[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 9 : HIỆN TƯỢNG CỰC ÂM




Rượu đủ cơm no, mấy anh em lại tiếp tục trò chuyện.

Đột nhiên, Dương Phương Vũ nhướng mày, dường như có lời gì muốn nói, do dự một chút, mở miệng nói: "Lão tứ, con bé Ngụy Lam kia đúng thật là không tốt."

Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên lại biến đổi. Lý Hài, Vương Trường Tử trầm mặc chuyển ánh mắt nhìn về phía Chu Dật Tài. Chu Dật Tài thời gian vừa qua không ở trong trường, mấy người đôi khi cũng thường thấy bạn gái của hắn đi cùng cái tên goị là Hồng công tử, ôm ôm ấp ấp, người sáng suốt nhìn vào thì biết ngay đây là chuyện gì!

Vì việc này, ba ngừơi bọn họ đã cùng Ngụy Lam xảy ra một chút xung đột.

Vốn cũng không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của Chu Dật Tài nhưng lại sợ hắn không biết, bị cô gái kia lừa gạt nên mới mượn rượu nói ra.

Chu Dật Tài tự nhiên hiểu rõ ý của mấy ngừơi, kỳ thực ngừơi biết trước nhất việc này chính là bản thân hắn. Gật đầu muốn trả lời nhưng đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn vào Dương Phương Vũ khi, chân mày nhíu lại hỏi: "Lão đại, vết thương trên tay bị khi nào vậy?."

Dương Phương Vũ vội kéo tay áo phủ xuống che đậy vết thương, ha ha cười: "À, không cẩn thận té bị thương thôi.", đồng thời, hắn còn liếc mắt cho bọn Lý Hài.

Vương Trường Tử bỗng nhiên đứng lên, hung hăng giơ một cước đá bay chai rượu, giận dữ hét: "Cái gì mà té bị thương, đó là lão đại không nhịn nổi đi tìm tên khốn Hồng Công Tử kia nói cho ra lẽ mà bị thương. Thật xui xẻo lúc đó ta không có mặt, bằng không thì ta giết chết đôi cẩu nam nữ kia"

"Lão đại, chuyện có đúng là như thế không?" Ánh mắt của Chu Dật Tài nhìn chăm chăm vào mặt Dương Phương Vũ , một cỗ phẫn nộ trong lòng sắp bộc phát.

Đúng vậy, cô ta có thể đá ta, có thể thương tổn ta, ta đều có thể cho qua, nhưng tuyệt đối ta sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu cô ta làm hại anh em của ta. Đây không phải là sự tức giận nhất thời mà là nguyên tắc sống của Chu Dật Tài.

"Nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu đi, đừng nói đến mấy cái chuyện không vui nữa, quá khứ thì đã là quá khứ, thôi bỏ đi" Dương Phương Vũ cười ha ha nói.

Vương Trường Tử cũng biết mình nói sai rồi, hiện tại cũng không biết nên nói thêm gì nữa?

Chu Dật Tài hiểu rõ bọn họ đúng là kiêng kỵ đối với quyền thế của Hồng Thiếu Hoa nên cũng không muốn làm lớn chuyện này, dù sao bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường và cũng không phải kẻ ngốc, đối với này mấy thứ chuyện này vẫn hiểu rất rõ.

Một người không quyền không thế muốn cùng công tử của một tập đòan đối nghịch thì không thể nghi ngờ là đang muốn chết.

Chu Dật Tài khóe miệng cười quỷ dị thì thào: "Hồng Thiếu Hoa, Ngụy Lam, mối thù này xem như chúng ta đã kết rồi"

Ngày hôm sau, Chu Dật Tài tỉnh lại, mọi u buồn trong lòng đều đã biến mất, tâm tình chưa bao giờ cảm thấy thỏai mái như vậy. Dụi mắt một chút rồi nhìn quanh phòng, vừa nhìn thì hắn bị giật mình.

Ánh nắng cũng đã gọi vào giường của bọn người Dương Phương Vũ nhưng bọn họ lại biến đi đâu không biết. Hắn cũng nghĩ đến bọn họ vào lớp học nhưng tại sao lại không đánh thức hắn để cùng đi, hoặc là nhìn thấy hắn ngủ ngon quá nên không làm phiền hắn? Dù sao thì cũng học đại học, lên lớp ít một hai buổi cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chu Dật Tài xuống giường đi vào toilet. Sau khi vệ sinh tắm rửa xong, trở ra thay một bộ đồ mới.

Chu Dật Tài cảm giác tinh thần toàn thân thỏai mái, muốn đi dạo khuôn viên trường một chút.

Dù sao cũng đã nghỉ học gần một tháng, trong lòng cũng có một chút tưởng niệm về cảnh sắc trong trường.

Khuôn viên của trường đại học Thanh Dương rất lớn, không chỉ có một cái hồ nhỏ mà còn có một cánh rừng không nhỏ trong nó nữa. Chu Dật Tài bước đi chậm rãi trên đường nhỏ của khuôn viên, không hề có ngừơi nào. Có lẽ là bởi vì đang trong thời gian lên lớp nên không có ngừơi đi lại.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ cho tương lai của bản thân. Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia khẳng định còn ẩn chứa rất nhiều thứ mà hắn còn chưa biết, tất cả còn đang chờ hắn khám phá, tuy nhiên việc này không vội được. Lúc này điều quan trọng nhất là phải hòan thành sự giao dịch với Backhaus.

Hệ thống của Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia rất vô tình, Chu Dật Tài đã chiêm ngưỡng. Nếu như không hòan thành đựơc nội dung giao dịch thì chắc chắn sẽ bị nó nghiêm phạt. Về phần sẽ nghiêm phạt thế nào thì trong lòng Chu Dật Tài đoán rằng có thể là trừ đi điểm công đức, nhưng tình huống thật sự ra sao thì hắn căn bản chả hề biết gì.

Nhưng đối với việc nghiêm phạt thì Chu Dật Tài cũng không muốn gặp phải. Điểm công đức chỉ có thể dựa vào làm chuyện tốt mới có thể kiếm đựơc, làm hơn hai trăm chuyện cũng chưa chắc có thể giao dịch đựơc một lần. Vậy phải làm sao để kiếm đựơc thật nhiều điểm công đức đây?

Đây là một vấn đề rất đau đầu. Tuy nhiên càng làm cho Chu Dật Tài đau đầu hơn đó chính là sự giao dịch với Backhaus. Tuy rằng Backhaus chỉ yêu cầu hắn đem "Huyễn Hồn Khúc" trở lại nhân gian mà thôi, nhưng thế nào mới có thể xem như là đã đem nó trở lại nhân gian?

Theo như lời của Backhaus nói thì khúc nhạc "Huyễn Hồn Khúc" là ông ta viết cho con gái của ông, lẽ nào muốn hắn đích thân đi đến nứơc Đức để đàn cho con gái ông ta nghe. Ý nghĩ này cũng không thông vì Chu Dật Tài căn bản không biết con gái của Backhaus là ai và đang ở đâu? Cho dù có biết thì hắn cũng chẳng có tiền đâu mà bay đến Đức.

"Chẳng lẽ là muốn ta đem nó công bố với mọi người?" Chu Dật Tài thầm nghĩ, song lại lắc đầu. Đang trong lúc do dự thì nghe được tiếng nói truyền tới.

"Ha ha, đối với các em mà nói thì "hiện tượng cực âm" đúng là rất khó lý giải..."

Lời nói này không thể nghi ngờ là đối với Chu Dật Tài có lực mê hoặc thật lớn. Hắn lập tức nhìn về hứơng tiếng nói phát ra thì thì đựơc một người đang đứng trong một phòng học, đó là người mà hắn đã từng thấy trên TV ngày hôm qua, Giáo sư Hoa. Rất nhanh hắn đã bị lời giảng giải của giáo sử Hoa hấp dẫn.

"Đồi với từ cực âm mà nói thì nó xuất phát từ phong thủy học: âm dương dung hợp mới có thiên địa vạn vật. Câu này có trong nhiều sách lý luận phong thủy. Nói cách khác, toàn bộ sự vật đều do âm dương kết thành, như vậy thế nào là âm và thế nào là dương? Kỳ thực mỗi tháng đều có ngày cực âm, mặt trăng hiện ra thì đó đã là âm, mặt trăng không có thì tức là dương, nhìn chung là như vậy. Đối với hiện tượng cực âm ngàn năm khó gặp tối hôm qua, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ khoa học để giảng giải, bởi vì ngày hôm qua lúc 8:15 phút, chín hành tinh trong thái dương hệ trong phút chốc sẽ hình thành một đường thẳng, và dựa theo sự vận hành của mặt trăng thì lúc đó mặt trăng đang xuất hiện ở phía tây nước Mỹ, nhưng vì sao nó lại bất thình lình xuất hiện trong mắt mọi người chúng ta? Hơn nữa so với mặt trăng bình thường chúng ta nhìn thấy thì càng kỳ lạ hơn bởi vì nó không có màu trắng bạc mà là màu tím bạc, đây đích thực là một chuyện rất khó hiểu, khoa học căn bản không thể giải thích điều bí ẩn này. Về phần có phải là phép thuật của quỷ thần hay không thì chúng ta không cần phải bàn đến... Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, tan học." Giáo sư Hoa cầm lấy xấp giấy tờ trên bàn rồi đi ra ngoài.

Về phần tại sao giáo sư Hoa không giảng tiếp thì đó là do Bộ Giáo Dục chỉ định, không đựơc đề cập về mấy chuyện quỷ thần, mê tín trong chương trình dạy.

Cho đến khi sinh viên ùn ùn rời khỏi lớp thì Chu Dật mới hồi phục tinh thần lại, thì thào tự nói: "Xem ra giáo sư Hoa này cũng không phải giống như ta đã nghĩ là không có thực học"

Lắc đầu, dự định trở về phòng ngủ thì có tiếng gọi truyền tới.

"Ah, Chu Dật Tài, anh ở chỗ này làm gì thế?" Một giọng nói dễ nghe vang lên, tiếp đó một cỗ hương thơm cũng bay tới, nhìn lại thì thấy một cô gái đang đi tới phía hắn.

Lâm Ngọc Nhiên, một cô gái có tướng mạo cũng không đẹp lắm nhưng rất dễ nhìn, cùng Chu Dật Tài là sinh viên năm nhất nhưng học không cùng khoa. Trước đó không lâu khoa âm nhạc và khoa ngoại ngữ có tổ chức một chuyến đi dã ngọai nên Chu Dật Tài có gặp mặt một lần.

"Chào bạn Lâm, tìm tôi có việc gì không?" Chu Dật Tài dùng ánh mắt quái dị nhìn cô gái đang đi tới gần hắn, có chút nghi hoặc, bọn họ tuy rằng coi như quen biết nhưng cũng không phải là thân gì cho lắm, chỉ gặp nhau một lần mà thôi.

"Cuối tuần này anh cần phải biểu hiện tốt một chút nhé, tôi tin tưởng anh có thể làm được." Lâm Ngọc Nhiên mỉm cười với hắn, nói tiếp: "Thật không phải, tôi còn có chút việc, lúc rãnh chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé."

"Cái gì mà biểu hiện tốt chứ, chuyện gì vậy?" Chu Dật Tài muốn hỏi cho rõ ràng nhưng một cô bạn khác đột nhiên xông tới chen vào giữa bọn họ.

Cô ta kéo tay Lâm Ngọc Nhiên: "Ngọc Nhiên, nhanh đi, khoa ngoại ngữ của chúng ta gặp phiền phức rồi... Bạn tinh thông năm thứ tiếng, tuyệt đối có thể giúp khoa chúng ta giải quyết chuyện phiền toái này.", không đợi cho Lâm Ngọc Nhiên trả lời, liền lôi đi luôn.

"Thực sự là một cô gái kỳ quái", lắc đầu, Chu Dật Tài định trở lại phòng của mình. Hắn có tác phong, chuyện không quan trọng, không nghĩ ra thì sẽ bỏ không nghĩ và quan tâm nữa.

Tuy nhiên đi đựơc vài bước thì lại ngừng lại: "Dù sao cũng rãnh rỗi, hay đi tới khoa ngọai ngữ nhìn xem một chút vậy?"

Vừa mới kết thúc giờ học, khuôn viên trường liền đầy người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.