[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 25 : SỰ THƯỞNG THỨC CỦA NGƯƠI CÓ VẤN ĐỀ




Chuyện trên đời là như thế, ngươi mạnh mẽ hơn so với người thì người khác tự nhiên sẽ sợ hãi ngươi, còn ngươi mềm yếu thì sẽ vĩnh viễn là đối tượng bị người khi dễ.

Chu Dật Tài cũng không là hạng người hung hăng thích đánh nhau và cũng không phải là hạng người độc ác gì, hắn chỉ là vì an tòan của bản thân thôi, và hắn cũng muốn làm cho địch nhân biết hắn không phải là người dễ trêu chọc.

Trước tiên dùng thủ đoạn sấm sét đánh cho Hồng Thiếu Hoa vô lực trở tay, một dao kia tuy hắn không muốn đâm nhưng lại phải đâm, chỉ có thủ đoạn phi thường mới có thể chấn nhiếp được bọn công tử Hùng Thiên Duệ. Tại sao hắn lại muốn Hùng Thiên Duệ gọi hắn ba tiếng ông nội, đây là một loại khí thế, hắn muốn Hùng Thiên Duệ cảm thấy được áp lực, cho dù là thị giác hay tinh thần đi nữa, làm cho hắn khắc sâu trong lòng một điều: Chu Dật Tài không phải là người bọn hắn dễ dàng động đến.

Về phần tại sao lại buông tha cho Hồng Thiếu Hoa, chuyện này quả thực rất đơn giản. Hồng Thiếu Hoa đúng là một người có tiền có thế nhưng hắn cũng chỉ là cậu ấm công tử bột, chỉ cần đánh hắn một tràng làm cho hắn sợ thì tin tưởng lần sau khi nhìn thấy Chu Dật Tài, có cho hắn chỗ tốt hắn cũng không dám đến gần nữa.

Đương nhiên, sự xuất hiện của Vương Trường Tử cũng nằm trong dự liệu của Chu Dật Tài, chỉ có ở gần khu hậu trường thì hắn mới an tâm đem chuyện làm lớn ra, càng lớn càng tốt, như vậy thì Vương Trường Tử mới biết và đến giúp, nếu như hắn không thể chấn nhiếp bọn người này thì cũng coi như để lại một đường lui cho chính mình.

Đây là một Chu Dật Tài đã thay đổi.

Sự thay đổi của hắn ngay cả người như không nhạy cảm lắm như Vương Trường Tử cũng có thể cảm giác được rõ ràng cho nên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Chu Dật Tài bởi vì hắn biết Chu Dật Tài trước đây tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.

Chu Dật Tài mỉm cười, toàn bộ mọi chuyện so với dự liệu của hắn tất cả đều đúng, mặc dù có chút không chính xác chính là Vương Trường Tử tới hơi chậm nhưng cuộc đời có mấy ai dự liệu chuyện chính xác trăm phần trăm.

Đúng lúc này thì tiếng vỗ tay hoan hô vang vọng khắp bầu trời.

Trên bầu trời đêm bỗng nhiên tỏa ra nhiều sắc màu khác nhau, tiếng hoan hô của mọi người càng thêm vang dội.

Pháo hoa liên tiếp được bắn lên bầu trời, hình thành từng bông hoa lớn tuyệt đẹp trong tiếng hoan hô.

Buổi lễ kỷ niệm trường đại học Thanh Dương thành lập đúng trăm năm chính thức bắt đầu.

Dương Phương Vũ, Lý Hài cùng Edward hiện tại cũng đã đến nơi tổ chức lễ.

Màn bắn pháo hoa qua đi, trên sân khấu lớn vang lên âm nhạc tuyệt vời. Bước lên sân khấu biểu diễn đầu tiên là một đòan hợp xướng của khoa âm nhạc. Ngay lúc này, Chu Dật Tài cùng Vương Trường Tử đã về tới khu chờ đợi biểu diễn dành cho nam trong hậu trường.

Số thứ tự biểu diễn của Chu Dật Tài là 18, tối thiểu còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới đến lượt hắn.

Kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không giống như các buổi lễ khác long trọng và quy tắc cũng không nhiều, người tham gia biểu diễn viên cũng có thể đứng ở dưới sân khấu xem hoặc làm gì khác mặc kệ, chỉ cần khi biểu diễn có mặt trên sân khấu đúng giờ là được.

Chu Dật Tài và Vương Trường Tử hiện đang ngồi nghỉ ngơi trong khu dành cho người biểu diễn.

Đãi ngộ dành cho người tham gia biểu diễn cũng không tệ lắm, một chai nước khoáng, rất nhiều thứ ăn vặt linh tinh ...., qua đó đủ thấy trường cũng chẳng bạc đãi sinh viên tham gia.

Vương Trường Tử trời sinh chính là một người hay gây sự, hắn đấu đá lung tung cướp được hai chỗ ngồi tốt nhất. Sau khi ngồi xuống và bỏ hàng lọat mấy thứ ăn vặt vô miệng, hắn liền tò mò hỏi: "Lão tứ, sao Hồng Thiếu Hoa lại máu me đầy người thế?"

Chu Dật Tài chầm chậm nhai thức ăn, đáp: "À, là ta đánh hắn xong, nhân tiện đâm cho hắn thêm một dao. Ta thấy còn chưa đủ lắm"

"Trời, còn chưa đủ nữa hả?" Vương Trường Tử trừng mắt nhìn Chu Dật Tài kêu to, thức ăn trong miệng cũng phun ra, nhưng hắn cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Tuy rằng mấy cú đập của ngươi không đánh vỡ sọ hắn, dao cũng không làm thương tổ đến gân cốt của hắn nhưng chí ít cũng làm cho hắn chảy mấy lít máu, vậy mà còn chưa đủ? Không lẽ ngươi muốn . . .", lắc đầu, Vương Trường Tử lại nói tiếp: "Tuy nhiên ta cũng hiểu được, nếu như lúc đó là ta thì ta cũng sẽ làm cho tên khốn đó nằm viện thời gian trên năm"

Chu Dật Tài trong lòng thầm nghĩ: "Thật là, ngươi cũng không nhìn lại cơ thể ngươi đi, cường tráng đầy sức mạnh, nếu như cho ngươi dùng gạch đập hắn thì một cú thôi cũng đủ cho hắn đi gặp Diêm Vương rồi"

Nếu như thật như vậy thì hậu quả quả là không thể tưởng nổi, cũng may mắn là Vương Trường Tử tới chậm, bằng không thì ngày hôm nay thật đúng sẽ có ngừơi chết.

Hai người thoải mái trò chuyện, tâm tình cũng rất sảng khoái. Đánh Hồng Thiếu Hoa một trận xong Chu Dật Tài cũng giải tỏa khí giận trong lòng, đã báo đuợc thù cho lão đại Dương Phương Vũ, nếu như tâm tình còn không thoải mái thì quả là không còn gì để nói.

Tiết mục tiếp tiết mục qua đi, bầu không khí cũng đến cao trào. Đặc biệt màn kịch vừa rồi làm cho tất cả người xem không bíết nên khóc hay cười nữa, đủ thấy hai ngừơi tham gia biểu diễn đã khổ công ra sao.

Chu Dật Tài đột nhiên nhướng mày, hắn cảm thấy được có một cặp mắt hung ác đang nhìn chằm chằm vào hắn. Quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là Hồng Thiếu Hoa.

Lúc này Hồng Thiếu Hoa lửa giận ngập trời, hắn mới vừa xử lý xong vết thương liền vội vã chạy tới buổi lễ hỏa thiêu, mục đích của hắn chính là muốn nhìn món quà mà Ngụy Lam chuẩn bị cho Chu Dật Tài. Hồng Thiếu Hoa vẫn mặc bộ quần áo hiệu như cũ, tuy nhiên máu lại nhuộm đỏ áo hắn, trên đầu thì quấn băng chi chít, bộ dáng rất thảm thương.

Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt của Chu Dật Tài thì trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự sợ hãi khiến hắn muốn tránh đi để Chu Dật Tài không nhìn thấy hắn.

Đây là kết quả của mấy cú đập và một cú đâm.

"Chu Dật Tài, ngươi hãy đắc ý đi, lát nữa ngươi sẽ biết cái gì mới gọi là sự xấu hổ. Ngày mai ngươi sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong trường này, nguơi là cái thá gì mà dám đấu với ta hả?" Hồng Thiếu Hoa nghĩ đến kế tiếp Chu Dật Tài sẽ lên biểu diễn, miệng liền nở nụ cười hung ác, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Chu Dật Tài nữa.

"Hồng Thiếu Hoa, hắn không phải bị thương sao? Làm thế nào lại đến đây?" Vương Trường Tử cũng nhìn theo Chu Dật Tài rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm chúng ta báo thù?"

Chu Dật Tài lại lạnh lùng cười đáp: "Hắn tới xem ta diễn trò hay."

"Trò hay? Ngươi có trò hay gì mà xem chứ?" Vương Trường Tử lắc đầu, thực sự nghĩ không ra có trò hay gì để xem, hắn chỉ biết là Chu Dật Tài hôm nay cũng tham gia biểu diễn mà thôi.

Chu Dật Tài đáp: "Ý ta muốn nói là chuyện ta biểu diễn"

Vương Trường Tử suy nghĩ một hồi lâu mới có phản ứng, nói: "Con bà nó, ta sẽ giết hết hai tên khốn Hồng Thiếu Hoa và con quỷ cái Ngụy Lam", rồi bốc nắm thức ăn bỏ vào miệng hung hãi nhai, mắt lộ hung quang.

Một tiết mục nữa trôi qua, hai sinh viên một nam một nữ dẫn chương trình xuất hiện và nói một hơi.

"Tiết mục biểu diễn kế tiếp chính là. . .", cô gái dẫn chương trình mỉm cười nói, chỉ là nói còn chưa hết lời thì phía dưới sân khấu tiếng vỗ tay của hàng nghìn học sinh vang lên như sấm.

"Tử Vi, Tử Vi, tôi yêu cô .... tôi yêu cô. . ."

Tiếng hò hét điên cuồng, đinh tai nhức óc, có thể thấy người biểu diễn kế tiếp được hoan nghênh cỡ nào.

Vương Trường Tử chớp chớp mắt nói: "Lão tứ, thật không ngờ Vương tiểu thư nhà chúng ta lại được hoan nghênh như thế. thảo nào lão tam cả ngày đều mơ mộng muốn đem cô ta biến thành áp trại phu nhân, thì ra là như vậy!", xong lại chớp chớp mắt nói tiếp: "Thế nhưng ta thấy con bé Vương này thế nào ấy, không xinh đẹp và dễ nhìn như Trần Bàn Bàn của Hiệp hội võ thuật chúng ta, gầy trơ xương, khẳng định sờ vào sẽ chẳng hề có cảm giác, thật chẳng biết ánh mắt của các ngươi thế nào nữa?"

Chu Dật Tài muốn phun máu và té xỉu! Trần Bàn Bàn của Hiệp hội võ thuật mập thù lù, nặng gần 200 kg, thân thể và khổ người đúng thật là...nhìn còn thấy sợ chứ ai dám sờ! Tuy nhiên Chu Dật Tài vẫn cố gắng hỏi lại: "Lão nhị, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Vương Tử Vi rất xinh đẹp sao?"

Vương Trường Tử mở to hai mắt nhìn Chu Dật Tài nói: "Đẹp hả? Ngươi nói con bé Vương kia đẹp, trời ơi lão tứ, ta thú thật không thể không nói sự thưởng thức của ngươi có vấn đề rồi. Con bé Vương đó vóc người gầy nhom chẳng có miếng thịt, mặt thì trắng nhách trông như củ cải, nếu như gả cho ta thì chỉ cần một chút không cẩn thận, ta sẽ đè chết cô ta. . . Ủa, lão tứ, ngươi bị gì thế?"

"Ta đang hộc máu đây. . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.