[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 142 : Tìm không được còn bị hạ độc




Cho dù tảng đá có dốc, có cao tới đâu. Tần Thư Dao đều sẽ không bỏ qua, thậm chí không ngừng tìm kiếm ở chỗ vách núi. dღđ。l。qღđ Phía dưới vách núi đều là một vùng sương trắng xóa, theo như Bạch Thiển nói thì phía dưới vách núi chính là vùng khí độc. Ngã xuống cho dù không chết, cũng sẽ bị khí độc độc chết.

Tuyết Ảnh và Ngưng Sương sợ Tần Thư Dao gặp chuyện không may, cho nên đều giúp đỡ Tần Thư Dao tìm kiếm. Chính là tìm cả ngày, ngoại trừ mấy gốc cỏ dại ra, thì không có thứ gì khác.

"Tiểu thư, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi."

Tần Thư Dao biết nơi này ban đêm sẽ trắng xóa một màu, muốn đi ra ngoài hoàn toàn không có khả năng, cho nên cũng không ở lại, đi theo Tuyết Ảnh ra ngoài.

Lần này tìm kiếm làm Tần Thư Dao bắt đầu hoài nghi Thiên Tằm Hồng Đậu không ở trên vách núi, nhưng mà trong sách ghi rõ ràng như thế, Thiên Tằm Hồng Đậu sinh trưởng ở trên vách đá dựng đứng, nhưng toàn bộ Nam Tĩnh cũng chỉ có mấy chỗ vách đá dựng đứng này, chẳng lẽ còn có ở chỗ khác? Chỉ là những người khác đều không phát hiện ra sao?

Sau khi trở lại khách điếm, Tần Thư Dao phát hiện người bên ngoài càng ngày càng nhiều, một mình Tĩnh Nguyệt lo lắng chờ ở trong phòng, sau khi nhìn thấy đám người Tần Thư Dao trở về, vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: "Thi Vận đã tỉnh lại, hiện tại tình hình cũng không tệ!"

Đám người Tần Thư Dao nghe xong cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng đi từ bên ngoài vào, nhưng người này hoàn toàn không tính là gì với hắn, vẫn ra vào tự do như bình thường.

Mộ Thiếu Dục chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thư Dao một cái, rồi trở về phòng của mình, Tần Thư Dao không rõ chân tướng.

Mặc Kiếm nghe nói Thi Vận tỉnh lại, lập tức bắt mạch cho Thi Vận, lại đưa cho Thi Vận mấy thang thuốc, dღđ☆L☆qღđ Tuyết Ảnh vội vàng đi nấu, để Thi Vận uống vào.

"Nàng đã không còn gì đáng ngại nữa." Mặc Kiếm thấy Thi Vận uống thuốc xong, nói.

Lúc này rốt cuộc Tần Thư Dao cũng hoàn toàn yên lòng, xem ra y thuật của Mặc Kiếm cũng không tệ. Chỉ là vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao nhịn không được hỏi: "Tam hoàng tử làm sao vậy?"

Mặc kiếm nghe vậy than nhẹ một tiếng: "Thời gian trước rõ ràng giải được hơn phân nửa rồi. Nhưng không biết vì sao hôm nay lại càng trở nên thêm nghiêm trọng rồi. Tuy rằng hiện tại chúng ta tìm được nhiều loại dược liệu như vậy, nhưng muốn giải hết hoàn toàn, sợ không dễ dàng. Chỉ cần là Thiên Tằm Hồng Đậu cũng đã không biết nên tìm kiếm chỗ nào rồi. Hơn nữa người Hắc Liên giáo kia còn bảo chúng ta tìm hoa Liên Vụ, hoa này sinh trưởng ở bên trong chỗ sâu nhất của chướng khí, muốn tìm được nói dễ hơn làm!"

Tần Thư Dao biết những chuyện mặc kiếm nói hoàn toàn không phải là chuyện Mộ Thiếu Dục chân chính lo lắng, hiện tại hắn lo lắng là làm thế nào để thu phục được Nam Tĩnh. Nhưng mà hiện tại hắn đã hãm sâu vào bên trong Nam Tĩnh, lại bị người bao vây. Tuy rằng hành động vẫn tự do như trước, nhưng muốn đi ra khỏi Nam Tĩnh không dễ dàng như vậy.

Tần Thư Dao cắn răng trầm tư một lát, nàng biết kiếp trước Mộ Thiếu Dục đánh bại được Nam Tĩnh chiến thắng trở về kinh. Kiếp này có chút chênh lệch, nhưng cũng không thể sai nhiều. Nhất định Mộ Thiếu Dục có thể đánh bại Nam Tĩnh, chỉ là hiện tại xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?

Chẳng lẽ bọn họ tới sớm một tháng, làm sự tình có chuyển biến mới?

Tần Thư Dao chỉ loáng thoáng nhớ được kiếp trước từng nghe nói, lúc ở Nam Tĩnh Mộ Thiếu Dục gặp được quý nhân, có quý nhân trợ giúp, mới tấn công được Nam Tĩnh. Nhưng mà quý nhân kia là ai, lại không ai biết.

Nàng tỉ mỉ nhớ lại chuyện gặp được sau khi đi Nam Tĩnh, ở trong này ngoại trừ Bạch Thiển có ý tốt ra, những người còn lại đều mang theo địch ý.

Chẳng lẽ Bạch Thiển chính là quý nhân của Mộ Thiếu Dục.

Ngày hôm sau, Bạch Thiển vội vàng đi vào khách điếm, tìm được Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục. Vẻ mặt sốt ruột: "Dục ca ca, các người nhanh rời khỏi đây. Phụ thân ta mang theo một đám người đi về phía này.

Mộ Thiếu Dục khẽ cau mày, trên mặt lại vẫn bình tĩnh: "Ông ta đến muốn lấy thuốc giải thôi!"

Bạch Thiển vừa nghe có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nàng cúi đầu hai mắt đỏ bừng.

Mộ Thiếu Dục cũng không làm khó nàng ta, chỉ mang theo hai người Thanh Ngọc và Mặc Kiếm trở về phòng mình, dường như đang bàn bạc gì đó.

Tần Thư Dao tìm bên vách núi hai lần vẫn không tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cho nên lại hỏi Bạch Thiển một ít về manh mối Thiên Tằm Hồng Đậu, nhưng mà hiểu biết của Bạch Thiển cũng có hạn, cho nên không rõ ràng lắm.

Mọi người xấu hổ ngồi ở trên ghế, ngẩn người một lát.

Lúc này bên ngoài bắt đầu tranh cãi, Tần Thư Dao biết Bạch Tu Sinh dẫn người xông tới rồi.

Ông ta nhìn thấy Bạch Thiển hơi sững sờ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mộ Thiếu Dục cũng đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Bạch Tu Sinh trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt: "Bạch tộc trưởng khống chế độc cũng không tồi!"

Tần Thư Dao nghe vậy mới nhìn thoáng qua sắc mặt của Bạch Tu Sinh, chỉ thấy sắc mặt ông ta có chút biến thành màu đen, ngay cả môi cũng biến thành màu đen.

Bạch Tu Sinh hừ lạnh một tiếng: "Nếu hôm nay ngươi đàng hoàng tử tế, ngoan ngoãn đưa thuốc giải ra đây, ta lập tức tha cho ngươi tội chết!"

Mộ Thiếu Dục cũng cười lạnh, nói: "Muốn thuốc giải cũng phải xem ông có bản lĩnh hay không!"

Nói xong lập tức phi người lên, bay nhanh về phía Bạch Tu Sinh. Võ công của Bạch Tu Sinh không cao, hơn nữa động tác của Mộ Thiếu Dục quá nhanh, làm cho tất cả mọi người đều không thấy rõ ràng.

"Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Bạch Tu Sinh hơi trắng bệch.

Mộ Thiếu Dục lạnh lùng nói: "Binh mã của ta đã tiến vào Nam Tĩnh, nếu ông mang theo con dân đầu hàng quy thuận, ta sẽ tha cho các ngươi tội chết!"

Người ở đây nghe vậy, đều sửng sốt. Vài ngày nay Mộ Thiếu Dục không cùng Tần Thư Dao đi hái được liệu, chỉ đợi ở trong phòng. Sao hôm nay binh mã đã tiến vào Nam Tĩnh rồi.

Hiển nhiên Bạch Tu Sinh có chút không tin: "Ngươi nói bậy. Thân tín của ngươi đều bị ta bắt lại, còn có ai truyền tin cho ngươi!"

Mộ Thiếu Dục cũng không kiên nhẫn giải thích gì nhiều với ông ta, chỉ hừ lạnh, nói: "Ông đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được. Cuối cùng Nam Tĩnh này vẫn thuộc về giang sơn Đại Minh ta!"

Nói xong hắn ra hiệu bằng mắt với hai người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc, võ công của hai người bọn họ cũng rất cao cương, một người cầm kiếm, một người cầm quạt, đều nhanh chóng đánh cho người của Bạch Tu Sinh tan tác.

Tần Thư Dao kéo Bạch Thiển đến bên người, mà Tuyết Ảnh và Ngưng Sương bảo vệ ở trước mặt hai người bọn họ.

Một trận đánh ác liệt cũng chỉ dùng thời gian một nén nhang.

Bạch Tu Sinh hoàn toàn không ngờ rằng người Mộ Thiếu Dục mang đến, võ công lại cao cường như thế. Lúc này ông ta bị thương ngồi trên mặt đất, sắc mặt khó coi vạn phần. Hai mắt của ông ta híp lại, sau đó nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, lại nhanh chóng phóng ra kim châm nhỏ, đợi mọi người phản ứng lại, lúc này kim châm đã cắm vào mi tâm của Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy mày tê rần, ngoài ra không có gì khác thường.

Mộ Thiếu Dục thấy thế vội vàng hỏi: "Nàng có sao không?"

Tần Thư Dao khẽ lắc đầu.

Nhưng mà Bạch Tu Sinh lại ngửa đầu phá lên cười: "Ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát khỏi nơi này sao? Ta biết trên người ngươi bị hạ Vạn Trùng độc, phu nhân của ngươi cũng trúng hoa mê tình kịch độc, ta muốn nhìn xem ngươi và phu nhân ngươi có bao nhiêu tình sâu nghĩa nặng!"

Bạch Thiển nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nhìn về phía Tần Thư Dao, thấy trên mặt nàng quả nhiên xuất hiện một chút đỏ ửng không bình thường, lập tức nói: "Khi độc mê tình này phát tác, toàn thân sẽ không còn sức lực, nóng lên..." Nói tới đây sắc mặt nàng ta hơi đỏ, tiếp đó lại nhỏ giọng nói: "Chỉ có thân mật với người thương yêu mới có thể giảm bớt đau đớn. Hơn nữa mỗi ngày phải dùng máu trong tim người yên làm thuốc dẫn, chuẩn bị tất cả vị thuốc ăn được sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể giải độc."

Tần Thư Dao nghe xong sắc mặt cũng ửng đỏ, nếu như thế, vậy không phải nàng sẽ biến thành người phóng đãng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.