[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 122 : Giai nhân uy hiếp cấp cho chức vị quan lại.




Cuối cùng Tiết Nhã vẫn đáp ứng, nàng ta ăn thuốc giải Thi Vận đưa, rốt cuộc trên người không cứng ngắc nữa, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất. Đang lúc nàng ta muốn đổi ý, lại nghe được Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng.

"Độc này cũng đã sớm xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của muội rồi, nếu không định kỳ dùng thuốc giải, chỉ qua một canh giờ, thì độc sẽ phát tác mà bỏ mình!"

Tiết Nhã đứng dậy, buồn bực nói: "Ta chưa bao giờ từng làm chuyện thật có lỗi với tỷ, vì sao tỷ lặp đi lặp lại nhiều lần hãm hại ta!"

Tần Thư Dao ngẩng đầu, hai tròng mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Tiết Nhã, mà vẻ mặt lúc này của nàng, dường như ước gì băm thây Tiết Nhã thành vạn đoạn.

Cho tới bây giờ Tiết Nhã đều chưa từng thấy Tần Thư Dao như vậy, nàng ta không rõ bản thân đã đắc tội nàng khi nào, tuy rằng nàng ta đều luôn giúp đỡ Tần Tuyết Như. Nhưng mà cũng chưa từng làm một chuyện nào xúc phạm tới Tần Thư Dao.

"Đừng nói nhảm, nếu muội không đồng ý. Như vậy chờ độc phát tác bỏ mình đi!" Tần Thư Dao đứng lên, bàn tay to vung lên, để đám người tiễn khách.

Trong lòng Tiết Nhã lại có oán khí, lúc này cũng không dám làm loạn nữa. Một là nàng ta cũng có chút sợ hãi, Tần Thư Dao dùng độc châm lần nữa. Hai là ánh mắt của Tần Thư Dao vừa rồi, quá mức khủng bố, quá mức trực tiếp, dường như ước gì Tiết Nhã sẽ chết ở trước mặt nàng ngay bây giờ.

Đợi sau khi Tiết Nhã đi rồi, Tần Thư Dao lại ra lệnh cho Thi Vận đi vào trong cung mời Mộ Thành Hi, để Mộ Thành Hi giúp nàng hẹn Mộ Thiếu Dục ra.

Bởi vì Thi Vận võ công cao cường, lại là người của Mộ Thành Hi, ra vào hoàng cung hết sức thoải mái.

Vẫn hẹn ở Túy Tiên lâu như trước, Tần Thư Dao ngồi ở trên ghế thái sư khắc hoa đỏ thẫm, chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Sau đó ngoài cửa truyền tới âm thanh mở cửa, Tần Thư Dao để ly trà xuống, sau đó đứng lên, nhìn thấy một dáng người khôi ngô cao lớn đi vào.

"Cô nương tìm ta có chuyện gì?" Giọng nói của Mộ Thiếu Dục lộ ra một trận trong trẻo mà lạnh lùng cùng với kháng cự.

Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục không thích nàng, thậm chí chán ghét nàng. Chỉ là hiện tại hai người bọn họ đã có hôn ước, hơn nữa Tần Thư Dao cũng cần Mộ Thiếu Dục hỗ trợ.

"Hàn công tử của Hàn phủ, ngài có ấn tượng chứ?" Tần Thư Dao cũng không quanh co lòng vòng.

Mộ Thiếu Dục gật đầu: "Thì thế nào?"

"Hắn là một người thông minh, muốn đầu nhập vào Tam hoàng tử. Hi vọng Tam hoàng tử có thể nhận lấy hắn!"

Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi sửng sốt, nếu không phải Mộ Thành Hi mời bản thân ra ngoài, hắn vẫn không đồng ý đi đến nơi hẹn với Tần Thư Dao. Chỉ là không nghĩ tới Tần Thư Dao vừa thấy mặt, đã muốn nhét người vào bên cạnh hắn.

Người trong cung đều biết đến Hàn Thế Quân là phụ tá của Mộ Tử Liệt, hiện tại Mộ Thiếu Dục thu vào cửa, vậy Hoàng thượng sẽ nghĩ sao? Văn võ bá quan lại sẽ nghĩ sao?

"Không được!" Mộ Thiếu Dục lập tức cự tuyệt, không chừa một đường lui.

Tần Thư Dao cũng đã làm tốt chuẩn bị, nàng đưa ra một hộp nhỏ khắc hoa Mẫu Đơn quấn quýt nhau, lấy ra một chiếc trâm hoa Thạch Lựu tinh xảo, mặt trên dùng Hồng Ngọc điêu khắc mà thành, mỗi một đóa hoa đều óng ánh trong suốt, đỏ chói, nhìn hết sức đẹp.

"Chiếc trâm hoa này, Anh Anh thích nhất. Ta cũng biết ngài từng muốn mua một chiếc giống như vậy cho Anh Anh, nhưng mà sau này không biết đi chỗ nào. Tuy rằng chiếc trâm này không phải là cây trâm ban đầu của ngài, nhưng mà cũng không kém hơn cây trâm kia!"

Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua cây trâm hoa kia, trong lòng hiện lên một ít nghi hoặc: "Cô nương không ăn giấm?"

Hai người bọn họ đã đính hôn rồi, Tần Thư Dao không ghen tị thì cũng thôi, vậy mà còn đưa ra cây trâm hoa tinh xảo này, để hắn đi lấy lòng buổi muội thanh mai trúc mã của hắn!

Phương diện này xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái rồi.

Tần Thư Dao bất đắc dĩ cười cười, chưa từng yêu, tại sao ghen tuông.

Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Hắn là tình nhân của ngươi?"

Lúc trước Hàn Thế Quân từng nhiều lần muốn tiếp cận Tần Thư Dao, có mấy lần cũng bị Mộ Thiếu Dục thấy được. Hơn nữa hiện tại Tần Thư Dao đặc biệt kêu bản thân ra đây, vì chuyện của Hàn Thế Quân, chuyện này cũng không thể không trách hắn sẽ nghĩ tới phương diện này.

Tần Thư Dao hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Ngài thích nghĩ như thế nào thì như thế đó, hiện tại ta thầm nghĩ muốn hắn trở thành phụ tá bên cạnh ngài, hơn nữa có thể trọng dụng được."

"Nhưng mà như thế, thì ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn!" Nói xong Mộ Thiếu Dục lập tức đứng lên, vén tấm màn lên, đi ra ngoài.

Tần Thư Dao biết Mộ Thiếu Dục hiểu lầm, lại cũng không muốn giải thích, dù sao Mộ Thiếu Dục vốn đã có thành kiến với nàng, cũng không kém chuyện này một chút nào. Hơn nữa nàng cũng đã nghĩ qua, nếu đến lúc đó bản thân thật sự gả cho Mộ Thiếu Dục, bản thân trốn đi đến một nơi sống những ngày thanh tĩnh là được.

Qua ba ngày sau, quả nhiên Tần Thư Dao nghe được tin tức, nói Mộ Thiếu Dục trọng dụng Hàn Thế Quân, hơn nữa tiếp nhận vào đề nghị của hắn, lại để cho hắn khôi phục lại chức quan Lục phẩm, còn tặng không ít đồ tốt đến Hàn phủ.

Trong kinh thành vừa trải qua một trận mưa gió, mọi người đều cảm thấy Hàn Thế Quân nhất định có chỗ hơn người, cho nên mới có thể được đám hoàng tử trọng dụng. Ngay cả Hoàng thượng cũng có vài phần đối xử đặc biệt với Hàn Thế Quân, còn đặc biệt gọi hắn đến bên trong thư phòng, hỏi hắn một ít vấn đề. Hàn Thế Quân trả lời đều làm Hoàng thượng vui mừng không thôi, cảm thấy nhân tài như vậy không thể làm nhục được.

Tuy rằng Hàn Thế Quân có chút phong lưu, nhưng mà chuyện này cũng đều bị lưu truyền thành giai thoại.

"Hàn công tử đã chiếm được chuyện công tử mong muốn, công tử cũng nên để muội muội ta tỉnh lại!"

Mấy ngày nay, bệnh tình của Tần Khả Cầm luôn khi tốt khi xấu. Tần Thư Dao cũng rất sốt ruột, nhưng mà cố tình lại không dám chọc giận Hàn Thế Quân.

"Chờ lúc cô nương trở về, muội muội của cô nương cũng đã xuống giường đi lại được rồi!" Khóe miệng của Hàn Thế Quân nâng lên một chút tươi cười đắc ý.

Mấy ngày nay có thể nói là đường làm quan của hắn rộng mở, chỉ là hiện tại cách vị trí Hầu gia chỉ còn một bước, chỉ cần Hàn Thế hiên chết, như vậy hắn có thể đủ vững vàng ổn thỏa ngồi lên vị trí Hầu gia.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, sau đó đứng lên nói: "Hi vọng Hàn công tử có thể nói chuyện giữ lời, mấy ngày nay đừng tra tấn Cầm Nhi nữa!"

"Chỉ cần Tam hoàng tử đều luôn trọng dụng ta, hơn nữa làm cho ta phong quang vô hạn, muội muội của cô nương đương nhiên sẽ không có chuyện gì!" Hàn Thế Quân cũng đứng lên, cười nói.

Lúc này Tần Thư Dao chỉ cảm thấy nụ cười này của hắn, giống như độc xà vạn năm, làm cho người ta ghê tởm.

"Ta nghe nói nửa tháng nữa, Tam hoàng tử sẽ mang binh xuất chinh Nam Tĩnh. Hiện tại công tử được Tam hoàng tử và Hoàng thượng trọng dụng, nghĩ đến trong khoảng thời gian này, công tử cũng không cần lại lo lắng!"

Hàn Thế Quân trầm tư một lát, cuối cùng lộ ra tươi cười hài lòng: "Từ nơi này đến Nam Tĩnh, nhanh nhất cũng phải một tháng. Chuyến đi này nhanh nhất cũng chừng một năm. Sợ là hôn sự của cô nương và hắn sẽ phải kéo dài rồi!"

Tần Thư Dao cũng không để ý chuyện này, Mộ Thiếu Dục đã không thích nàng, thậm chí còn chán ghét nàng. Cho dù là Mộ Thiếu Dục hối hôn, Tần Thư Dao cũng sẽ không khổ sở.

"Không sao cả, đây là Hoàng thượng tứ hôn. Cho dù là chờ ba bốn năm, hắn cũng không có khả năng sẽ hối hôn. Hơn nữa đến lúc đó công tử lên làm Hầu gia, công tử cũng không cần lo lắng nhiều như vậy!"

Hàn Thế Quân nhìn Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy một tiểu mỹ nhân như vậy, lại thông minh lanh lợi như thế, chỉ tiếc nữ tử này không phải là của hắn, bằng không nàng nhất định sẽ giúp hắn rất nhiều.

Chỉ là nữ nhân càng xinh đẹp càng trí tuệ, lại càng giống như một hoa tươi mang theo gai nhọn, chỉ cần hơi vô ý, sẽ bị đâm đến chảy máu.

Cho nên Hàn Thế Quân cũng chặt đứt ý nghĩ kia, nhưng vẫn còn tham lam đánh giá khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Thư Dao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.