[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 213 : Xuất giá lấy chồng, trắc khi gây khó khăn




Bảy ngày trôi qua rất nhanh, Tần Tuyết Như biết được Tần Thư Dao vẫn gả cho Mộ Thiếu Dục làm trắc phi, thỉnh thoảng trong phòng truyền ra âm thanh cười to và tiếng mắng chửi.๖ۣۜ

Bởi vì hoàng thượng tức giận, hơn nữa Tần Thư Dao chỉ là trắc phi. Cho nên hôn lễ làm cực kỳ đơn giản, ngay cả thiên địa cũng không bái lạy, chẳng qua là do người trong cung đến nhận người.

Dọc theo con đường này tiếng pháo không vang dội, không ít dân chúng cũng đứng ở trên đường phố chỉ chỉ chõ chõ, Tần Thư Dao lại cũng không để ý đến.

Tần Thư Dao vẫn luôn ngồi ở bên trong kiệu, ngay cả sau khi vào cung, nàng cũng chưa từng đổi kiệu.

Sau khi vào cung, liền một đường đi tới cung Vĩnh Hoa của Mộ Thiếu Dục.

Tần Thư Dao bị trực tiếp mang vào trong một viện tử, sau đó lại được hỉ bà dìu vào trong phòng. Kế tiếp chính là vô cùng yên tĩnh.

Nha hoàn bên người cũng đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại một mình nàng.

Kiếp trước nàng đã thành hôn, đã sớm biết cả ngày cũng không thể ăn được cái gì. Cho nên liền len lén cầm hai miếng bánh hoa quế, thừa dịp lúc không có người len lén ăn.

Đợi đến khi nàng mới vừa ăn xong, liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Nàng vội vàng phủi tay sạch sẽ, sau đó phủ lại khăn trùm đầu.

Cửa “két” một tiếng bị mở ra, sau đó lại vang lên tiếng đóng cửa lại.

Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao nhã nhặn lịch sự ngồi ở trên giường, trong lòng vui mừng không thôi. Mặc dù hắn đã cưới chính phi, nhưng lúc này hắn mới cảm giác được, đây mới là hôn lễ chân chính của hắn. Coi như vô cùng vắng lạnh thì như thế nào, chỉ cần có thể lấy được người trước mắt là được.

Chẳng biết tại sao, lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy khẩn trương không thôi. Nàng nhìn thấy một đôi chân mang giày màu vàng đi về phía nàng, tay của nàng cũng không biết sao lại cảm thấy khẩn trương.

Mộ Thiếu Dục nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của Tần Thư Dao lên, sau đó quả nhiên thấy Tần Thư Dao trang điểm đậm, đầu cũng hơi rũ, ngượng ngùng không thôi

Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng cảm thấy rất khẩn trương, hắn đã sớm biết tất cả các bước, nhưng mà trong lòng vẫn rối loạn một mảnh. Hắn cố nén vui mừng trong lòng, chẳng qua là yên tĩnh ngồi ở mép giường, cười nắm tay Tần Thư Dao: "Rốt cục, nàng đã là người của ta rồi!"

Tần Thư Dao hơi sửng sờ, ngay sau đó cúi đầu cười cười.

Đúng vậy, sống thêm một lần, cuối cùng cũng phải lập gia đình.

"Cả một ngày nàng không ăn gì rồi, nên ăn một chút gì đó. Hôm nay không có lễ nghi rườm rà, ngược lại thật đơn giản. Mặc dù có chút không ổn, nhưng ta lại vô cùng thích." Nói tới chỗ này, Mộ Thiếu Dục lại cảm thấy có chút không ổn, lại nói: "Nếu nàng không thích, chờ sau này khi Bạch Thiển rời đi, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một hôn lễ long trọng nữa!"

Ngược lại Tần Thư Dao một chút cũng không ngại, kiếp trước hôn lễ cũng cực kỳ long trọng, nhưng cuối cùng rơi vào kết quả gì?

Nàng chỉ mong đợi kiếp này có thể có được một người yêu thương, có thể có người thật lòng đợi nàng. Chỉ yêu cầu như thế thôi nhưng dường như cực kỳ khó khăn thỏa mãn, lúc này nàng cũng chỉ hy vọng có thể sống bình an mà thôi.

Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao không lên tiếng, chỉ cho rằng nàng ngầm cho phép, liền lôi kéo tay của nàng, để cho nàng ngồi ở trước bàn.

Trên bàn, cũng đã sớm có một bàn lớn phong phú rượu và thức ăn, đầu tiên Mộ Thiếu Dục rót cho mình một chén, sau đó lại rót cho Tần Thư Dao một chén.

Hai miếng bánh hoa quế cũng hoàn toàn ăn không no, ngược lại còn cảm thấy càng thêm đói bụng đến phát hoảng.

Nàng cũng không còn căng thẳng, nhìn một bàn đầy thức ăn, liền động ngón trỏ, cầm đôi đũa lên ăn.

Ngược lại Mộ Thiếu Dục một chút cũng không đói bụng, chẳng qua là thỉnh thoảng vì Tần Thư Dao thêm một chút thức ăn, đợi sau khi Tần Thư Dao ăn xong, mới nâng ly rượu lên nói: "Hiện tại nên uống ly rượu giao bôi rồi!"

Tần Thư Dao nhìn Mộ Thiếu Dục anh tuấn phi phàm, chẳng biết tại sao liền nghĩ tới một màn nhìn thấy ở ngôi miếu đổ nát thành Nam hôm đó, nàng cắn răng, cuối cùng một câu cũng không nói, chẳng qua là cầm ly rượu lên, yên lặng uống một chén.

Sau khi cơm nước no nê, Mộ Thiếu Dục liền bảo cung nữ đi vào, dọn sạch một bàn rượu và thức ăn này.

Kế tiếp chính là đêm động phòng hoa chúc, Mộ Thiếu Dục chờ một đêm này đã lâu, cho nên đã sớm có chút không nhẫn nại được.

Ai ngờ một cung nữ ngoài cửa chợt lớn tiếng nói: "Phương trắc phi và Đinh trắc phi muốn tới thấy tân nương tử!"

Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, không vui nói: "Bảo bọn họ ngày mai tới!"

Cung nữ kia nghe vậy lập tức đi phục mệnh.

Sau khi Phương Sơ Viện nghe thấy tức giận không thôi, ả cũng gả vào hơn nửa năm, nhưng đến nay, Mộ Thiếu Dục còn chưa từng đi vào trong phòng ả. Làm sao ả không vội, không buồn bực được.

Ngay cả trong ngày thường Đinh Văn Tĩnh luôn yên tĩnh, cũng có chút nóng nảy. Nếu đối xử bình đẳng, chỉ cưng chìu chính phi, như vậy nàng ta cũng không hề oán hận nửa câu. Thế nhưng cô nương Tần gia kia cũng là trắc phi, thân phận vẫn không tôn quý bằng Phương Sơ Viện đâu, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại có được sủng ái của Mộ Thiếu Dục.

Đương nhiên Đinh Văn Tĩnh cũng không để sót một chút tiếc nuối và bất an trong con ngươi của Phương Sơ Viện, liền lôi kéo tay của ả, cố làm oán hận nói: "Aizz... Chỉ trách chúng ta mạng khổ, gả cho nam tử như vậy. Hết lần này tới lần khác là Tần trắc phi kia rất có thủ đoạn, chỉ vừa mới gả tới đây, đã được Tam hoàng tử sủng ái như thế. Cũng không biết khi còn ở bên ngoài, có phải đã dây dưa với Tam hoàng tử hay không!"

Đây chỉ là một câu nói vô ý, lại làm cho Phương Sơ Viện chấn động.

Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng với người ngoài, vì sao lại có tình ý sâu như vậy với Tần Thư Dao, nhất định khi Tần Thư Dao còn chưa gả vào, hai người đã có dây dưa.

Trong lòng Phương Sơ Viện đang tính mưu kế, lôi kéo Đinh Văn Tĩnh đến vào bên trong Thiên Điện của mình.

Mà cùng lúc đó, Tần Thư Dao cũng ăn uống no đủ, thấy Mộ Thiếu Dục còn trong phòng, nhớ tới chuyện kế tiếp, trên mặt không khỏi đỏ ửng. Xem ra cuối cùng nàng vẫn phải gả cho nam tử này.

Mộ Thiếu Dục thấy được dáng vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Tần Thư Dao, ngồi ở bên cạnh người nàng, cầm tay của nàng, cười nói: "Từ nay về sau, nàng sẽ là thê tử của ta. Chỗ của ta, cũng thuận theo tự nhiên là của nàng!"

Đây là muốn bảo vệ nàng sao? Không để cho nàng bị những người kia tổn thương. Trong lòng Tần Thư Dao xẹt qua một chút cảm động, chẳng qua là cảnh tượng ở ngôi miếu đổ nát thành Nam hôm đó thỉnh thoảng thoáng qua ở trước mặt nàng.

Nàng không thể đánh mất trái tim lần nữa, nếu không kết quả của nàng sẽ còn phải thê thảm hơn kiếp trước.

Cho nên khóe miệng nàng nở một nụ cười thản nhiên: "Hoàng tử là phu quân của thiếp thân, dĩ nhiên là thiếp thân phải dựa vào!"

Giọng nói của nàng cực kỳ êm ái, lúc trước Mộ Thiếu Dục cũng cực ít nghe thấy. Hiện tại nghe nàng vừa nói như thế, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, liền khống chế không được ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ trên người nàng.

"Nàng không cần lo lắng, qua một tháng nữa, nhất nhiều một tháng, chúng ta sẽ đi ra ngoài. Về phần Thiển Nhi, nàng đã nói qua, sẽ không xen vào giữa chúng ta. Chưa tới một năm, ta sẽ đưa nàng lên làm chính phi!"

Mặc dù thời gian có chút lâu, nhưng Mộ Thiếu Dục dám nói đến, như vậy nhất định có thể làm được.

Chẳng qua là trong lòng Tần Thư Dao có chút khổ sở, lời ngon tiếng ngọt như vậy, nữ tử nào không thích. Chẳng qua là kiếp trước nàng nghe quá nhiều lời hứa hẹn tương tự rồi, nhưng cuối cùng lấy được cái gì chứ?

Mặc dù Mộ Thiếu Dục cũng không phải là Hàn Thế Quân, nhưng nam tử trong thiên hạ này đều giống nhau, đều dùng lời ngon tiếng ngọt đến mê hoặc nữ tử.

Tần Thư Dao không phá vỡ, chẳng qua là cũng ôm lấy Mộ Thiếu Dục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.