[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 30 : VONG HỒN CẬY TÀI KHINH NGƯỜI




Lăng Đạo Tử: Nam, vong hồn thuộc địa ngục tầng thứ nhất Bạt Thiệt Địa Ngục, sinh thời là một chuyên gia đồ cổ, đẳng cấp: 5 cấp, có thể tiến hành giao dịch.

Đôi mắt Chu Dật Tài đột nhiên trợn to mắt lên không phải bởi vì vong hồn này là chuyên gia về đồ cổ mà là vì cái đẳng cấp "5 cấp" của vong hồn này.

Chu Dật Tài vẫn nhớ rõ, nghệ sĩ piano vĩ đại William Backhaus cũng chỉ đạt đẳng cấp 3 mà thôi. Đẳng cấp càng cao chứng minh năng lực của vong hồn càng mạnh.

Lần này tiến vào Sàn Giao Dịch Địa Ngục đã làm hắn mất đi 2 điểm công đức. Hiện tại trước mắt là hơn năm mươi vong hồn nhưng đều thuộc 0 cấp đến 1 cấp, căn bản chẳng có gì đáng có thể giao dịch, nếu như mà cứ như vậy đi ra ngoài thì hiển nhiên rất có lỗi với 2 điểm công đức kia.

Hơn nữa vong hồn có tên Lăng Đạo Tử này lại có đẳng cấp cao như thế, lẽ nào ngoại trừ kỹ năng về đồ cổ ra còn có những năng lực khác?

"Có giao dịch với hắn không đây?" Chu Dật Tài do dự suy nghĩ, sau đó đưa tay chạm vào tên của Lăng Đạo Tử trên màn hình.

"Đinh", một hàng chữ hiện ra: có muốn cùng vong hồn này tiến hành giao dịch hay không? Xin mời chọn lựa chấp nhận hay không?

Chu Dật Tài lại suy nghĩ một chút và ra quyết định tiến hành giao dịch cùng với vong hồn này, mặc kệ Lăng Đạo Tử còn năng lực khác hay không nhưng kỹ năng về đồ cổ của hắn cũng làm cho Chu Dật Tài có chút động tâm.

Chu Dật Tài rõ biết đồ cổ chỉ là một món hàng có giá trị tiềm năng rất lớn nhưng ngoài ra nó cũng có ý nghĩa ở một mặt nào đó. Đồ cổ là hình ảnh thu nhỏ của văn minh nhân loại, trong nó bao gồm biết bao học vấn.

Đương nhiên rất nhiều người hiện đại thu thập đồ cổ chỉ nhìn mặt hiệu quả kinh tế và lợi ích của nó mà thôi, chẳng hề quan tâm bản thân nó có giá trị minh chứng gì.

Chu Dật Tài vừa chạm tay vào chữ "Chấp nhận" trên màn hình, tức thì giọng nói của hệ thống vang lên: "Xác nhận thành công, người sử dụng cùng với vong hồn Lăng Đạo Tử tiến hành giao dịch, trong vòng 0,1 giây thời gian hệ thống sẽ đem người sử dụng đến nơi gặp vong hồn để tiến hành giao dịch"

Giống như lần trước, trên màn hình màu tím xanh bắn ra một luồng hào quang chiếu vào người của Chu Dật Tài. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau khi mở mắt ra nhìn rõ cảnh vật thì thấy bản thân đang đứng ở giữa một ngôi đình nhỏ.

Một người trung niên có mái tóc đuôi sam thật dài, thân mặc một bộ quần áo màu lam, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Chu Dật Tài, dường như đã biết rõ ý đồ của hắn đến đây.

Chu Dật Tài vừa mới ổn định thân thể đứng vững thì đột nhiên có luồng khí âm trầm cuồn cuộn thổi đến, hắc ám vô tận đã đem toàn bộ bầu trời trong địa ngục che hết.

Trong đám mây đen cuồn cuộn, một khí tức lành lạnh và kinh khủng lao thẳng tới Chu Dật Tài, khí tức tử vong tràn ngập thiên địa.

Nhiều tiếng quỷ hồn đang tru lên thê thảm trong đám mây đen dày đặc làm cho Chu Dật Tài cảm thấy nổi da gà toàn thân.

"Người giao dịch, ngươi đã lựa chọn không đúng thời điểm đến đây rồi" Bên trong ngôi đình nhỏ, người trung niên mở miệng: "Trong mỗi một tháng thời gian thì địa ngục luôn có mấy ngày như thế này làm cho người cảm thấy sợ hãi, địa ngục cũng giống như nhân gian, có ánh dương, có mây trắng, nhưng trong ngày cực dương thì ngoại trừ một số ít vong hồn ra, toàn bộ quỷ hồn sẽ phải chịu nỗi đau bạt thiệt (kéo lưỡi), đây là sự nghiêm phạt mà địa ngục dành cho chúng ta"

Chu Dật Tài phát hiện ra ánh mắt của hắn trở nên e ngại khi đề cập đến mấy chữ "nỗi đau bạt thiệt" .

Chu Dật Tài hít sâu một hơi, cơn sợ hãi dần dần giảm bớt, chiếc Nhẫn Công Đức trên tay truyền đến một tia ấm áp làm cho tâm tình khẩn trương của hắn dần bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Ngươi là Lăng Đạo Tử, người triều Thanh phải không?" Chỉ có người của triều Thanh mới để tóc đuôi sam thắt bím.

Lăng Đạo Tử gật đầu đáp: "Không sai, chính là Lăng mỗ, thiết nghĩ trước khi đến đây giao dịch ngươi đã biết kỹ năng của ta, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc thì giao dịch của chúng ta xem như hoàn thành, ta sẽ đem ta sở học cả đời toàn bộ truyền cho ngươi."

"Chỉ là giám định đồ cổ thôi sao?" Chu Dật Tài phát hiện ra Lăng Đạo Tử này ăn nói rất tự tin, mặt toát ra một loaị thần sắc rất cao ngạo, phảng phất hắn tự cho cái gì hắn cũng đúng cả, đây là loại bệnh của loại người cậy tài khinh người.

Cũng không phải vong hồn nào đối với Chu Dật Tài cũng khách khí, xem hắn là cứu thế chủ. William Backhaus là một trường hợp ngoại lệ bởi vì bản thân ông ta chính là một thân sĩ quý tộc chân chính.

Từ trong mắt người này, Chu Dật Tài còn thấy được một thứ, đó là dường như hắn rất khẳng định Chu Dật Tài nhất định sẽ tiến hành giao dịch với hắn.

Chu Dật Tài suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi muốn ta làm chuyện gì?"

Lăng Đạo Tử ngồi trên một chiếc ghế đá trong ngôi đình, mỉm cười nói: "Giúp ta tìm kiếm một món đồ cổ và đem nó về Trung Quốc, về phần ngươi muốn giao nó cho ai hay là giữ cho chính bản thân thì ta không quan tâm. Tuy nhiên nhiệm vụ này nói khó không khó, nói dễ không dễ, chỉ là phải tốn hao thời gian rất nhiều thôi, và có lẽ trong cả đời của ngươi cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ này."

Chu Dật Tài trong lòng cảm thấy hứng thú và tò mò, đó rốt cuộc là thứ đồ cổ gì mà sau khi tìm được chỉ cần mang trở về nước thôi, chẳng cần phải giao cho Lăng Đạo Tử và cũng có thể giữ lại hoặc tặng cho người khác nên liền hiếu kỳ hỏi: "Món đồ đó là gì?"

Lăng Đạo Tử cười ha ha, nói: "Đừng nóng vội, hãy nghe ta nói hết đã.", xong đột nhiên chuyển đề tài: "Ngươi có biết tại sao các vong hồn khác đang phải chịu nghiêm phạt mà ta lại có thể ở đây cười nói với ngươi không?"

Đây xác thực cũng là một vấn đề nhưng Chu Dật Tài cũng không muốn biết đáp án, cái này đối với hắn cũng chẳng có hữu dụng gì.

"Bởi vì trong lòng ta có cất dấu một bí mật kinh thiên, và món đồ cổ kia đối với toàn bộ người Trung Quốc mà nói mang ý nghĩa rất trọng đại. Vì có bí mật này ta đã được ông trời ban ân, tránh khỏi nỗi đau đớn bị kéo lưỡi kia." Trên mặt Lăng Đạo Tử lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, "Và ta còn biết, chỉ cần ta và ngươi giao dịch thành công thì ta có thể đi chuyển thế đầu thai. Về phần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì điều đó không quan trọng"

Chu Dật Tài bắt đầu có chút chán ghét cái vong hồn này, hắn luôn tỏ ra thái độ không coi ai ra gì đối với mình, liền lạnh lùng trả lời: "Ngươi tin chắc ta sẽ cùng ngươi giao dịch sao? Dù gì đi nữa thì ta mới là người chủ động, có giao dịch hay không thì phải do ta quyết định, ta lúc nào cũng có thể cự tuyệt cuộc giao dịch này và rời khỏi đây."

Trong ánh mắt của Lăng Đạo Tử xẹt qua một tia hoảng loạn, tuy nhiên biến mất rất nhanh, vẻ mặt đắc ý khi nãy cũng hòan tòan tiêu mất. Qua một lúc đột nhiên Lăng Đạo Tử ha ha cười nói: "Nhưng ta vẫn tin tưởng rằng ngươi sẽ không cự tuyệt giao dịch với ta."

Chu Dật Tài cũng cười hỏi lại: "Sao ngươi dám khẳng định như thế?"

"Bởi vì ta không chỉ biết giám định đồ cổ mà còn tinh thông tranh họa, kỳ nghệ và nhiều kỹ năng khác, tin rằng ngươi cũng biết những kỹ năng này sẽ mang đến cho cuộc sống trần thế của ngươi rất nhiều chỗ tốt, mại lại cho ngươi cả danh lẫn lợi"

Chu Dật Tài đáp trả: "Ta giao dịch cùng với những vong hồn khác đồng dạng cũng có thể đạt được những thứ ngươi vừa nói"

Lăng Đạo Tử lại cười nói: "Không sai, những vong hồn có năng lực mạnh mẽ hơn ta rất nhiều nhưng ta có một số thứ bọn họ không có."

Lăng Đạo Tử nói tới đây đột nhiên ngừng lại, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Dật Tài.

Chu Dật Tài cũng không gấp, tuy rằng ở trong Sàn Giao Dịch Địa Ngục lâu sẽ bị hệ thống trừ điểm công đức nhưng số điểm cũng không nhiều, Chu Dật Tài vẫn có khả năng chi trả.

Hắn muốn nhìn một chút, vong hồn cậy tài khinh người này rốt cuộc có con bài tẩy gì trong tay mà dám kiêu ngạo như vậy!

Qua một hồi lâu, Lăng Đạo Tử thấy Chu Dật Tài không có ý tứ truy vấn nên lên tiếng: "Ngươi có nghe qua "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi)" Hoà Thị Bích chưa?."

"Là ngọc tỷ truyền quốc (1)" Chu Dật Tài thốt lên.

"Không sai, món đồ ta muốn ngươi đi tìm chính là ngọc tỷ truyền quốc tượng trưng của đế vương" Lăng Đạo Tử nói.

Chu Dật Tài trong lòng chấn kinh, thật không ngờ rằng món đồ cổ mà Lăng Đạo Tử muốn hắn tìm lại là Hoà Thị Bích. "Ngọc bích hoàn Triệu (2)", Tần Vương dùng mười lăm thành vẫn không thể đổi được bảo vật.

Đây là nhiệm vụ mà Lăng Đạo Tử giao cho Chu Dật Tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.