[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 6 : HUYỄN HỒN KHÚC




Backhaus không hổ là bậc thầy piano của thế giới, sai khi nhận thấy Chu Dật Tài đã nắm giữ được tất cả các thao tác đối với phím đàn, khóe miệng mỉm cười giở tay hắn lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Dật Tài nói: "Sự hiểu biết của cậu đối với piano đã có chút tiến bộ rồi, kế tiếp để ta đàn cho cậu nghe một khúc nhạc"

Chu Dật Tài đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hai tay của Backhaus, tinh thần tập trung cao độ.

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống gian trá lại vang lên: "Mở ra công năng học tập “mô phỏng”."

Cũng đồng thời ngay lúc đó, hai tay của Backhaus như tinh linh di chuyển, tiếng đàn vang lên. Mà giờ khắc này, bản thân Chu Dật Tài lại xuất hiện một sự quỷ dị, bất luận là cách đánh đàn hay động tác nào của Backhaus cũng như khúc nhạc đánh ra, tất cả đều khắc sâu vào trong linh hồn hắn, dường như người chơi đàn không phải là Backhaus mà là bản thân Chu Dật Tài.

Khúc nhạc rất hay, thuộc trường phái cổ điển, ưu mỹ êm tai, khiến cho người nghe có cảm giác đang ở trên một mảnh thảo nguyên lớn tòan một màu xanh, bên tai còn nghe đựơc tiếng dê kêu, tiếng côn trùng, tiếng ca hát của mục đồng, còn có tiếng gió thổi, hương thơm phảng phất của cây cỏ xanh tươi, đây không phải là âm nhạc đơn thuần nữa rồi.

"Đây mới đúng là bậc thầy!", lắng nghe âm nhạc tuyệt vời phát ra, trong lòng Chu Dật Tài không ngừng cảm thán. Lúc này, âm thanh từ từ nhỏ lại rồi ngừng hẳn, Backhaus đứng lên, vừa cười vừa nói: "Cậu trai trẻ, hãy đem khúc nhạc mà ta vừa đàn cho cậu nghe, đánh lại cho ta nghe nào"

Chu Dật Tài không khách khí, thân thể thẳng lên, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, âm thanh vang lên. Có lẽ là do hệ thống mở ra công năng học tập “mô phỏng” nên khúc nhạc của Chu Dật Tài đánh nghe cũng không đến nỗi, tổng thể cảm giác nghe cũng đựơc.

Thế nhưng Backhaus lại nói: "Cậu vẫn chưa hiểu rõ đựơc chân lý của piano, hãy đánh lại một lần nữa nào”

Chu Dật Tài gật đầu đàn tiếp, một lần rồi lại tiếp một lần. Một tiếng, hai tiếng thời gian... đã trôi qua.

Cứ như vậy cho đến tiếng đồng hồ thứ tư thì Chu Dật Tài đầu chảy đầy mồ hôi, càng đàn càng khó nghe, ngay cả đến bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được âm thanh khó chịu hắn đánh ra nữa. Ngay lúc này thì Backhaus bảo hắn dừng lại.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Chu Dật Tài thầm nghĩ: "Xem ra muốn trở thành bậc thầy chân chính thật không dễ dàng chút nào”

"Cậu trai trẻ, ta muốn cậu đàn thêm lần nữa” , nhìn thấy Chu Dật Tài nghỉ ngơi được một lúc, Backhaus lại vừa cười vừa nói.

Chu Dật Tài nghe xong chóang váng đến muốn ngất xỉu, tuy nhiên hắn vẫn rất nhanh điểu chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng lên, mười ngón chậm rãi đặt lên trên phím đàn. Tuy ngày thường Chu Dật Tài cứ hi hi ha ha, có chút bất cần đời nhưng đến thời khắc mấu chốt thì hắn tuyệt không qua loa.

Có thể được bậc thầy piano như Backhaus đích thân chỉ dạy, đây là điều mà bao nhiêu thiên tài âm nhạc thiết tha mơ ước, nếu như tham sống sợ chết, miệng đầy tiếng oán than thì không chỉ có lỗi với bản thân mà còn có lỗi với ông trời đã ban tặng cơ hội ngàn vàng này.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cảm thấy mười ngón tay bớt đau, Chu Dật Tài cũng mơ hồ cảm giác được tài nghệ của bản thân đã từ từ tiến bộ, nhưng muốn đàn đựơc một cách tự nhiên giống như Backhaus thì khó như lên trời. Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị xong tư thế, mười ngón đụng tới phím đàn thì một sự tự tin bỗng nhiên dâng lên trong linh hồn hắn, hắn liền không do dự đánh đàn. Thế nhưng khi hắn chơi đến phân nửa khúc nhạc thì sự tự tin kia lại biến mất, thay vào đó là một nụ cười khổ. Ôi, vẫn không thể nào tự nhiên như Backhaus đựơc.

Backhaus vỗ vỗ vào vai Chu Dật Tài: "Tâm không chuyên thì làm sao có thể đàn cho tốt đựơc. Nếu như cậu cứ muốn chơi tốt và lấy ta ra so sánh, như vậy thì, cậu trai trẻ ơi, suốt đời cậu cũng vĩnh viễn không đạt được, và cầm nghệ của cậu cũng chỉ có giới hạn thôi. Tại sao cậu cứ phải cố gắng đàn cho giống ta vậy? Tại sao cậu không biến phím đàn trở thành một bộ phận cơ thể không thể thiếu chứ? Tại sao cậu không dựa theo tư tưởng và cảm tình của bản thân để lĩnh hội nội tâm của mình? Nếu như phần đánh đàn thì dù có khó khăn như thế nào ta cũng có thể dạy cậu nhưng về mặt ngộ tính cùng thiên phú thì ta làm sao có thể dạy cho cậu được?"

Lời của Backhaus nói ra khiến cho người trong mộng tỉnh giấc, tâm tình của Chu Dật Tài không ngừng kích động. Đúng vậy, tại sao lại cứ đem khúc nhạc mình đánh ra so với khúc nhạc của Backhaus chứ? Tại sao không dùng cái tâm của mình mà chơi đàn? Tại sao không dùng cái tâm của mình cảm thụ phím đàn chứ? Lấy lại bình tĩnh một chút, đợi cho sự đau nhức ở mười ngón tay qua đi, sau khi tiến vào trạng thái tốt nhất Chu Dật Tài bắt đầu chơi tiếp.

Tiềng đàn vang lên, dường như hắn quên hết tất cả, chỉ còn mừơi ngón tay chuyển động mà thôi, tất cả tâm tư đã hòa theo khúc nhạc. Khi tiếng đàn dứt hẳn, giai điệu của nó dường như vẫn còn đọng bên tai hắn.

Kế tiếp Backhaus lại chơi thêm mấy khúc nhạc nữa, và đồng dạng cũng bảo Chu Dật Tài chơi lại. Nhưng lần này, Chu Dật Tài không hề lãng phí thời gian nữa, chỉ cần Backhaus chơi một lần thì hắn là có thể dùng chính phong cách của bản thân hòan mỹ chơi lại khúc nhạc đó. Không thể không nói, Chu Dật Tài ở phương diện này có ngộ tính rất cao, con người đầy tiềm lực.

Backhaus rất thoả mãn với thành tích của Chu Dật Tài: "Không thể không nói, cậu là người học trò có ngộ tính nhất mà ta đã từng dạy. Đương nhiên, cài này cũng nhờ một phần vào sự trợ giúp của công năng học tập “mô phỏng” của Sàn Giao Dịch Địa Ngục. Bây giờ xin cậu hãy chú ý, ta sắp sửa tấu một khúc nhạc mà ta đã dốc hết tâm huyết nhiều năm sáng tạo ra “Huyễn Hồn Khúc”"

Backhaus lại ngồi xuống trước đàn piano, trên mặt nghiêm túc dị thường, tiếng đàn yếu ớt theo ngón tay ấn xuống bắt đầu phát ra. Không giống với những khúc nhạc vừa rồi, đây là một khúc nhạc pha trộn rất nhiều loại phong cách, có cái bóng của phong cách hiện đại, có vết tích của phong cách cổ điển, còn có phong cách lãng mạn. Đây là một khúc nhạc mang tòan bộ phong cách hiện đại và cổ kim, không hề giống với bất kỳ trường phái nào. Khúc nhạc Backhaus sáng tạo ra này đúng là có phong cách chưa từng xuất hiện trên thế gian.

Âm thanh tuyệt diệu vang lên, giống một sợi dây nối liền với tâm linh của Chu Dật Tài, cầm động tâm động, dường như đang nói với hắn về một cố sự thê lương, lát sau âm thanh lại biến đổi, giống như gió ấm áp thổi qua, trong nội tâm linh hồn như có dòng nứơc xiết chảy qua rồi hòa vào đại dương mênh mông.

Một loại cảm tình chưa từng có xuất hiện trong nội tâm của Chu Dật Tài, đó là ở sâu trong một góc linh hồn của hắn, trong tiếng đàn du dương như có vật gì nhẹ nhàng chạm vào, tâm thần của Chu Dật Tài đã tiến nhập một loại cảnh giới huyền diệu không giải thích đựơc, quá khứ, tương lai và hiện tại hòa làm một thể, các loại tình cảm đều chảy cả vào tâm hồn của hắn: tình thân, tình yêu, tình bạn, tình thế gian, tình vạn vật… đủ loại tâm tình tràn tới, cũng giống như nắng hạn gặp mưa rào, tẩy rửa thân thể cùng tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, nước mắt, cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Trong lòng của Chu Dật Tài mơ hồ thấy được sự cực hạn của nhân sinh, sự cực hạn của cầm đạo, đó là một loại cảnh giới chỉ cần bứơc vào một bứơc vĩnh viễn sẽ không muốn bứơc ra.

Chu Dật Tài như ngẩn ngơ, toàn bộ linh hồn của hắn đã hòa theo tiếng đàn của Backhaus. Trong lúc vô thức, ngón tay của đặt vào phím đàn, từng tiếng từng tiếng thanh thúy vang lên bên lỗ tai của hắn. Hắn dường như thấy đựơc quá khứ của bản thân, nước mắt từng giọt nhỏ xuống. Trong tiếng đàn tuyệt diệu, hắn mơ hồ cảm nhận được chân lý làm người.

Trong tiếng đàn du dương, hắn đã đựơc truyền thừa tinh thần âm nhạc của Backhaus, đồng thời hiểu được thái độ làm người của Backhaus, khí chất cao quý, nho nhã lễ độ và các lễ nghi của quý tộc, ngòai ra còn có những ngoại ngữ mà Backhaus tinh thông.

Thông qua công năng học tập thần kỳ của Sàn Giao Dịch Địa Ngục đã làm cho tinh thần của hai người vào giờ khắc này nối liền một chỗ. Backhaus tinh thông các ngoại ngữ Anh, Pháp, Đức, Nga, Latin, dưới sự trợ giúp của công năng học tập “mô phỏng” đã khắc sâu vào đầu của Chu Dật Tài, dường như trời sinh hắn ra đã biết nói các ngôn ngữ này rồi vậy.

Đây là tinh thần hòa hợp, cũng là sự cộng minh của linh hồn của hai người, không chỉ có Chu Dật Tài lĩnh hội sở học suốt đời của Backhaus, ngựơc lại Backhaus cũng vậy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tiếng đàn dừng lại, hai người vẫn còn đang ở trong ảo cảnh do tiếng đàn tạo ra, chưa thể thóat ra.

"Cực hạn của piano, cũng giống như mục tiêu trong cuộc đời, như vậy con người khi còn sống tại sao không thể như giống như piano ưu vinh hoa quý, không buồn, không vui, không giận dữ, không căm phẫn, chỉ một mục tiêu vì nghệ thuật chứ?" Backhaus đứng lên, thi lễ với Chu Dật Tài một cái, đây là cảm tình xuất phát từ nội tâm: "Cậu trai trẻ đáng mến, có thể trong hoàn cảnh nơi đây kết bạn đựơc với một thân sĩ như cậu, là vinh hạnh lớn nhất đối với William Backhaus ta. Con người vốn như đàn, khúc nhạc tựa như số phận, chúng ta tội gì phải đem những đọan không vui vẻ để ở trong lòng, vì sao không dành thời gian đi lĩnh hội những đọan nhạc ưu mỹ khiến người nghe phải động lòng chứ?"

Chu Dật Tài vội vã đứng lên, miệng muốn mở ra nói thì trước mắt cảnh vật lại đột nhiên biến đổi, tiếp đó hắn thấy bản thân đang ở nơi chọn lựa giao dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.