[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 23 : 500000 TỆ NGƯƠI LẤY ĐƯỢC SAO?




Ở trong mắt của mọi người, trận đánh cược này Chu Dật Tài chính là người thắng lợi lớn nhất, bất luận là hắn có lấy ra được 10 nghìn tệ hay không thì hắn vĩnh viễn cũng đứng ở mặt có lợi nhất. Tuy rằng 10 nghìn tệ đối với người thường mà nói đúng là một khoản rất lớn, và đối với Chu Dật Tài mà nói thì đúng là như thế. Hơn nữa Hồng Thiếu Hoa còn yêu cầu phải lấy ra ngay bây giờ, từ điểm này mọi người cũng có thể đoán ra, Hồng Thiếu Hoa đang có ý muốn làm nhục Chu Dật Tài, chỉ là ai cũng không ngờ rằng Hồng Thiếu Hoa tự thân đào hố đặt bẫy và người nhảy vào lại chính là hắn.

Có câu thành ngữ rất hay: "Thiên tác nghiệt, do khả thứ. Tự tác nghiệt, bất khả họat (tạm dịch: trời làm ác vẫn có thể tha thứ, tự làm ác thì không thể sống). Hại người không được ngược lại hại mình, trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.", có thể hình dung Hồng Thiếu Hoa hiện tại.

Không sai, bản thân Hồng Thiếu Hoa đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, tuổi trẻ đẹp trai, có tiền có thế, tuy nhiên lại quá tự cao tự đại, không chút nào đặt Chu Dật Tài vào trong mắt nên mới làm cho hắn lâm vào tình cảnh lúng túng của hôm nay.

Trong cảm nhận của hắn, Chu Dật Tài vĩnh viễn là một tên tiểu nhân vật, là tầng dưới chót mặc cho người chà đạp, nhưng hắn thật không ngờ rằng tên tiểu nhân vật kia lại phản đòn chơi hắn một vố.

Cho dù lúc này Hồng Thiếu Hoa biết bản thân đã rơi vào khốn cảnh nhưng tính tự cao tự đại của công tử vẫn thế, hắn vẫn không hề để Chu Dật Tài trong mắt. Trong đầu hắn luôn nghĩ rằng chỉ vì bản thân mình không cẩn thận nên mới để Chu Dật Tài có cơ hội thôi, chẳng hề lưu ý đến Chu Dật Tài đã có thay đổi ra sao.

"10 nghìn tệ, ngươi có không?" Hồng Thiếu Hoa lạnh lùng cười hỏi. Hắn đã mất mặt và thua cược nhưng hắn cũng vẫn muốn làm cho Chu Dật Tài hiểu rõ hiện thực rằng một tên sinh viên nghèo như ngươi không thể nào một bước có thể lên trời được.

Đồng dạng, mọi người có mặt cũng biết Chu Dật Tài sẽ không chìa ra nổi số tiền này. Ngay cả Hồng Thiếu Hoa loại công tử bột giàu có cũng sẽ không rảnh rỗi mỗi ngày ôm mười 10 nghìn tệ tiền mặt đi ra ngòai đường.

Lâm Ngọc Nhiên cũng âm thầm lo lắng cho Chu Dật Tài, nếu như hắn thực sự không chìa ra số tiền này thì hắn sẽ trở thành trò cười của người khác.

Một sinh viên nghèo, ăn nói lung tung nói muốn xuất ra 10 nghìn tệ tặng cho người bạn gái trước đây lo liệu việc vui, đây xác thực đúng là một chuyện buồn cười.

Nhưng thế giới này cũng không thiếu kỳ tích, không có người mỗi ngày ôm một khoản tiền mặt lớn ra đường nhưng lại có thể mang theo chi phiếu, nó tiện lợi và thực dụng chẳng hề thua kém tiền mặt.

May mắn là ngày hôm qua Chu Dật Tài vừa được Trần Thiên Vu đưa cho chi phiếu và hiện Chu Dật Tài vẫn giữ trong túi, chưa có thời gian đến ngân hàng để đổi lấy tiền mặt.

Trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, Chu Dật Tài mỉm cười rồi chậm rãi móc từ trong túi ra một tờ giấy, nhìn Hồng Thiếu Hoa nói: "10 nghìn tệ ta không có, nhưng ta có chi phiếu 500,000 tệ đây, tuy nhiên....", Chu Dật Tài dừng một chút rồi dùng một loại khẩu khí miệt thị nói: "Ta sợ ngươi lấy không đựơc thôi?"

Chu Dật Tài không phải là thánh nhân, lại càng không phải quân tử, có người muốn cưỡi lên đầu hắn thì nhịn nhục được sao?

Nam nhi phải tự cường, tự cố gắng, ngay cả bản thân mình cũng khinh thường bản thân thì còn có ngừơi nào sẽ kính trọng ngươi đây? Tôn nghiêm đều không phải dựa vào sự bố thí của người khác mà là dựa vào chính bản thân mình đọat lấy. Người quá mềm yếu thì vĩnh viễn vẫn thuộc lọai nhân vật bị người khác chà đạp thôi.

Tính cách của Chu Dật Tài đã thay đổi kể từ khi Sàn Giao Dịch Địa Ngục xuất hiện, hắn đã được tái sinh và đã đựơc định trước là phải đi trên một con đường bất phàm.

Từ một thanh niên cửa nát nhà tan rồi sở hữu Sàn Giao Dịch Địa Ngục thần kỳ, học được sở học cả đời của William Backhaus, thời gian chỉ chưa đến ba ngày.

Ba ngày thời gian đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, tuy nhiên tính cách con người cũng không phải muốn sửa là sửa được, thế nhưng lại có người cho Chu Dật Tài một cơ hội như vậy. Đầu tiên là việc Triệu Tử Yên phỉ báng làm nhục hắn, đây giống như là đặt một trái bom trên người của Chu Dật Tài, còn chưa đựơc châm ngòi nổ cho nên hắn mới dễ dàng bỏ qua. Nhưng hiện tại, sự khiêu khích của Hồng Thiếu Hoa lại giống như một tia lửa khiến quả bom phát nổ.

Đương nhiên, Chu Dật Tài cũng sẽ không ngốc đến nỗi tặng cho Hồng Thiếu Hoa 10 nghìn tệ để làm chuyện vui vẻ. Đây là một loại thủ đọan, tiền ta cho ngươi nhưng ngươi không lấy đựơc thì chỉ có thể trách chính bản thân ngươi thôi, trách ai cho được. Đồng thời Chu Dật Tài cũng tin tưởng Hồng Thiếu Hoa đối với 10 nghìn tệ cũng chẳng có hứng thú gì, mục đích của hắn chỉ có một đó chính là phải làm cho Chu Dật Tài mất mặt và nhục nhã.

Nhưng Chu Dật Tài của hôm nay đã không còn là Chu Dật Tài trước kia nữa, khi hắn sở hữu được Sàn Giao Dịch Địa Ngục thần kỳ như thế thì hắn còn có thể cam tâm làm người bình thường sao?

Không, với bất cứ ai thì cũng sẽ không cam tâm làm người bình thường. Trời xanh nếu đã ban cho một cơ hội tốt như vậy thì ai có thể buông bỏ đây?

Chu Dật Tài nói xong liền bỏ chi phiếu trở vào túi, nhàn nhạt cười nói: "Hồng công tử, lần đánh cược này, ngươi thua."

Một câu nói đơn giản nhưng không thể nghi ngờ giống như một đao chém vào trong lòng của Hồng Thiếu Hoa. Với một người có thân phận công tử của tập đòan tài chính như hắn thì hắn hiểu rõ tấm chi phiếu kia là thật hay giả. Khi Chu Dật Tài móc ra tấm chi phiếu thì trong nháy mắt, trên mặt hắn đã sớm không có chút máu.

Bản thân đào hố đặt bẫy hại người, người không nhảy xuống mà mình lại nhảy, đúng là tự đào mồ chôn mình.

Chuyện đả kích như vậy đúng là chuyện mà người như Hồng Thiếu Hoa không thể chịu được, hắn có cảm giác tôn nghiêm của bản thân bị Chu Dật Tài chà đạp, hơn nữa còn ở trước vô số ánh mắt bị Chu Dật Tài làm nhục nhã.

Ngay lúc Hồng Thiếu Hoa cảm thấy phẫn nộ nhịn hết nổi thì ngay phía sau hắn bỗng truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Hồng thiếu gia, hãy nhẫn nại, phải nhẫn, ở đây có quá nhiều người, nếu như ra tay ở đây thì vạn nhất truyền tới tai của hiệu trưởng, ông ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Chúng ta hãy dụ hắn vào một nơi vắng vẻ, sau đó hắn sẽ mặc cho thiếu gia chà đạp"

Giọng nói rất nhỏ, chỉ có Hồng Thiếu Hoa nghe được, trong cơn phẫn nộ nhất thời tỉnh táo lại. Một tia ác độc xẹt qua trên gương mặt đẹp đẽ của hắn, rồi hắn cười, dường như đối với trận thắng thua này không hề quan tâm chút nào, cười nói: "Chu Dật Tài, ta thừa nhận là ta xem thường ngươi, đánh cược chính là đánh cược, nếu ta đã chơi thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi thua, có ai dám tuyên bố trăm trận trăm thắng chứ. Chu Dật Tài, ngươi ngày hôm nay đã thắng ta, tuy nhiên sự sỉ nhục ngày hôm nay ta ngày khác sẽ đòi lại"

Hồng Thiếu Hoa phong độ ung dung làm cho người khác nghĩ hắn không hề đặt nặng sự thắng thua nói tiếp: "Ta Hồng Thiếu Hoa dám chơi dám chịu , tuy nhiên Chu Dật Tài ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi ba tiếng ông nội tại đây sao?"

Chỉ trong vài câu nói cũng có thể nhìn ra được Hồng Thiếu Hoa này cũng là một người cơ trí. Hắn thua nhưng Chu Dật Tài dám để hắn trước mặt mọi người gọi ba tiếng ông nội sao? Dù sao, hai người thân phận thật quá chênh lệch, một người là công tử của tập đoàn Hồng thị, một người là một sinh viên nghèo hai bàn tay trắng, nếu như Chu Dật Tài cứ khư khư yêu cầu Hồng Thiếu Hoa gọi hắn là ông nội trước mặt mọi người thì điều này cũng quá là ép uổng hắn đây.

Thế nhưng Hồng Thiếu Hoa là ai, hắn có nhân phẩm tốt như vậy sao? Một người thường ngày hung hoành bá đạo trong trường, một công tử danh tiếng xấu lan xa, có thật sẽ hối cải sao?

Chuyện khác thường tất có quỷ.

Ngay cả Lâm Ngọc Nhiên đứng bên cũng có thể từ nhìn ra Hồng Thiếu Hoa đang cố áp chế sự phẫn nộ trong lòng, liền nói với Chu Dật Tài: "Chúng ta đi thôi! Việc này bỏ qua đi, đừng để ý đến loại người như thế."

Chu Dật Tài nhìn thẳng Hồng Thiếu Hoa nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Hồng Thiếu Hoa mỉm cười nói: "Tìm một chỗ khác ta sẽ cho ngươi đáp án thoả mãn. Đương nhiên nếu như ngươi sợ hoặc là không tin con ngừơi của Hồng Thiếu Hoa ta thì chỉ cần ngươi nói một câu, ta đây ngay lập tức sẽ gọi ngươi ba tiếng ông nội.". Cái này gọi là lấy lui làm tiến.

Đúng lúc này, một tên đứng phía sau Hồng Thiếu Hoa đột nhiên lên tiếng: "Chu Dật Tài, mọi việc đừng có quá tuyệt tình nhé, Hồng thiếu gia nếu đã chịu thua thì tự nhiên sẽ chung đủ, thế nhưng ngươi thật sự muốn Hồng thiếu gia trước mặt mọi người gọi ngươi ba tiếng ông nội thì đó quả là quá tuyệt tình. Một người làm việc quá tuyệt tình thì chẳng khác nào không chừa đường lui cho bản thân, đừng nói Hùng Thiên Duệ ta không đáp ứng, ngay cả mọi người ở đây cũng sẽ thế thôi"

Tên này đúng là ngừơi đã hiến kế cho Hồng Thiếu Hoa.

Lời của Hùng Thiên Duệ vừa dứt thì đám người đứng phía sau hắn lập tức lao nhao: "Đúng, đúng, Chu Dật Tài, chúng ta khuyên ngươi đừng làm việc quá tuyệt tình thế, bằng không thì chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi."

Hồng Thiếu Hoa nhìn Chu Dật Tài, ánh mắt tràn ngập vẻ miệt thị, phảng phất là thách thức Chu Dật Tài: "Ngươi không phải muốn ta mất mặt sao? Được, ta cho ngươi cơ hội, thế nhưng ngươi dám không?"

Chu Dật Tài có dám không? Trừ đám người của Hồng Thiếu Hoa ra thì tất cả mọi người đều đoán rằng Chu Dật Tài sẽ không ngu dám làm như thế, chỉ nhìn vẻ mặt âm hiểm của Hồng Thiếu Hoa và Hùng Thiên Duệ thì cũng biết rồi. Chỉ cần Chu Dật Tài đi theo bọn chúng thì sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản giống như lời bọn chúng nói.

Chu Dật Tài đương nhiên không phải người ngu ngốc, sao lại đoán không ra bọn người Hồng Thiếu Hoa đang tìm cách chơi hắn. Đang lúc tất cả mọi người cho rằng Chu Dật Tài sẽ không đáp ứng thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đựơc, ta tin tưởng Hồng Thiếu Hoa ngươi là người nói được làm được"

"Chu Dật Tài anh điên rồi sao? Đi với tôi nào, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh làm chuyện điên rồ như thế." Lâm Ngọc Nhiên nói xong liền giơ cánh tay trắng noãn muốn nắm lấy tay của Chu Dật Tài nhưng chỉ chộp được vào không khí.

Chu Dật Tài đi về phía trước vài bước, tới trước mặt của Hồng Thiếu Hoa, nói: "Ta tin tưởng con người của Hồng công tử ngươi"

Hồng Thiếu Hoa cố nén sự đắc ý trong lòng, cười nói: "Đúng vậy, ta vốn là người như thế mà"

Là một người đang muốn dẫm chết ngươi đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.