[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 161 : Anh Anh tố khổ không người để ý




Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Trịnh Anh Anh lại sẽ giúp đỡ hoàng hậu, hắn không hiểu nhìn về phía Trịnh Anh Anh, Trịnh Anh Anh trước mắt làm cho hắn cảm thấy xa lạ, làm cho hắn cảm thấy có chút sợ hãi. Nữ tử này không bao giờ còn là tiểu nữ tử thiện lương cần bảo vệ nữa rồi.Hoàng hậu thành công mượn sức Trịnh Anh Anh, làm cho bọn họ xảy ra tranh đấu nội bộ, trong lòng càng vui mừng, cũng cảm thấy chủ ý này của Trịnh Anh Anh không tệ, lập tức nhìn về phía Hoàng thượng, hỏi: "Không biết ý Hoàng thượng như thế nào?"

Chuyện này còn chưa tra rõ ràng, đương nhiên hoàng thượng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Mộ Thiếu Dục là người nhi tử ông vừa lòng, thích nhất. Cửa hôn sự này là do tự tay ông ban cho, nếu sau khi thành thân, hai phu thê bọn họ ân ái như vậy, hoàng thượng còn hài lòng hơn. Nhưng mà hiện tại hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao còn chưa thành thân, nếu hai người làm ra chuyện kia, như vậy hoàng thượng phải lo lắng, có nên để Mộ Thiếu Dục cưới Tần Thư Dao làm chính thê hay không.

Dù sao trước khi thành thân phát sinh loại quan hệ này, như vậy nhất định là nữ tử cố ý mê hoặc, nữ tử như vậy cũng tuyệt đối không giữ lại được!

Hoàng thượng trầm tư một lát, gật đầu nói: "Vậy phái người đi Tần gia hỏi một chút!"

Được hoàng thượng cho phép, hoàng hậu lập tức lại phái người ra ngoài cung, đi Tần gia hỏi.

Lúc này trái lại Mộ Thiếu Dục bắt đầu bình tĩnh hơn, bọn họ ở bên trong tẩm cung của hắn không lục soát được người, nói như vậy Tần Thư Dao chắc chắn đã được đưa đi rồi. Về phần người đưa đi là ai, Mộ Thiếu Dục cũng không biết, chỉ là hắn biết nhất định người nọ sẽ không làm tổn thương đến Tần Thư Dao. Hắn nhìn về phía Mộ Thành Hi theo thói quen, thấy Mộ Thành Hi đang cúi đầu uống rượu, mày của hắn nhịn không được nhíu lại.

Xem ra Ngũ đệ này của mình, có tình ý sâu vô cùng! Chỉ là không biết vì sao, trong lòng Mộ Thiếu Dục lại cảm thấy một chút chua xót, bản thân nên nhượng bộ sao?

Hắn bất đắc dĩ cười, từ nhỏ đến lớn Mộ Thành Hi muốn cái gì, hắn đều sẽ nhượng bộ. Nhưng mà lúc này đây, hắn không muốn!

Không khí trong điện có chút cổ quái, Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi đều yên lặng không nói, cúi đầu uống rượu.Nhưng mà vẻ mặt của Trịnh Anh Anh lại khẩn trương, vừa rồi ánh mắt Mộ Thiếu Dục nhìn nàng, lộ ra nồng đậm lạnh lẽo, ánh mắt như vậy nàng từng nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mà cho tới bây giờ Mộ Thiếu Dục đều nhìn người khác như thế. Chẳng lẽ nàng làm cho chàng chán ghét sao? Không được, chờ sau khi yến hội chấm dứt, nàng nhất định phải nói rõ ràng với Mộ Thiếu Dục.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi người đều giống như bị phạt chờ, ngồi ở bên trong đại điện.

Đại khái qua mấy khắc thời gian, thị vệ phái đi cũng đều đã trở lại, bọn họ đều quỳ trên mặt đất, nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Tần cô nương đã bình yên vô sự về tới Tần phủ!"

Lời này vừa nói ra, rốt cuộc bất an trong lòng hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi cũng để xuống. Mà trong lòng hoàng hậu khiếp sợ không thôi, chỉ cố ý không biểu hiện trên mặt mà thôi.

Hoàng thượng có chút tức giận, nhìn về phía hoàng hậu lạnh lùng nói: "Hoàng hậu là một quốc gia chi mẫu, sao lại có thể tin lời của một người, làm ra loại chuyện này. Nếu truyền ra ngoài, còn tưởng rằng Dục Nhi không hiểu lễ nghi, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo!"

Hoàng hậu phẫn nộ trong lòng, chỉ là trên mặt không dám lộ ra một chút nào, vẫn dè dặt cẩn trọng. Bà ta vội vàng đứng lên, quỳ trên mặt đất, ôn nhu nói: "Thiếp chỉ sợ Dục Nhi nhất thời làm việc gì sai, cho nên mới sẽ..." Nói xong bà ta lập tức nghẹn ngào.

Hoàng thượng đã sớm mất hứng, ông hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Hôm nay cũng không còn sớm, mọi người vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi thôi!"

Lần yến hội này vô cùng không vui, mọi người đều không muốn tiếp tục đợi ở bên trong hoàng cung, đều ào ào vội vàng ra khỏi cung.

Nhưng mà Trịnh Anh Anh vẫn chờ sau lưng Mộ Thiếu Dục, thẳng đến người càng ngày càng ít, nàng mới khẽ gọi một tiếng.

Hai tròng mắt nàng rưng rưng, khẽ cắn môi dưới, dịu dàng nói: "Tam biểu ca, huynh trách muội?"

Mộ Thiếu Dục dừng bước lại, hắn đã sớm biết Trịnh Anh Anh luôn đi theo hắn, hắn lạnh lùng nhìn Trịnh Anh Anh, nói: "Sắc trời đã tối muộn, vẫn nhanh trở về đi!" Nói xong hắn xoay người rời đi.

Trịnh Anh Anh thấy dáng vẻ Mộ Thiếu Dục với nàng như vậy, nhất thời sốt ruột, bước nhanh lên phía trước cầm lấy tay áo của hắn, sốt ruột nói: "Đợi chút... Muội còn chưa nói hết..."

Mộ Thiếu Dục lạnh lùng xoay người, vẻ mặt không thay đổi bỏ tay Trịnh Anh Anh ra: "Có chuyện gì nói mau, ta không muốn để cho mẫu hậu hiểu lầm!"

Trịnh Anh Anh nghe vậy trong lòng cứng lại, nàng biết sau chuyện kia, Mộ Thiếu Dục sẽ luôn lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng bắt đầu sợ hãi, cũng bắt đầu hối hận!

"Có phải huynh tức giận không? Huynh thật sự yêu nàng như vậy sao? Qua nhiều năm như vậy, tâm tư của muội với huynh, chẳng lẽ huynh đều luôn không biết sao?"

Lúc này nàng trở nên có chút điên cuồng, nàng bất lực nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, biết bao hi vọng lúc này Mộ Thiếu Dục có thể gắt gao ôm chặt nàng, nói cho nàng tất cả những thứ này đều là chính nàng suy nghĩ lung tung mà thôi.

Nhưng mà Mộ Thiếu Dục không có, hắn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, sau đó than nhẹ một tiếng, lại một câu cũng không có nói, đi ngang qua người nàng.

Trịnh Anh Anh còn muốn đuổi theo, nhưng mà một giọng nói làm cho nàng dừng lại.

"Anh Anh, con đang làm gì vậy!"

Hiền phi luôn chưa đi, vừa rồi bà nhìn thấy Trịnh Anh Anh đi theo sau lưng Mộ Thiếu Dục, cũng theo đi lại. Thật may nhi tử của mình coi như bình tĩnh, không làm ra chuyện gì bậy, nếu như bị hoàng hậu phát hiện, như vậy nhất định hoàng hậu lại muốn hành động nữa rồi.

Hơn nữa chuyện Trịnh Anh Anh làm vừa rồi, làm cho bà rất bất ngờ, bà không nghĩ tới Trịnh Anh Anh bị tình yêu làm cho u mê, lại làm ra loại chuyện này.

Nếu thật sự để hoàng thượng tìm được Tần Thư Dao ở trong phòng Mộ Thiếu Dục, như vậy hậu quả sẽ như thế nào, Hiền phi rất rõ ràng. Hiện tại bà bắt đầu thấy may mắn, may mắn lúc trước không đáp ứng để Mộ Thiếu Dục cưới Trịnh Anh Anh. Nữ tử như vậy quả thật không thích hợp với nhi tử của mình.

Trịnh Anh Anh quay đầu lại thấy là Hiền phi, lập tức giống như đứa nhỏ làm chuyện sai, cúi đầu không dám hé răng.

Hiền phi than nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Con đi theo ta!"

Hôm nay bà phải dạy dỗ nữ nhân vì yêu mà choáng váng đầu này một chút, nếu không nói lợi hại trong đó cho nó biết, kế tiếp nó vẫn có thể hồ đồ bị hoàng hậu lợi dụng.

Sau khi Mộ Thiếu Dục trở lại phòng ngủ, lập tức đi Hàn Đàm nhìn thoáng qua, vẫn thấy Tần Thư Dao còn ở trong ao, nhất thời có chút kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi là có người sử dụng kế điệu hổ ly sơn.

Đôi môi Tần Thư Dao trắng bệch, thân mình cũng không ngừng run rẩy. Chuyện xảy ra vừa rồi nàng một chút cũng không nhớ rõ, lúc này nàng chỉ cảm thấy trên người khó chịu vạn phần, một ngọn lửa nóng không bị làn nước lạnh này áp chế xuống được.Tẩm cung của Mộ Thiếu Dục có chút độc đáo, hắn tập võ từ thuở nhỏ, từ nhỏ đã nhìn trúng Hàn Đàm này, cho nên cầu Hoàng thượng xây tẩm cung của hắn trong Hàn Đàm này.

Hàn Đàm này không lộ thiên, cho dù như thế, cũng quanh năm rét lạnh vô cùng. Điều này cũng làm Mộ Thiếu Dục càng thêm tiện luyện võ.

Mộ Thiếu Dục bước lên phía trước, ôm Tần Thư Dao từ trong ao ra, lại phát hiện Tần Thư Dao đã sớm không còn tỉnh táo, thân thể của nàng vẫn nóng rực, nhưng mà gò má và đôi môi lại tái nhợt như tờ giấy. Xem ra độc hoa mê tình không bởi vì khí lạnh trong Hàn Đàm mà giải trừ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.