[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 26 : CANON




Cũng may là Vương Trường Tử không nói tiếp, chỉ là "a" một tiếng rồi hỏi: "Có cần giấy lau máu không?"

"Bịch", Chu Dật Tài té ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này cô gái dẫn chương trình lại mở miệng, dùng giọng nói ngọt ngào lên tiếng: "Không cần tôi giới thiệu thì mọi người cũng đã biết, tiết mục biểu diễn kế tiếp sẽ do ..."

"Vương Tử Vi...", không đợi cô gái nói ra, phía dưới sân khâu đã thét lên điên cuồng.

"Đúng vậy, là Vương Tử Vi của khoa âm nhạc.", cô gái dẫn chương trình mỉm cười nói: "Tiết mục biểu diễn là độc tấu piano với khúc nhạc..."

"Canon (1) của Johann Pachelbel (2)", người nam dẫn chương trình tiếp lời: "Xin mời bạn Vương Tử Vi lên sân khấu..."

Hắn còn chưa có nói xong, tiếng hoan hô và vỗ tay dưới sân khấu vang lên lấn áp giọng của hắn.

Khi Vương Tử Vi bước lên sân khấu thì hàng loạt tiếng hoan hô và vỗ tay im bặt, dường như toàn bộ thế giới cũng an tĩnh lại.

Một dáng người thướt tha, đường cong rõ ràng, da trắng như ngọc, thần thái sáng lạn đi từ từ ra giữa sân khấu.

Giờ khắc này không có một chút âm thanh, hầu như ánh mắt của mọi người đều dán vào cô gái trên sân khấu kia.

Cũng đúng lúc này, Chu Dật Tài cũng đứng lên chuẩn bị, vì khi Vương Tử Vi biểu diễn xong thì kế tiếp sẽ là hắn.

Khi Chu Dật Tài đi đến sau cánh gà thì tiếng đàn vang lên, từng tiếng từng tiếng như nước cam lộ chảy vào trong lòng mọi người.

Được hưởng sự truyền thừa của vong hồn nghệ sĩ piano vĩ đại, Chu Dật Tài ngẩng đầu lên có chút si ngốc nhìn vào cô gái đang ngồi độc tấu trên sân khấu, lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời phát ra.

Vương Tử Vi mặc dù xinh đẹp nhưng Chu Dật Tài cũng chẳng quan tâm lắm, tuy nhiên giờ khắc này đây hắn thật sự đã bị Vương Tử Vi mê hoặc hoàn toàn.

Hắn bị mê hoặc không phải vì gương mặt tuyệt đẹp của nàng, cũng không phải vóc dáng thướt tha của nàng, mà là vì tiếng đàn của nàng.

Backhaus từng nói qua với hắn, đàn cũng như người, người cũng như đàn, chỉ có toàn tâm toàn ý hòa nhập vào trong đó thì sẽ đánh ra được âm điệu tuyệt vời nhất trên thế gian.

Chu Dật Tài chỉ có thể dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung kỹ thuật đánh đàn của Vương Tử Vi, có thể đem khúc nhạc "Canon"đàn được xuất thần như vậy xác thực là thế gian hiếm có.

Johann Pachelbel sáng tác khúc nhạc bất hủ Canon này, nguyên nhân là do vợ con của ông qua đời hết trong một nạn bệnh dịch, để kỷ niệm hướng thệ người chết, ông đã lấy giai điệu uyển chuyển thê lương nói lên nội tâm trong lòng.

Tuy nhiên khúc nhạc Canon của Johann Pachelbel cũng không phải là khúc nhạc viết dành cho piano. Johann Pachelbel không phải là nghệ sĩ piano mà là một nhạc sĩ, nghệ sĩ đàn organ, ông sinh ra tại Nuremberg, Đức.

Khúc nhạc bất hủ này tuy chỉ ngắn ngủn trong khoảng 5 phút nhưng đối với những người yêu thích âm nhạc cổ điển là một món quà tinh thần rất quý giá, nó là một kỳ tích hơn ba trăm năm và sẽ kéo dài bất hủ.

Bất luận là quá khứ hay tương lai, Chu Dật Tài cũng tin chắc rằng khúc Canon này sẽ bất hủ hậu thế, vì ngay cả thần âm nhạc Beethoven, thánh piano Bach những nhân vật vĩ đại này lúc sáng tác khúc nhạc cũng không thoát khỏi cái bóng của Canon.

Nhưng người chân chính có thể đem khúc nhạc này diễn tấu xuất thần nhập hóa chính là Nicolas Angeles, nghệ sĩ ghi ta đàn khúc nhạc đã đựơc cải biên vào năm 1987, buổi biểu diễn chấn động một thời.

Và lúc này Chu Dật Tài cũng tin tưởng người tiếp theo có thể chân chính đem tinh thần của Johann Pachelbel nhắn nhủ ra chính là cô hoa hậu giảng đường này.

Kỹ thuật của nàng đã đạt đến một cảnh giới rất cao, đã hoàn toàn đem giai điệu của khúc Canon, réo rắt, ưu thương nhưng không đau khổ, giống như nước cam lộ tràn vào tẩy rửa linh hồn người.

Qua một lúc lâu Chu Dật mới hồi phục tinh thần lại, sau đó đi tiếp vào con đường dẫn lên sân khấu chờ đợi, chỉ cần Vương Tử Vi vừa đi xuống và người dẫn chương trình giới thiệu thì hắn có thể ngay lập tức bước lên.

Tiếng đàn lúc chậm lúc nhanh, lúc trầm lúc bổng, rốt cuộc cũng kết thúc.

Vương Tử Vi đứng lên, đi ra giữa sân khấu cúi người chào khán giả rồi chậm rãi lui về sau cánh gà.

Cho đến khi hình bóng của Vương Tử Vi biến mất trên sân khấu thì tiếng vỗ tay vẫn kéo dài không thôi, lúc này tiếng la hét lại vang lên.

Khi Vương Tử Vi đi ngang qua Chu Dật Tài thì bỗng nhiên lòng hắn rung động, mở miệng: "Tử Vi, có thể đàn khúc Canon được xuất thần nhập hóa như vậy, trên thế giới này cũng chỉ có mấy người, trong đó có bạn bởi vì bạn hoàn toàn có thể cảm nhận được tinh thần của Johann Pachelbel khi sáng tác khúc nhạc này"

Vương Tử Vi mỉm cười, giống như một đóa hoa bách hợp đang nở, ánh mắt có chút kinh ngạc liếc nhìn Chu Dật Tài, nhận ra hắn là bạn cùng khoa nên khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn bạn!" rồi sau đó bứơc ngang qua Chu Dật Tài để lại một mùi hưong thơm ngát.

Một nụ cười khổ hiện lên trên mặt Chu Dật Tài, hắn vốn khen Vương Tử Vi thật lòng, chẳng hề có cái gì muốn lấy lòng cả, tuy nhiên Vương Tử Vi chỉ nghĩ rằng hắn đang xum xoe nịnh bợ mình thôi.

Chu Dật Tài lắc đầu, dù sao thì hắn cũng không có tâm tư để quản, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi! Nghĩ xong lại hướng nhìn lên sân khấu. Lúc này hai người dẫn chương trình đã có mặt.

Cũng đúng lúc này, Chu Dật Tài rốt cuộc biết tại sao Ngụy Lam lại có thể đem tên của hắn đăng ký biểu diễn, vì hắn nhìn rõ người nữ dẫn chương trình đang có mặt trên sân khấu đúng là Ngụy Lam.

Người nam còn lại Chu Dật Tài cũng có biết, thường ngày người này rất có thành kiến đối với hắn.

"Cảm ơn tiếng vỗ tay nồng nhiệt của các bạn", giọng của Ngụy Lam rất êm tai, nói: "Sau đây là tiết mục biểu diễn của một bạn nam thuộc khoa âm nhạc tên là Chu Dật Tài, tiết mục biểu diễn của anh ta chính là..."

Người nam đứng bên cạnh Ngụy Lam tiếp lời, nói: "Một ca khúc mang tên "Anh rốt cuộc yêu ai?". Tôi tin rằng các bạn cũng đã biết ý nghĩa của ca khúc này rồi"

Hắn giới thiệu xong rồi quay qua Ngụy Lam hỏi: "Xin hỏi bạn Ngụy Lam, nghe đồn người sắp sửa biểu diễn này có phải đã từng là bạn trai của bạn không?"

Ngụy Lam đáp lời: "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng tôi cùng anh ta đã chia tay gần một tháng, giữa chúng tôi cũng chẳng còn quan hệ gì nữa, hơn nữa tôi hiện cũng đã có bạn trai mới. Nếu anh không nhắc thì tôi thật không nhớ ra anh ta là bạn trai tôi."

Vẻ mặt của Ngụy Lam chẳng hề thay đổi, rất đạm nhiên nói tiếp: "Tin rằng bạn cũng biết, dù sao tôi cùng với anh ta cũng từng có một đoạn cảm tình, tuy rằng chúng tôi đã chia tay nhưng tôi vẫn hy vọng và chúc cho anh ta biểu diễn tốt đẹp, cho dù mục đích của anh ta chọn bài hát này là gì và muốn thể hiện cái gì thì tôi không quan tâm, tôi mong anh ta luôn được hạnh phúc."

"Mẹ bà nó, kỹ nữ mà muốn lập bảng vàng trinh tiết, sao ngươi không đi diễn kịch đi, đôi nam nữ chết tiệt, dám liên thủ đối phó lão tứ." Vương Trường Tử ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hai ngừơi, dường như là muốn xông lên ăn tươi núôt sống bọn họ vậy.

"Xem ra bạn Ngụy Lam quả nhiên rất có phong độ, dụng tâm quả là tốt.", chỉ nghe người nam dẫn chương trình nói: "Bạn Ngụy Lam, theo lời giới thiệu của bạn thì bạn học Chu Dật Tài này rất có thiên phú về ca hát , phải không?"

Ngụy Lam cố nén không cười ra tiếng, đáp: "Đúng vậy, tôi xin khẳng định."

Đúng lúc này phía dưới sân khấu, phàm là người nào có biết Chu Dật Tài cũng đều cười lên.

Đợi cho tiếng cười nhạo qua đi, người nam dẫn chương trình kích động hét to: "Xin mời... ca sĩ đặc biệt nhất của trường chúng ta, Chu Dật Tài, lên sân khấu"

"Ha ha...." tràng cười nhạo lại vang lên. Trong tiếng cười nhạo báng, Chu Dật Tài bước lên sâu khấu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.