[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 156 : Không tuân thủ ước hẹn muốn thay đổi ngày cưới.




Thực ra Mộ Thành Hi muốn nói không phải những chuyện này, hắn có nhiều chuyện chôn dấu ở trong lòng mình. Thậm chí hắn hối hận, không cùng nàng đi Nam Tĩnh. Cũng có chút ngoài ý muốn Mộ Thiếu Dục sẽ vì nàng, mỗi ngày lấy máu trong tim cho nàng uống.

Trong lòng hắn luôn có một cảm giác chua xót, hiện tại hắn nghĩ muốn ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, sau đó dịu dàng hỏi ở Nam Tĩnh có sợ không? Có nghĩ tới hắn không?

Nhưng mà hắn không thể làm như vậy, hắn chỉ có thể cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, cuối cùng lại chỉ nói ra những lời này.

Hắn mất mát cúi đầu, cảm giác chua xót càng ngày càng đậm, đậm như thế làm bản thân suýt chút nữa không có biện pháp hít thở.

Đương nhiên Tần Thư Dao cũng biết ý tốt của Mộ Thành Hi, cười gật đầu nói: "Đa tạ quan tâm, hoàng thượng tứ hôn đương nhiên có đạo lý của ngài, ta sẽ không để ở trong lòng!"

Khi mỗi ngày Mộ Thiếu Dục vì nàng lấy máu trong tim cho nàng uống, nàng cũng từng mê hoặc, cũng từng muốn làm cho trái tim đóng băng của mình từ từ tan chảy. Nhưng mà hôm nay, khi nào nhìn thấy Trịnh Anh Anh ngồi bên cạnh Mộ Thiếu Dục, nàng mới tỉnh ngộ lại, khi đó Mộ Thiếu Dục chỉ vì cứu nàng mà thôi, không có ý nghĩa gì.

Xem ra vẫn là nàng tự mình đa tình rồi. Tần Thư Dao tự giễu cười cười.

Tần Thư Dao nói xong cúi người thi lễ, sau đó xoay người rời đi.

Mộ Thành Hi còn muốn đuổi theo, nhưng mà hắn lại phát hiện bản thân không có lý do để đuổi theo, hắn không biết lần này bản thân nên tìm cớ gì. Hắn bất đắc dĩ cười, khẽ lắc đầu, sau đó mới xoay người chuẩn bị trở lại tửu lâu.

Nhưng mà vừa mới quay người lại phát hiện Mộ Thiếu Dục đứng sau lưng hắn, hắn hơi sững sờ, lập tức lộ ra nụ cười thoải mái: "Tam ca, sao huynh cũng ra đây? Chẳng lẽ luyến tiếc tẩu tử?"

Ánh mắt của Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh lẽo như trước, hắn liếc nhìn Mộ Thành Hi một cái, sau đó gật đầu.

Nhất thời Mộ Thành Hi có chút hoang mang, đây là có ý gì? Chẳng lẽ Tam ca thật sự động tâm với Tần Thư Dao rồi? Chỉ là bọn họ đã có da thịt thân thiết, động tâm là cũng bình thường. Nghĩ đến đây trong lòng Mộ Thành Hi cứng lại, nỗi buồn phiền càng ngày càng đậm.Sau khi trở về Tần phủ, Tần Thư Dao nghe nói có khách quý đến thăm, Tần lão phu nhân sai người mời nàng đến Vinh Thọ Viện gặp khách.

Lúc bắt đầu Tần Thư Dao còn chút tò mò, rốt cuộc là ai. Đợi sau khi đến Vinh Thọ Viên, nàng lại khiếp sợ một lần nữa.

Hàn Thế Quân nhàn nhã ngồi ở bên trong Vinh Thọ Viện, mà phu nhân lão hầu gia cũng ngồi ở bên trong, bà ta và Tần lão phu nhân trò chuyện thật vui vẻ. Tần Khả Cầm cũng ngồi ở trong đó, muội ấy ngượng ngùng cuối đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười thỏa đáng.

Tần Thư Dao nhìn thấy một màn này nhịn không được lộ ra vẻ chán ghét, nếu không phải đang ở Vinh Thọ Đường, nếu Tần Khả Cầm không định ra việc hôn nhân với Hàn Thế Quân, nàng sẽ xông lên đuổi hai người kia đi.

Tần lão phu nhân vừa thấy Tần Thư Dao đến, lập tức nói: "Dao Nhi, sao lúc này cháu mới trở về! Nhanh lại đây!"

Tần Thư Dao giấu vẻ chán ghét trên mặt đi, nhưng mà nàng không che giấu quá mức, cho nên vừa rồi Hàn Thế Quân cũng nhìn thấy.

"Bá mẫu tốt lành!" Tần Thư Dao hơi cúi người thi lễ.

Phu nhân lão hầu gia Hoàng thị nhìn thấy Tần Thư Dao, lập tức cười nói: "Khuê nữ nhà các ngươi thật sự là một người đẹp hơn một người, vị này chắc là Tam hoàng tử phi tương lai!"

Trong giọng nói của Hoàng thị mang theo ý lấy lòng và lôi kéo.

Tần Thư Dao nghe xong lại càng cực kỳ chán ghét, kiếp trước nàng vì lấy lòng Hoàng thị, hao tổn không ít tâm tư. Nhưng mà cuối cùng thì sao, Hoàng thị đối xử với nàng luôn hờ hững, ngay cả Kỳ Nhi bà ta cũng chưa từng nhìn nhiều thêm vài lần, thậm chí cuối cùng sau khi Kỳ Nhi chết, Hoàng thị không an ủi nàng, ngược lại còn quở trách nàng, nói nàng là khắc tinh. Muốn để Hàn Thế Quân hưu nàng.

Khi đó Hàn Thế Quân luôn an ủi bản thân, nàng cho rằng bản thân yêu được người nam nhân tốt, cũng thật sự thương hắn ta. Nhưng mà không nghĩ tới Hàn Thế Quân đã sớm bày ra một màn kịch vui, chỉ còn chờ bản thân bước vào cạm bẫy.

Trên mặt Tần Thư Dao mang theo nụ cười nhàn nhạt, ai cũng đều thấy nàng không thích vị Hoàng thị này, nàng không che giấu, là vì nàng biết thân phận của mình tôn quý hơn Hoàng thị nhiều.

Không được Tần Thư Dao đáp lại, trên mặt Hoàng thị có chút xấu hổ. Tần lão phu nhân thì lại lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thư Dao vô lý như vậy, nhịn không được nhíu mày, sau đó mới cười nói: "Đây là đại tôn nữ của ta, trong ngày thường bị ta cưng chiều quá."

Tần Thư Dao cười nói: "Đúng vậy, nếu không phải tổ mẫu cưng chiều, cháu cũng không dám lớn mật như vậy đâu!"

Nói xong mọi người cũng nở nụ cười, không khí cũng không còn ngưng trọng như vừa rồi.

Tần Thư Dao biết thân phận hiện tại của nàng tôn quý hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng mà cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó dễ như vậy, hơn nữa thân phận nàng tôn quý là dựa vào Mộ Thiếu Dục.

Nếu nàng làm ô uế danh dự của hoàng gia, như vậy bất cứ lúc nào hoàng thượng cũng có thể từ hôn.

Tuy rằng Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục không thích nàng, cũng biết sau khi nàng gả đi, không nhận được coi trọng gì. Nhưng mà nàng biết, nếu nàng muốn dẫm nát Hàn Thế Quân dưới chân, chỉ có cửa hôn sự này mới có thể giúp nàng.

Bởi vì cửa hôn sự này làm cho thân phận và địa vị của nàng đều nâng lên không ít, có đôi khi nàng cũng cảm thấy thật đáng buồn, một nữ nhân chỉ có thể luôn dựa vào một người nam nhân. Nhưng mà nàng biết, chỉ cần bản thân không thật lòng, chỉ cần bản thân có thể có được quyền lực, thế thì tính sao?

Nam nhân muốn có được vui vẻ từ trên người nữ nhân, nữ nhân muốn có quyền lực từ trên người nam nhân, Những thứ này là một màn giao dịch công bằng.

"Hôm nay ta đến đây, cũng là vì hôn sự của Quân Nhi. Hiện tại Quân Nhi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, xương cốt phụ thân nó đã yếu đi, ta cũng muốn nhanh chóng ôm tôn tử!"

Tần Thư Dao nghe vậy càng thêm chán ghét, Hàn Văn Hiên vừa mới mất không bao lâu, bọn họ đã ước gì muốn ôm tôn tử rồi. Thậm chí ngay cả để tang cũng không làm, xem ra bọn họ để ý chỉ là quyền lực, chỉ có Hàn Thế Quân sinh hạ một đứa con, như vậy Hàn gia có thể tiếp tục kế thừa rồi.

Loại chuyện này vốn không nên nói trước mặt cô nương chưa lấy chồng, nhưng mà Hoàng thị thật sự sốt ruột, tuổi bà ta cũng lớn rồi, xương cốt càng không tốt, bà ta còn muốn ôm tôn tử trước khi chết.

Tần Khả Cầm nghe thế ngượng ngùng cúi đầu, mà Tần lão phu nhân hơi nhíu mày: "Không phải nói sang năm sao? Sao lại muốn đổi ngày khác rồi?"

Hoàng thị xấu hổ gật đầu: "Ngài nhìn một chút không bằng cuối năm nay thì thế nào, song hỉ lâm môn luôn!"

Sắc mặt của Tần lão phu nhân cũng có chút khó coi, cưới vợ đương nhiên là vui vẻ, nhưng bọn họ là gả nữ nhi, sau khi gả ra ngoài bắt đầu lo liệu việc vặt trong nhà, nơi đó có thoải mái như trong nhà đâu.

"Việc này ta cũng không làm chủ được." Tần lão phu nhân cầm lấy ly trà chậm rãi uống, nàng còn tưởng rằng đám người Hoàng thị đến, là vì nói chuyện phiếm thôi, không nghĩ tới là vì chuyện này.

Tần Thư Dao nghe vậy cũng có chút sốt ruột, nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp, hủy hôn sự này đâu, Nếu thật sự sửa lại ngày cưới, như vậy Tần Khả Cầm sẽ thật sự gả qua đó không phải chịu khổ cực vất vả sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.