[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 27 : KỲ TÍCH ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC




Chu Dật Tài bước lên giữa sân khấu, tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn.

Hắn cứ như vậy đứng ở giữa sân khấu, nét mặt không biểu hiện gì, hai tay cầm micro đưa lên trước ngực.

Tiếng cười nhạo đầy trời dường như chẳng có chút quan hệ nào với Chu Dật Tài, phảng phất như mọi người đang cười nhạo không phải là hắn mà là người khác.

"Có gì đáng cười chứ?" Chu Dật Tài nhìn mọi người dưới sân khấu, trong lòng âm thầm nói: "Muốn cười, ta nhất định sẽ cho các ngươi cười no luôn"

Tràng cười nhạo khoảng mấy phút mới dừng lại. Chu Dật Tài đứng ngay giữa sân khấu, hắn cũng không muốn nói gì, lại càng không muốn giải thích, cái hắn cần làm bây giờ là nói cho mọi người biết ai mới là đối tượng đáng cười.

Khi tiếng cười dừng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh thì Chu Dật Tài dõi mắt nhìn thoáng qua bên dưới, trong đám người hắn nhìn thấy Lý Hài, Dương Phương Vũ, đồng thời cũng nhìn thấy Vương Trường Tử, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt như nhau, rất phẫn nộ. Bọn họ đang phẫn nộ người sắp xếp kế hoạch sỉ nhục Chu Dật Tài.

Chu Dật Tài còn nhìn thấy Edward trong đám người. Người bạn đến từ nước Đức xa xôi này trên mặt vẫn nở nụ cười vốn có.

Nhẹ nhàng hướng về Edward gật đầu, sau đó trước ánh mắt của tất cả mọi người Chu Dật Tài chậm rãi xoay người bước về chỗ đặt đàn piano.

"Hắn muốn làm gì thế?" Trong đầu mọi người đồng thời nảy lên một câu hỏi giống nhau. Ngay cả Vương Tử Vi cũng đồng dạng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Chu Dật Tài: "Anh ta muốn chơi đàn piano sao? Lẽ nào anh ta muốn dùng một khúc nhạc để đáp lại sự cười nhạo của mọi người đối với anh ta?"

"Lão tứ đang làm gì thế?" Trong lòng Lý Hài, Dương Phương Vũ, Vương Trường Tử ba người thầm hỏi.

"Đinh...", từ cái micro đặt trên đàn piano truyền ra âm thanh.

Âm thanh thử đàn hầu như vang vọng tới khắp mọi ngõ ngách. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Chu Dật Tài chậm rãi ngồi xuống, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên phím đàn.

Ngay khi hắn chuẩn bị đánh đàn thì nhiều loại tâm tình hắn trước đây chưa bao giờ cảm thấy được chảy vào trong nội tâm hắn.

Sự khen chê của thế nhân, ánh mắt lạnh lùng của thế nhân cùng bản thân có quan hệ gì đâu? Ta chỉ đạm nhiên cười cho qua, trung thành với tâm tính bản ngã của mình, dạo bước thế gian, đi con đường riêng của mình, hơi đâu mà quản người khác nói gì?

Trên thế gian này có người nào thành công mà không phải trải qua những tiếng cười nhạo và châm chọc của người khác, có ai không trải qua những sự ngăn trở, sự khó khăn trong cuộc sống chứ?

Mười ngón tay đặt lên phím đàn, đủ loại tâm tình chảy vào trong lòng Chu Dật Tài. Cười nhạo thì sao? Châm chọc thì thế nào? Miệng đời ai có thể quản? Chỉ cần tâm ta vui vẻ thì còn quản đến cái chi?

Lúc này Chu Dật Tài rốt cuộc cũng cảm nhận được chân lý mà William Backhaus nói, chỉ cần có đàn nơi tay, toàn bộ hoang mang, toàn bộ sự cười nhạo, ở trong mắt chỉ là mây khói thoáng qua mà thôi!

Không vì sự cười nhạo mà tự ti, không để tâm ma mê hoặc, đây là tâm lý phải có của một người nghệ sĩ piano chân chính.

Beethoven, Mozart, Napoleon, ngay cả người cha của văn học Shakespeare, người nào không phải bước lên sân khấu từ tiếng cười nhạo của nhân loại?

Từng tiếng âm thanh huyền diệu gần như là âm thanh của tự nhiên từ những ngón tay của Chu Dật Tài bỗng nhiên vang lên, từng tiếng từng tiếng đàn du dương xuyên thấu qua linh hồn người được đánh ra. Đôi tay của Chu Dật Tài vô cùng nhuần nhuyễn, giống một đôi tay vô hình đang vuốt ve nội tâm con người.

Tiếng đàn vang lên, phía dưới sân khấu vốn còn lao nhao nhất thời lâm vào sự yên tĩnh, phảng phất trên khắp bầu trời đều được bao phủ bởi làn điệu uyển chuyển khúc chiết, âm thanh có thể thấu thị nhân tâm. Trong nháy mắt ngay khi tiếng đàn vang lên thì hầu như mọi người đều tiến nhập vào một loại cảm ngộ kỳ lạ, tiếng đàn như âm thanh ma quái tập kích vào trung khu thần kinh của bọn họ, rốt cuộc cùng với tiếng đàn, bọn họ đi vào thời khắc kỳ diệu nhất trong cuộc sống.

Mười ngón tay của Chu Dật Tài như chạy như nhảy trên phím đàn, ánh mắt của hắn chăm chú mê man, trong tiếng đàn của khúc nhạc "Huyễn hồn khúc" này, hắn nhìn thấy được cuộc đời của bản thân, từng cái từng cái bóng liên tiếp nhau hiện ra trong lòng hắn, cuối cùng có một cái bóng rất rõ ràng hiện ra và đứng trong màn đêm đen kịt.

Trời cao kia dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống mọi người cùng với đại địa mênh mông, đồng dạng thông qua tiếng đàn, Chu Dật Tài cũng dùng ánh mắt của mình nhìn vào thế gian huyền bí này.

Người đàn hợp nhất, đây là cảnh giới cao nhất của bất cứ một lĩnh vực nào, là nghệ thuật chân chính.

Làm người như thế, xử sự như thế, nhân tình quan hệ cũng như thế! Chỉ có đột phá gông xiềng tâm linh của bản thân mới có thể đứng cao xa hơn so với người. Không trải qua đau khổ thì làm sao có thể biết được nhân sinh chi đạo.

Khi làn điệu vút cao cùng tình cảm mãnh liệt qua đi thì mười ngón của Chu Dật Tài lại trở nên êm dịu hơn, tay biến nhạc biến, tiếng đàn tựa như một làn gió ấm áp thổi qua tâm linh của mọi người. Đây không phải là một khúc nhạc piano bình thường nữa rồi bởi vì ngừơi chơi đàn đã dùng một loại thủ pháp xuất quỷ nhập thần đánh động nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn của mọi người.

"Huyễn hồn khúc" này chưa từng xuất hiện tại nhân gian bao giờ, bản thân nó vốn chính là một khúc nhạc kích động linh hồn con người, mà kỹ thuật đánh đàn piano của Chu Dật Tài cũng đã đạt được một cảnh giới vô cùng kì diệu, hiện hắn đem toàn bộ phô diễn hết ra, đem khúc nhạc này đàn một cách rất tự nhiên và thần kỳ.

Mọi người, dù là người nào, cười nhạo hay là chờ đợi để chế giễu Chu Dật Tài, ai cũng lâm vào tình trạng ngơ ngẩn thừ người ra bởi vì linh hồn của bọn họ đã bị kỹ thuật chơi đàn thần kỳ của Chu Dật Tài đưa vào trong một loại ảo cảnh.

Tuy nhiên chân chính có thể cảm thụ được này khúc nhạc thần kỳ này chỉ có mấy người.

Một người là giáo sư có tâm huyết nhiều năm đối với âm nhạc, ông ta biết rõ rằng khúc nhạc mà Chu Dật Tài đang đàn kia đúng là khúc nhạc chưa từng xuất hiện trên thế giới này, nó như một cơn gió ngang trời thổi đến, là một sáng tác vượt trên mọi thời đại. Nhưng điều càng làm cho ông giật mình hơn là Chu Dật Tài có thể phát huy được khúc nhạc này nhuần nhuyễn vô cùng, bởi vì ông ta cảm nhận được ngay cả chuyên gia mấy chục năm trong nghề như ông cũng khó có thể chơi được khúc nhạc này một cách tự nhiên nhuần nhuyễn như vậy.

Khúc nhạc này từ đâu mà ra? Kỹ thuật đánh đàn của Chu Dật Tài làm sao có thể đạt đến thần kỳ như thế?

Câu hỏi này không chỉ có riêng vị giáo sư kia trong lòng tự hỏi, đồng thời cũng là câu hỏi trong lòng của Vương Tử Vi. Một nam sinh viên ngày thường chẳng có gì xuất chúng, không xuất hiện thì thôi, khi xuất hiện thì lại kinh động như thế? Tại sao anh ta có đựơc tài hoa như thế mà lại luôn yên lặng chứ? Nếu như không phải rơi vào tình cảnh của ngày hôm nay thì anh ta có tiếp tục giữ yên lặng như vậy không?

Anh ta rốt cuộc là người thế nào?

Người có năng lực tinh thông, tĩnh quan kỳ biến của thế gian, đàm tiếu nhân gian, không tranh danh, không tranh lợi, đây mới thật sự là cao nhân.

Lúc này Chu Dật Tài ở trong lòng của Vương Tử Vi đúng là một người như vậy.

Thế nhưng, người chân chính có thể cảm thụ được sự tinh túy trong tiếng đàn của Chu Dật Tài cũng không phải là giáo sư của khoa âm nhạc, càng không thiên tài âm nhạc Vương Tử Vi, mà là một người ngoại quốc không hề thông hiểu âm nhạc, Edward Backhaus, hậu nhân của nghệ sĩ piano vĩ đại William Backhaus.

Khi tiếng đàn vang lên trong phút chốc thì nước mắt đã rơi đầy trên gương mặt của hắn, hắc khóc không thành tiếng bởi vì hắn biết bản thân rốt cuộc đã tìm được người mà tổ tiên hắn bảo hắn đến tìm, đồng thời hắn cũng vì tổ tiên mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì đã sáng tạo ra một nhạc phẩm vĩ đại nhất trên thế gian này.

Tiếng đàn vẫn như trước, âm thanh vang vọng bên tai mọi người và sau đó tiến nhập vào linh hồn của bọn họ. Nhìn Chu Dật Tài chăm chú chơi đàn, tất cả mọi người cười nhạo hắn rốt cuộc cảm thấy hối hận, hành động của bọn họ vừa rồi không thể nghi ngờ là đang làm nhục một bậc thầy piano tài giỏi của thế giới này.

"Ôi, thật là một khúc nhạc tuyệt vời, anh ta đúng là thần của piano" Tất cả mọi người được tiếng đàn mang vào ảo cảnh, trong lòng chân thành cảm thán nói.

Tiếng đàn nhỏ dần và rốt cuộc cũng biến mất vào bóng đêm. Hàng nghìn người phía dưới sân khấu, không có một ai lên tiếng.

Chu Dật Tài yên lặng đứng lên, bước ra giữa sân khấu, vẫn giống như trước đó, lẳng lặng đứng yên nhìn mọi người bên dưới.

Lúc này cô gái ái mộ hư vinh Ngụy Lam, nước mắt rơi như mưa, nàng ta không chỉ có hối hận, càng hận bản thân vô tri: "Tại sao, tại sao như vậy, tại sao. . ."

Không có ai trả lời, cũng không có ai để ý tới nàng. Hàng nghìn người vẫn tiếp tục im lặng, không có ai dám phát ra tiếng động, tuy nhiên ánh mắt của mọi người hiện tại đều dán vào người sinh viên nam đứng trên sân khấu kia.

Một phút trôi qua, rồi năm phút, mười phút trôi qua. . .

Cũng không biết qua bao lâu, đám đông hàng nghìn người hầu như đồng thời cùng lúc vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng gầm gừ, tiếng hò hét kéo dài không thôi.

Bởi vì bọn họ không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt kỹ thuật đánh đàn piano siêu phàm thoát tục của Chu Dật Tài, chỉ có dùng tiếng vỗ tay mạnh mẽ phát tiết ra sự hâm mộ đối với hắn.

Chu Dật Tài hơi cúi người chào rồi bước trở vào cánh gà, tuy nhiên tiếng vỗ tay hoan hô vẫn rừng rực kéo dài thật lâu. Khi hai ngừơi dẫn chương trình đã bước lên, tiếng vỗ tay hoan hô đinh tai nhức óc vẫn không có ý tứ dừng lại chút nào.

Mọi người đang hâm mộ đối với tài hoa của Chu Dật Tài, hâm mộ kỹ thuật chơi đàn xuất thần nhập hóa của hắn, tuy nhiên Chu Dật Tài cũng biết, người sáng tạo ra kỳ tích này không phải là hắn mà là một vong hồn ở trong địa ngục có tên là William Backhaus, ông ta mới chân chính là thần của piano, chân chính là thần âm nhạc.

Chu Dật Tài chỉ là sứ giả đem vinh dự của ông ta về nhân gian mà thôi!

Hắn chỉ là một người truyền tin, không phải người sáng tạo, chỉ có William Backhaus, người nghệ sĩ piano vĩ đại của thế kỷ trước mới xứng đáng với những tiếng vỗ tay hoan hô như thế.

Về phần Chu Dật Tài, hắn bây giờ còn không có được năng lực này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.