[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 24 : CÓ MỘT SỐ NGƯỜI CÁC NGƯƠI ĐẮC TỘI KHÔNG ĐƯỢC




Chu Dật Tài sẽ thực sự tin tưởng Hồng Thiếu Hoa là người nói được thì làm được sao? Mọi chuyện tuyệt không đơn giản như vậy, tuy nhiên tại sao Chu Dật Tài lại làm thế?

Mọi chuyện diễn biến hầu như đã được Chu Dật Tài lường trước, khi Hồng Thiếu Hoa thua cược thì quả nhiên hắn đưa ra đề nghị muốn Chu Dật Tài theo hắn đi tới chỗ khác để hắn thực hiện lời hứa, nhưng theo hắn thì quá nguy hiểm. Dù sao, Chu Dật Tài cũng chỉ có một người, còn Hồng Thiếu Hoa thì dẫn theo cả đám, làm sao đấu đây? Tuy nhiên có một số việc cũng không tuyệt đối, đánh nhau cũng là một môn kỹ xảo, không phải là vấn đề người nhiều người ít.

Trong trường đại học này đúng là có rất nhiều người sợ hãi thế lực của Hồng Thiếu Hoa nhưng Chu Dật Tài không nằm trong số đó.

Chu Dật Tài chính là muốn lập uy với Hồng Thiếu Hoa, nếu ngày hôm nay mà hắn mềm yếu nhân nhượng thì ngày khác Hồng Thiếu Hoa sẽ liên tiếp kiếm chuyện với hắn cho nên Chu Dật Tài muốn lập uy với hắn để sau này hắn không dám làm gì với mình nữa.

Chu Dật Tài nói với Hồng Thiếu Hoa: "Đi thôi!", sau đó đi ra ngoài hậu trường.

Hồng Thiếu Hoa nháy mắt với Hùng Thiên Duệ, sau đó dẫn đám người của hắn đi theo Chu Dật Tài, vẻ hung ác trên mặt của Hồng Thiếu Hoa cũng hiện ra rõ ràng.

Cho dù Chu Dật Tài có thủ đoạn lợi hại thế nào thì chỉ cần hắn rời khỏi nơi đây, cách xa tầm mắt của mọi người thì hắn chỉ có một thân một mình. Một người chống lại một đám bảy tám người, không phải là muốn chết sao.

Trong đầu của Hồng Thiếu Hoa thậm chí đang nghĩ tới chuyện sắp sửa xảy ra và phải làm gì: "Phải dằn vặt tên khốn đó ra sao đây? Cắt tay hay cắt chân?"

Nhưng chuyện tương lai ai có thể đóan biết?

Thời tiết tháng mười, gió thu lành lạnh thổi qua mặt của Chu Dật Tài làm hắn càng thêm tỉnh táo. Hắn không đi xa lắm, cách hậu trường khỏang mười mấy thứơc liền ngừng lại.

Thời tiết vào thu sắp sang đông, trời luôn luôn tối sớm. Chưa đến 6:00, bầu trời đã hơi xám rồi, tuy nhiên vẫn còn có thể thấy rõ cảnh vật.

Chu Dật Tài dừng lại, gương mặt đẹp đẽ của Hồng Thiếu Hoa bắt đầu trở nên dữ tợn, đắc ý cười ha hả nói: "Chu Dật Tài, ngươi hiện tại có muốn ta gọi ngươi ông nội nữa không?"

Chu Dật Tài đã sớm biết Hồng Thiếu Hoa sẽ trở mặt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, nhàn nhạt hỏi: "Câu này có ý gì?"

Hồng Thiếu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi còn tưởng rằng ta thật sẽ gọi ngươi ba tiếng ông nội sao? Đừng ngây thơ thế chứ Chu Dật Tài. Ông đây ngày hôm nay nói cho ngươi biết, dám làm cho Hồng Thiếu Hoa ta mất mặt thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt."

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Hùng Thiên Duệ dẫn theo mấy tên bao vây ngăn cản đường lui của Chu Dật Tài, làm cho hắn chắp cánh cũng khó thóat. Mặt khác, có bốn tên chia ra từ hai bên phải trái Chu Dật Tài ép tới. Hai nắm tay của chúng xiết chặt nghe rắc rắc, ánh mắt tàn bạo nhìn Chu Dật Tài, trông giống như mãnh thú đói lã sắp săn mồi, tùy thời có thể cho Chu Dật Tài một kích trí mạng.

Chu Dật Tài dường như không để ý đến mấy tên đó, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Hồng Thiếu Hoa nói: "Nếu như ta là các ngươi thì ta sẽ không làm như vậy"

Hồng Thiếu Hoa lấy làm lạ hỏi: "Nếu như ngươi là ta thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Không chỉ có Hồng Thiếu Hoa kỳ, bọn người bao quanh Chu Dật Tài cũng lấy làm hiếu kỳ.

Ngay lúc bọn chúng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Chu Dật Tài, đợi cho hắn trả lời thì Chu Dật Tài đột nhiên nhanh như chớp, cúi người nhặt một cục gạch trên đất rồi xông thẳng tới trước mặt Hồng Thiếu Hoa.

Trong lúc bất ngờ, chỉ thấy cục gạch trong tay Chu Dật Tài giơ lên rồi không chút chần chờ nện vào trán của Hồng Thiếu Hoa.

"Bốp", máu phun ra, một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hồng Thiếu Hoa vang lên: "Con mẹ mày, dám đánh tao à, ông sẽ giết mày. . ."

"Bốp", cục gạch lại hung hăng lần nữa đập vào trán của Hồng Thiếu Hoa, lần này so với lần trước còn nặng hơn. Cú đập khiến cho Hồng Thiếu Hoa choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trứơc mắt tối tăm.

"Bốp, lại là một cú đập trời giáng. Chu Dật Tài không chút do dự đập tiếp.

Có ngu mới lấy một mình đấu với bảy tám người, Chu Dật Tài cho dù lợi hại thế nào cũng song quyền khó địch tứ thủ.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Đập rắn phải đập đầu trước.

Trứơc mắt đám người của Hùng Thiên Duệ, Chu Dật Tài lại tiếp tục nện thẳng vào đầu của Hồng Thiếu Hoa, máu của tên công tử văng tứ tung cả vào mặt hắn. Lúc này, dáng vẻ của Chu Dật Tài trông rất rất dữ tợn đáng sợ, dường như là một con ác ma vừa từ địa ngục chui ra vậy.

Ngay cả mấy tên muốn chạy tới kéo Chu Dật Tài ra thì cũng bị dáng vẻ của hắn làm cho sợ hãi. Nghe Hồng Thiếu Hoa gào khóc thảm thiết, trong lòng Hùng Thiên Duệ không khỏi trách Hồng Thiếu Hoa: "Đáng lẽ ngươi phải ra tay sớm hơn, muốn đánh thì đánh mẹ cho rồi, ai biểu nhiều lời làm cái gì , hai quân đối đầu là đao thật thương thật, muốn tạo sĩ diện thì trước tiên đánh cho hắn xụi lơ rồi hãy tạo sĩ diện đi. Thật là một tên ngu ngốc"

Hùng Thiên Duệ chần chờ một chút liền có phản ứng, sau đó hét lớn với mấy tên bên cạnh: "Đồ ngốc chúng bay, còn không mau lên cho ta, lẽ nào đứng trơ mắt nhìn hắn đánh chết Hồng thiếu gia sao?"

Tiếng hét của hắn làm cho mấy tên thủ hạ giật mình tỉnh mộng. Chu Dật Tài dù có hung hãn thế nào thì cũng chỉ có một mình một ngựa mà thôi, một đám xông lên thì có thể dần chết hắn.

Mấy tên cùng nhau hét lớn một tiếng: "Lên", đồng thời chạy tới phía Chu Dật Tài.

"Bốp", lại một cú trời giáng nện vào đầu Hồng Thiếu Hoa, sau đó Chu Dật Tài bỏ cục gạch xuống, móc từ trên người ra một con dao trái cây, không chút do dự đâm thẳng vào cánh tay của Hồng Thiếu Hoa, tiếng kêu thảm thiết của hắn làm cho mấy tên đang xông đến dừng lại.

Chu Dật Tài quay đầu nhìn sang Hùng Thiên Duệ nói: "Người kính ta một thước, ta kính hắn một trượng, nếu ai nghĩ rằng ta dễ khi dễ thì cứ đến đây"

Mặt của Chu Dật Tài bị máu của Hồng Thiếu Hoa làm hồng khuôn mặt, thoạt nhìn thập phần dữ tợn, làm cho ngừơi khác nhìn vào có cảm giác tên này đang muốn liều mạng, ta không chết thì ngươi chết đây.

Hùng Thiên Duệ dù có ăn chơi trác táng nhưng hắn có khi nào gặp qua ngừơi độc ác như thế, trong lòng liền âm thầm nghĩ tới rút lui. Hắn cùng Hồng Thiếu Hoa đúng là bạn bè nhưng quan hệ này chỉ đựơc thành lập trong lối sống phóng túng, đến lúc khẩn yếu quan đầu thì hắn làm sao có thể liều mạng vì người khác được.

Chu Dật Tài ra tay làm cho bọn chúng bất ngờ trở tay không kịp, không chỉ đánh Hồng Thiếu Hoa mà còn làm cho bọn người của Hùng Thiên Duệ bị sợ để bản thân hắn có thể an toàn.

Nếu như ra tay lưu thủ trái lại sẽ làm cho bọn hắn cảm thấy được bản thân mình sợ phiền phức. Gạch uy lực tuy không nhỏ nhưng so với dao thì thua xa, tuy rằng chỉ là dao trái cây nhưng cũng là dao, có thể uy hiếp đến sinh mạng con người.

Chu Dật Tài hung hăng quẹt vệt máu trên mặt, nói: "Ta không muốn làm lớn chuyện nhưng cũng không sợ làm lớn chuyện, chuyện ngày hôm nay các ngươi phải cho ta câu trả lời thỏa mãn"

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . Ngươi muốn thế nào?" Hùng Thiên Duệ có chút ấp a ấp úng nói, xác thực, hắn đã sợ.

Chu Dật Tài nhìn Hồng Thiếu Hoa đang nằm trên đất không ngừng rên rỉ. Hắn ra tay cũng có chừng mực, đó đều là những vết thương ngoài da, tuy rằng thoạt nhìn Hồng Thiếu Hoa đã chảy không ít máu nhưng cũng không thương tổn đến gân cốt của hắn.

Chu Dật Tài khóe miệng cười cười, vẻ mặt có vài phần tà ý, lạnh lùng nói: "Có chơi thì có chịu, ngày hôm nay ba tiếng "ông nội" kia, các ngươi không muốn gọi cũng phải gọi"

Hùng Thiên Duệ dùng run thanh âm nói: "Chu Dật Tài. . . Ngươi đừng quá mức!"

"Quá mức?" Chu Dật Tài cười ha hả, hắn chính là muốn dùng khí thế đè ép, làm cho bọn người này khắc sâu trong lòng, khi bọn chúng nghĩ muốn trả thù hắn thì tự nhiên trong lòng sẽ có một tảng đá đè nặng, liền nói: "Quá mức thì sao nào? Lẽ nào các ngươi vừa rồi không quá mức hả? Khi các ngươi chiếm hết ưu thế thì các ngươi liền trở thành trời thành đất, còn khi biết đụng vào không nổi thì lại muốn đổi ý, trên đời này ở đâu có chuyện dễ dàng thế chứ, ngày hôm nay các ngươi nếu như không cho ta một đáp án thỏa mãn thì người nào cũng không đi đựơc"

"Người thua cược cũng không phải ta, ngươi nói với ta những lời này ... có tác dụng gì?" Hùng Thiên Duệ run run hỏi.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn từ xa xa truyền tới: "Đám người các ngươi dám đụng đến anh em của Vương Trường Tử ta, ông đây hôm nay phải giết hết."

Tiếng nói vừa dứt thì người cũng đến trước mặt Chu Dật Tài.

Vương Trường Tử vẻ mặt đầy sát khí nhìn đám người Hùng Thiên Duệ, đôi mắt như phun ra lửa, tiếp đó lại tinh tế quan sát Chu Dật Tài rồi thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Lão tứ, bọn chúng không làm gì ngươi chứ?"

Đột nhiên, Vương Trường Tử cảm giác được bầu không khí không đúng, tuy rằng trên mặt của Chu Dật Tài đầy máu nhưng hắn vẫn nhìn ra đó không phải là máu của bản thân Chu Dật Tài chảy ra, hơn nữa, từ ánh mắt sợ hãi của Hùng Thiên Duệ và Hồng Thiếu Hoa đang nằm trên đất rên rỉ thảm thiết thì có thể thấy được Chu Dật Tài chẳng hề có phương hại gì.

Vương Trường Tử chớp một chút mắt, có chút tò mò hỏi: "Lão tứ. . . rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Chu Dật Tài dường như không có nghe câu hỏi của Vương Trường Tử, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào Hùng Thiên Duệ nói: "Gọi hay không, ngươi mau quyết định, ta không có thời gian lôi thôi với các ngươi"

Hùng Thiên Duệ biết chỉ cần chính mình nói một tiếng "Không!", hắn dám khẳng định, con dao trong tay Chu Dật Tài sẽ không chút do dự đâm vào cơ thể hắn, trong lòng thầm mắng chửi Hồng Thiếu Hoa.

Hít sâu một hơi, Hùng Thiên Duệ muốn thốt ra chữ "Không" nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào con dao và vẻ mặt của Chu Dật Tài thì hắn buột miệng kêu, ngay cả chính hắn cũng không tin: "Ông nội, ông nội, ông nội. Ta gọi thế đựơc chưa?"

Chu Dật Tài cười lạnh một tiếng nói: "Nhớ kỹ, có một số người, các ngươi đắc tội không được. Còn không mau cút đi"

Nhìn Hùng Thiên Duệ và đám người mang Hồng Thiếu Hoa đi, Chu Dật Tài cười lạnh một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.