thật tâm trao cả tình yêu lẫn thân thể, là vật duy nhất mà nàng mong muốn đạt được, Triệu Tuệ Lam cười khổ nhớ lại, kiếp trước nhơ nhuốc, bẩn thỉu như thế cho dù có chuyển kiếp một lần cũng không thể xóa đi những ấn kí vốn khắc sâu vào linh hồn, nàng lúc đó làm sao ngây thơ mà nghĩ rằng bản thân là được ông trời chiếu cố mới bất chấp tất cả bắt lấy hạnh phúc mà nàng tự nhận là của mình.

Thiếu nữ đắm chìm tại ánh trăng sáng kia có mái tóc đen dài mềm mại xỏa tung, theo từng làn gió đưa đến thổi đến có vài sợi tóc phiêu phiêu theo cơn gió, một bộ váy thiển lam sắc ôm sát dáng người yểu điệu, thân hình kia mong manh đến nỗi tưởng như có thể theo cơn gió mà thổi bay đi, nhưng thực chất chỉ có người chạm qua mới biết được thân thể ấy đầy đặn chứ không hề ốm yếu, Mặc Quân Hàn thân mình tựa vào cây liễu bên hồ nheo mắt nhìn thiếu nữ đang xuất thần đứng bên lương đình, trong ánh mắt xẹt qua vô số tình tự, có phức tạp, có nghi hoặc.

Dứt khoác đứng dậy hướng về phía thiếu nữ kia đi đến, bản thân hắn vô cùng hiếu kì làm sao chỉ qua một đoạn thời gian mà con người có thể thay đổi đến mức đó, đôi con ngươi kia không còn hiện lên mê luyến cùng yêu tha thiết mà chỉ còn tồn lại lạnh nhạt và xa cách.

“Ta không nghĩ Triệu tiểu thư lại thích cảnh hồ trong Mặc phủ như thế”

Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau khiến Triệu Tuệ Lam giật mình quay người lại, một đôi mắt thâm sâu khó dò khiến người ta khó mà hiểu rõ được suy nghĩ trong lòng lúc này đang nhìn chằm chằm vào nàng khiến Triệu Tuệ Lam cảm thấy cả người khó chịu.

“Mặc công tử thật xảo ngộ, công tử cũng đến ngắm trăng à” Triệu Tuệ Lam tươi cười có chút cứng ngắt, nàng cũng biết tươi cười của mình có bao nhiêu miễn cưỡng nhưng trực diện đối mặt với người nam nhân này cho dù bản thân có cảnh cáo mình đến đâu cũng không thể trong nhất thời mà cư xử bình thường được.

Mặc Quân Hàn bình tĩnh đi đến một bên lan can đình viện dựa vào, đôi mắt đen đặc vẫn chăm chú nhìn vào Triệu Tuệ Lam, nếu không phải trong ánh mắt đó chỉ có lạnh lẽo cùng nghi hoặc thì nàng đã nghĩ hắn nhất định yêu nàng thắm thiết lắm.

“Mặc công tử, chẳng lẽ một vị quân tử không nên nhìn chằm chằm vào một tiểu thư là điều mà công tử chưa từng học hay sao”

Triệu Tuệ Lam bị nhìn chăm chú đến bực bội, giọng nói không khỏi đề cao thêm, giọng nói không giấu được chán ghét và xa cách, nhưng Mặc Quân Hàn cũng không bị ảnh hưởng, lạnh lùng nói: “Mặc tam ca.....”

“Cái gì..” Không xác định là mình nghe lầm Triệu Tuệ Lam chớp mắt nghi hoặc hỏi lại.

“Mặc tam ca, không phải lúc nãy Triệu tiểu thư gọi đến rất ngọt hay sao”

Triệu Tuệ Lam suýt chút nữa thì hét lên, ai gọi ngọt với ngươi nhưng tu dưỡng mấy tháng dưới sự dạy dỗ của hai vị ma ma khiến nàng không thể làm ra động tác bất nhã đó, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân của mình, bản thân nàng biết mình có bao nhiêu phân lượng khi đối mặt với người này, tuổi còn trẻ đã làm đến chức nhất phẩm quan Thừa Tướng thì một tiểu cô nương suốt ngày chỉ quanh quẩn khuê phòng như nàng dù có chuyển kiếp thêm mười lần cũng không đấu lại, hít sâu một hơi, cố gắng xả ra nụ cười gượng gạo.

“Lúc trước là Lam nhi không hiểu chuyện mong Mặc công.....Mặc tam ca bỏ qua cho muội, muội đã nghĩ thông suốt, tình cảm không thể cưỡng cầu nên cũng không thể đeo bám Mặc tam ca nữa để tránh ảnh hưởng tình hảo hữu của hai nhà”

Triệu Tuệ Lam cố làm cho giọng mình nghe chân thành một chút, bất quá gọi đến ba chữ Mặc tam ca thì có chút cắn răng, trời biết nàng hoàn toàn không muốn gọi cái xưng hô đó, nó gợi đến cho nàng vô số trí nhớ không tốt, mười năm đau khổ chờ đợi, mười năm lưu luyến si mê còn có đêm động phòng hoa chúc muộn nàng đau đớn van xin hắn.

“Hửm, ta cảm thấy không hề gì, yêu thích là bản tâm của mỗi người, bất quá đột nhiên Lam nhi hiểu chuyện như thế thật khiến ta mở rộng tầm mắt” giọng nói không giấu đi vẻ trào phúng, hắn xác thực lúc đầu không thích vị muội muội này của Triệu Văn Khanh, tùy hứng kiêu ngạo, cố chấp đó là những gì mà hắn đánh giá về Triệu gia tiểu thư nhưng qua mấy lần tiếp xúc dường như hắn không còn hiểu được vị Triêu tiểu thư này rồi, cảm giác chán ghét có vơi đi phần nào nhưng nếu muốn hắn thay đổi hoàn toàn nhận định thì chỉ qua vài lần tiếp xúc là không thể.

“Mặc tam ca nói thế càng khiến Lam nhi xấu hổ, nếu không có gì khác Lam nhi xin phép đi trước”

Không muốn ở cùng người nam nhân này thêm nữa, Triệu Tuệ Lam muốn đi ra khỏi đình viện nàng vốn muốn ở lại đây chờ cho tàn tiệc mới đi về nhưng xem ra kế hoạch có biến, tuy không thích nơi ồn ào nhưng so ra đối mặt với Mặc Quân Hàn nàng thà rằng đối mặt với đám nữ nhân thiên kim luôn thích soi mói kia.

“Đợi đã” Mặc Quân Hàn bước đến đưa tay muốn ngăn lại, nhưng Triệu Tuệ Lam vốn hấp tấp nên tốc độ gần như chạy ra khỏi lương đình, Mặc Quân Hàn chỉ muốn đưa tay ngăn lại biến thành cánh tay vuột lại ở phía sau lưng, trên lòng bàn tay như có gì đó lướt qua, ngứa ngứa, hắn theo phản xạ năm chặt lấy.

“Á______” da đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau rát, Triệu Tuệ Lam khống chế không được phát ra một tiếng hô khẽ, đưa tay ôm lấy sau đầu, ánh mắt căm tức bắn thẳng đến tên đầu sỏ.

“Buông tay”

Nhìn nhìn chứng cứ phạm tội vẫn còn đang tại trên tay của mình, không nhìn ánh mắt như lửa đang đối diện hắn, Mặc Quân Hàn bình tĩnh thả tay xuống để những sợi tóc tựa tơ lụa kia trôi theo kẽ hở các ngón tay, cảm giác bóng mượt vừa rồi quả thật không tệ.

“Ta chỉ muốn hỏi Triệu tiểu thư còn nhớ, lần trước đến Mặc phủ Triệu tiểu thư từng đưa cho ta một bồn hoa Hải Lan Sa nhưng không may bồn hoa đó tiểu biểu muội không biết chăm sóc khiến nó héo rũ, không biết Triệu tiểu thư mua nó ở đâu, ta rất thích màu sắc hồng nhạt của nó”

Triệu Tuệ Lam bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu kia nói: “Mặc tam ca nói thật khiến Lam nhi kinh ngạc, nếu yêu thích như thế sau lại không nhớ rõ bồn hoa đó vốn là màu trắng mà không phải hồng nhạt, hơn nữa bồn hoa đó là Lam nhi từ một du khách phương xa mua đến, e rằng giờ muốn tìm cũng tìm không được“.

Mặc Quân Hàn nhìn bóng dáng kia đi xa, đôi mắt lạnh nhạt nhìn đến khi bóng dáng Triệu Tuệ Lam khuất xa mới thu hồi, xem ra là hắn qua đa nghi.

Triệu Tuệ Lam cố gắng trấn tĩnh đến khi rời khỏi tầm mắt kia mới thả một hơi, đang muốn quay về bữa tiệc thì mới chực nhớ ra, nàng đã quên một việc, Hỉ Thước, nàng muốn quay lại nhưng nhớ đến nam nhân rất có thể vẫn còn tại trong lương đình, nàng không muốn quay về nhưng sợ Hỉ Thước không tìm được nàng nhất định sẽ cuống lên, đang rối rắm thì nhìn thấy Hỉ Thước đang bưng một dĩa điểm tâm tinh xảo từ xa đi đến hướng đi rõ ràng là về phía lương đình khi nãy.

“Hỉ nhi___”

Hỉ Thước vốn đang chăm chú nhìn đường thì bị kéo tay, ánh mắt thất kinh nhìn tiểu thư nhà mình không hiểu sao mấy khắc trước còn nói ở lương đình nghỉ ngơi giờ lại xuất hiện ở chỗ hoa viên này.

“Tiểu thư...người...người làm nô tỳ sợ chết khiếp” Hỉ Thước tay nhỏ vỗ vỗ ngực.

Triệu Tuệ Lam cũng không cố giải thích gì thêm mà xoay người hướng bữa tiệc đi đến, Hỉ Thước nhìn vẻ mặt của tiểu thư nhà nàng có vẻ không được tốt tuy có lo lắng nhưng không dám hỏi nhiều, tính tình tiểu thư mấy tháng nay thật sự đã tốt lên rất nhiều.

“A....muội muội ngươi đã đi đâu à, làm mọi người ở đây điều lo lắng” Triệu Hồng Nhã một bên gắp thức ăn cho Mặc lão thái quân, một bên vừa nói vừa cười gặp Triệu Tuệ Lam quay lại thì lời nói nhỏ nhẹ hỏi, bất quá âm lượng là đủ cho một bàn đang ngồi điều nghe, lập tức có nhiều người trong bàn đang nói chuyện với nhau điều đồng loạt nhìn về Triệu Tuệ Lam.

“Lúc nãy đi ngang qua hoa viên nhìn thấy một chậu Mạn Đà La vô cùng xinh đẹp nhưng chưa kịp ngắm kĩ nên muốn thừa dịp quay lại xem, Mặc lão thái quân không ngại Lam nhi quá phận chứ” Triệu Tuệ Lam mĩm cười không nhìn Triệu Hồng Nhã mà trực tiếp ngồi lại chỗ bên mình nãi nãi nhìn về Mặc lão thái quân từ tốn nói.

Nàng làm mười năm tức phụ của Mặc Quân Hàn tuy bình thường cửa lớn không ra nhưng một số việc vẫn là biết đến, Mặc lão thái quân yêu hoa là điều trong Mặc phủ ai cũng điều biết nhưng ích người biết hoa mà lão thái quân yêu thích nhất chính là Mạn Đà La hơn nữa còn tự tay trồng không ích chậu.

“A...Lam nhi cũng yêu thích hoa, ha...ha...xem ngươi thật có ánh mắt, Mạn Đà La kia là cống phẩm của tộc Đan Nhĩ dâng cho hoàng thượng chỉ có mười chậu, may mà hoàng thượng trạch tâm nhân hậu ban cho Mặc phủ, ta mất rất nhiều công sức mới đem nó trồng sống” Mặc lão thái quân nghe Triệu Tuệ Lam khen hoa mình trồng thì tâm tình vô cùng tốt, mở miệng chính là một đống lớn lời nói, câu nào cũng biểu thị bản thân hết sức tự hào, nhóm người ngồi chung bàn đa số là thân thích hai nhà Mặc Triệu thấy thế cũng liên tục phụ họa.

Triệu Tuệ Lam nhìn Triệu Hồng Nhã tươi cười có vẻ khá miễn cưỡng thì trong lòng có chút thoải mái, híp mắt nói tiếp “Có điều đại tỷ muội vừa nhìn thấy di nương đang ngồi bên kia tỷ không qua xem hay sao”, cố ý hơi trọng âm từ di nương, nơi đây đa phần là con cháu đích tử một thứ nữ lại ngang nhiên ngồi nơi này, nếu là trước kia thì Triệu Tuệ Lam đã nhào lên làm ầm ĩ, mắng nhiếc như thế dù Triệu Hồng Nhã thân phận thấp nhưng vẫn khiến người đáng thương lần này nàng muốn xem Triệu Hồng Nhã làm sao nương thân phận thấo hèn này đạp lên đầu nàng.

Triệu Tuệ Lam vừa dứt lời thì có không ích ánh mắt nhìn về phía Triệu Hồng Nhã, theo bối phận thì quả thật một thứ nữ do thị thiếp sở sinh hoàn toàn không có tư cách ngồi cùng bàn với họ nhưng là lúc vừa nãy tại sao không người nào để ý đến việc này, Triệu Tuệ Lam đại khái cũng hiểu được đôi chút trong thế giới có rất ích người có được cái gọi là may mắn được trời cao chiếu hộ mà nàng thường thấy tỏng tiểu thuyết cái loại gọi là ánh sáng nhân vật chính đi, ngẫm lại chuyện tình của mình thì không thể không nói nó rất giống một bộ truyện cẩu huyết mà nàng đích nữ Hầu phủ điều ngoa, độc ác rất giông một vật hi sinh còn Triệu Hồng Nhã cùng với Đông Mẫn Loan thì chắc gọi là nhân vật chính đi, bất quá hiện tại không có nàng chuyên nhảy ra gây chuyện thị phi để xem một thứ nữ thấp hèn lấy gì cùng nàng so đo.

“Ta...ta.....là Hồng Nhã tự chủ trương vốn yêu thích Mặc lão thái quân như nãi nãi nên nhất thời quên tôn ti, xin người thứ lỗi” Triệu Hồng Nhã sắc mặt có chút xanh trắng nhưng vẫn trấn định, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn về phía Mặc lão thái quân dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đầy nhu mộ chi tình.

Ngu ngốc, đây là hai từ Triệu Tuệ Lam chỉ có thể nghĩ đến lúc này, nàng có thể không thể không hiểu hết người trong nhà nhưng đối với từng người trong Mặc phủ không dám nói hiểu hết mười mười nhưng cũng tám chín phần, Mặc lão thái quân bề ngoài nhìn như dễ nói chuyện ôn hòa nhưng nàng biết Mặc lão thái quân chính là để ý nhất bối phận tôn ti nhất trong Mặc phủ nếu không thì sao nàng đây là cháu gái của bằng hữu thân thiết nhất đáng lý ra phải yêu thương nàng mới đúng nhưng ngược lại Mặc lão thái quân khi nàng gả qua luôn chưa từng cho nàng sắc mặt hòa nhã còn không phải do nàng ngoài ác danh lan xa còn có tôn ti bất phân luôn không có cái danh của một đích nữ hay sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.