[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 38 : May mắn được Tam hoàng tử cứu giúp




Nếu như nói đến người đắc tội, dღđ。l。qღđ như vậy hiện tại Tần Thư Dao đắc tội chỉ có Ngô thị, chỉ là dù sao cũng là kế mẫu, loại chuyện trong nhà này cũng không tốt khi nói cho người ngoài nghe. Liền lắc đầu thở dài: "Dân nữ cũng không biết, trong ngày thường đều ở trong nhà rất ít ra khỏi nhà. Nếu như không phải bởi vì lần này muốn thắp hương cầu phúc cho biểu ca, cũng sẽ không mang theo muội muội đến chùa Bạch Mã!"

Mộ Thiếu Dục lại nói: "Nếu đã như thế, Tần cô nương vẫn nên mang theo lệnh muội đi vào trong chùa xem thương thế trước, nếu không có gì trở ngại, bổn hoàng tử phái người đưa các ngươi xuống núi!"

"Đa tạ Tam hoàng tử." Tần Thư Dao không khách khí tiếp nhận đề nghị của Mộ Thiếu Dục, dù sao hiện tại bọn họ có người chết có người bị thương, hơn nữa nàng cũng không biết trên đường xuống núi còn có sát thủ hay không.

Nếu gặp phải sợ là không có vận khí tốt như vậy, còn không bằng để thị vệ bên người Mộ Thiếu Dục đưa nàng trở về.

Đợi sau khi Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm rời khỏi, một người trốn từ một nơi bí mật gần đó cười đi ra: di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Không nghĩ tới bây giờ còn có nữ tử đảm lược như vậy, cũng dám liều mạng vì muội muội!"

Một màn vừa rồi khiến mọi người giật nảy mình, động tác kia của Tần Thư Dao hoàn toàn là xuất phát từ bản năng. Thực ra thì án theo thể lực của nàng có thể bỏ muội muội của mình xuống, sau đó lại lao ra đi tìm cứu binh.

Mộ Thiếu Dục nhìn bóng lưng Tần Thư Dao đi nhẹ giọng nói: "Có lẽ cũng là bởi vì thấy chúng ta đã chạy tới, cho nên mới dám làm ra hành động như vậy!"

Hứa Mậu Điền lắc đầu cười nói: "Cũng có thể. Chỉ là cuối cùng những người áo đen kia là ai, lại đuổi theo bọn họ không bỏ. Nếu như không phải là bởi vì có chúng ta ở trong này, sợ là tính mạng của bọn họ đã sớm mất rồi!"

"Vừa rồi nàng không thấy ngươi." Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, lại nói: "Hiện tại Hoàng hậu đã có chút chờ không kịp rồi! Hiện tại bọn họ tính toán mượn sức của những người Trương gia!"

Hứa Mậu Điền hừ lạnh một tiếng: "Những người Trương gia đó chỉ nguyện trung thành với Hoàng thượng, sợ là Hoàng hậu bị dập cửa vào mặt rồi!"

"Tuy rằng là trung thần, nhưng cũng không bị chúng ta sử dụng. Ngược lại cũng là đáng tiếc!" Mộ Thiếu Dục tiếc nuối nói.

"Đáng tiếc cũng không thể, tối thiểu bọn họ không đứng về phía Hoàng hậu, bằng không chúng ta phiền toái rồi!" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Hứa Mậu Điền lại cười nói: "Nghe nói Ngũ hoàng tử gần đây cực sủng ái Tình Họa trong quần phương viện, nếu Hoàng thượng biết chuyện này sợ sẽ tức giận!"

Hai tròng mắt Mộ Thiếu Dục hơi hơi nheo lại, hừ lạnh: "Chính là Hoàng hậu cáo trạng với Hoàng thượng. Hiện tại Phụ hoàng tuổi lớn, trái lại có chút lực bất tòng tâm!"

Bên này hai người còn nghị sự, sau khi Tần Thư Dao mang theo Tần Khả Cầm đến bên trong sương phòng trong chùa, hai người các nàng mới an tâm.

Tần Thư Dao khom người với Minh Phong, cảm kích nói: "Đa tạ các vị cứu giúp, chỉ là bên người ta còn có vài thị nữ, không biết hiện tại tình huống của các nàng ấy như thế nào, còn làm phiền các vị hỗ trợ tìm một chút!"

Minh Phong được Mộ Thiếu Dục chỉ thị, bảo hắn hộ tống đám người Tần Thư Dao cho tốt, hơn nữa chuyện này cũng không tính là việc khó. Liền mang theo người đi tìm.

Mục tiêu của những người áo đen kia là hai người Tần Thư Dao, cho nên không đuổi giết những thị nữ kia. Cho nên đám người Tĩnh Nguyệt cũng đều bình an vô sự, chỉ là bọn họ không quen thuộc đường đi trong chùa, lại hốt ha hốt hoảng ở giữa vùng núi hoang vu cho nên bị lạc đường.

Nếu không phải Minh Phong tìm được bọn họ, sợ là còn phải chờ thêm nửa canh giờ nữa mới tìm được đường ra.

Tuy rằng đám người Tần Thư Dao không có việc gì, nhưng lần này hai thị vệ mang theo đều đã mất mạng, còn có hai bà tử cũng không cẩn thận bị giết, mặt khác bọn người Ngụy Tử bị chút vết thương nhẹ.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Tần Thư Dao biết chuyện này nhất định là Ngô thị gây ra, lúc trước nàng còn không nghĩ tới lòng dạ Ngô thị độc ác như thế.

Sau khi trở lại Tần phủ, Tần lão phu nhân biết chuyện này, lập tức sốt ruột hỏi: "Cháu có chuyện gì không?"

Tần Thư Dao là một tiểu thư khuê các không ra cổng chính không bước cổng phụ, lại có ai sẽ ngoan độc như thế, thế nhưng muốn đuổi tận giết tuyệt.

Trong lòng Tần lão phu nhân nghi hoặc, nhưng lại không dám kết luận loạn.

Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế tròn, thấp giọng nỉ non: "Nếu không phải là Tam hoàng tử cứu, sợ là lúc này cháu gái cũng không thể ở trước mặt tổ mẫu hiếu kính tổ mẫu nữa rồi."

Ngô thị biết tin tức cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm xiêm y không sứt mẻ gì, chỉ thấy trên mặt đều là nước mắt, tâm trạng trầm xuống. Chỉ là trước mặt vẫn bày ra vẻ mặt lo lắng như trước.

"Ai u, đây là có chuyện gì vậy? Đang tốt lành đi chùa thắp hương, sao có thể xảy ra loại chuyện này? Ta còn đặc biệt phái cho con hai thị vệ mà? Sao lại nghe nói đều đã chết? May mắn cô nương tốt không có việc gì, nếu như bị tặc nhân bắt được, vậy nên làm thế nào cho phải đây!" Vẻ mặt Ngô thị vừa lo lắng vừa may mắn nói.

Tần lão phu nhân cau mày, lạnh lùng nói với Ngô thị: "Ngươi là mẫu thân của bọn họ, cũng nên quan tâm. Tuổi hai người bọn họ lại nhỏ, sao chỉ phái hai thị vệ? May mắn là đụng phải Tam hoàng tử, bằng không lúc này sợ là Dao Nhi..."

Nghĩ đến hậu quả, Tần lão phu nhân liền nhăn mặt, vẻ mặt cũng càng thêm khó coi.

Ngô thị biết thân thể Tần lão phu nhân không tốt, lại không thích đi lại. Bà lại mượn cớ trong phủ nhiều việc, cho nên cũng chỉ cố ý phái hai thị vệ cho Tần Thư Dao.

Còn tưởng rằng việc lần này nhất định sẽ thành, bà cũng không muốn nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần tặc nhân này vấy bẩn thân thể hai người tỷ muội Tần Thư Dao. Như vậy cùng với giết bọn họ cũng không gì khác nhau, mà còn làm cho bọn họ càng thêm thống khổ.

Chỉ là không nghĩ tới mưu kế tốt như vậy, cuối cùng lại bị Tam hoàng tử làm hỏng. Trong lòng Ngô thị vừa tức vừa hận, nhưng trên mặt lại không thể không biểu hiện ra lo lắng cùng may mắn.

Tần Thư Dao vội vàng nói: "Đúng vậy, nếu không phải Tam hoàng tử cứu giúp, lúc này cũng là dữ nhiều lành ít."

Tần lão phu nhân vê phật châu trong tay, nhẹ giọng niệm một câu: "A Di Đà Phật." Sau đó lại nói với Lục ma ma: "Ngươi đi chuẩn bị một phần hậu lễ, để ngày mai lão gia đưa cho Tam hoàng tử!"

Lục ma ma lập tức gật đầu lên tiếng "Vâng", sau đó liền nhỏ giọng lui xuống.

"Tuy rằng hiện tại quốc thái dân an, nhưng bên ngoài kẻ xấu rất nhiều. Về sau không có người đi cùng các cháu quyết không thể ra khỏi phủ!"

Tần Thư Dao hơi hơi vuốt cằm, lại nín khóc mỉm cười nói: "Tuy rằng lần này gặp loại chuyện này, nhưng tốt xấu cháu ở trong chùa cầu một cái bùa bình an vì biểu ca. Chỉ là vì biểu ca ốm đau không dậy nổi, lại gần đến thi Hương, cho nên cháu gái kính xin lão phu nhân phái người đưa cháu đi Lâm gia. Cháu cũng muốn hỏi thăm sức khỏe của biểu ca, đưa bùa bình an này cho biểu ca. Để năm nay huynh ấy có thể thi đậu tiến sĩ."

Bởi vì chuyện vừa rồi, cho nên Tần lão phu nhân lo lắng để Tần Thư Dao một mình ra khỏi phủ. Lại không tiện kêu Ngô thị đi cùng, lại nhớ kỹ trước khi Lâm thị qua đời từng ở trước mặt bà tẫn hiếu, hiện tại Lâm gia xảy ra chuyện này cũng lẽ ra nên đi nhìn một chút. Nhân tiện nói: "Hai ngày sau bà đi cùng cháu, xem xem thân thể của biểu ca cháu một chút."

Có những lời này của Tần lão phu nhân, trong lòng Tần Thư Dao kiên định hơn rất nhiều. Thật đúng là nàng có chút sợ hãi lần này bản thân ra khỏi phủ, lại bị Ngô thị phái người ám sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.