[Dịch] Địa Ngục Giao Dịch Bình Đài

Chương 21 : THAM GIA BIỂU DIỄN




Chu Dật Tài cùng Edward vừa đến trước cổng trường thì Lý Hài và Dương Phương Vũ đã sớm chờ tại nơi này.,Nhìn thấy Chu Dật Tài vừa xuất hiện, Dương Phương Vũ liền lên tiếng: "Lão tứ, ngươi thật sự là muốn tham gia biểu diễn sao?"

Dương Phương Vũ là một người thành thật, khi Lý Hài nói cho hắn biết Chu Dật Tài quyết định tham gia biểu diễn thì trong lòng lập tức lo lắng thay cho ngừơi anh em này. Dụng ý của Ngụy Lam trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, tuy rằng rất hận nhưng cũng không thể làm gì đựơc. Ở trung học, từ khi biết Chu Dật Tài yêu Ngụy Lam thì đã có chút không đồng ý rồi, sau đó vào đại học thì bọn họ cũng đã can ngăn Chu Dật Tài vài lần.

Dù sao thì thời trung học cũng là ngây thơ, điều này có thể cho qua, nhưng khi trở thành sinh viên thì đã là người lớn rồi, tình yêu cũng không phải tốt đẹp giống như trong suy nghĩ của mọi người, tiền tài và vật chất mới là cái mà phụ nữ hiện đại theo đuổi.

Khi cha mẹ Chu Dật Tài còn sống thì Ngụy Lam cũng đối với hắn rất tốt nhưng khi hai người vừa chết đi thì cô gái ái mộ hư vinh đã bỏ đi. Chuyện càng đáng trách hơn là còn âm thầm chơi Chu Dật Tài một vố.

Vốn Dương Phương Vũ cho rằng Chu Dật Tài cũng như bọn họ đang tìm cách lẩn trốn, đợi qua buổi lễ rồi mới trở lại, ai có ngờ rằng Chu Dật Tài lại điên lên muốn tham gia biểu diễn, thật không biết trong đầu hắn nghĩ gì.

Chu Dật Tài nhìn vào ánh mắt lo lắng và hoài nghi của Dương Phương Vũ, trong lòng cảm thấy ấm áp, liền mỉm cười nói: "Lão đại, ngươi đang nghĩ là ta sẽ tự đi tìm nhục nhã phải không? Yên tâm đi, ta một khi dám tới thì sẽ không để cho Ngụy Lam như ý nguyện đâu, không chừng còn có thể làm cho cô ta thất kinh nữa đấy"

Thấy Dương Phương Vũ còn ý tứ muốn khuyên bảo, Chu Dật Tài phất phất tay nói: "Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực. Được rồi, lão nhị đâu rồi, sao không thấy hắn?"

Lý Hài lập tức đáp: "Lão nhị hôm nay cũng có tiết mục biểu diễn, đã đi báo danh rồi, hiện tại mọi người tham gia biểu diễn đã đến hậu trường hết rồi. . . À, lão tứ, ngừơi bên cạnh ngươi là ai vậy?"

"Một người bạn thôi" Chu Dật Tài đoán bọn họ khẳng định không biết chuyện ngày hôm qua phát sinh trứơc khoa ngoại ngữ nên chỉ đơn giản giới thiệu cho bọn hắn. Nhìn thời gian trên máy điện thoại thì đã là 4:45, Chu Dật Tài chỉ còn 15 phút thời gian chạy tới chỗ báo danh cho nên cũng không tiếp tục dài dòng, nói: "Được rồi, lão đại, lão tam, ta đi báo danh trước, có chuyện gì thì chờ sau buổi lễ hãy nói. Các ngươi chiếu cố Edward dùm nhé"

Quay lại nói với Edward vài câu rồi Chu Dật Tài vội vã chạy vào trường.

Edward nhìn Chu Dật Tài bỏ chạy đi rồi đảo mắt nhìn hai người xa lạ bên cạnh, lắc đầu thở dài nói: "Chu, các hạ quả là không có trách nhiệm."

Dương Phương Vũ cùng Lý Hài liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Edward, sau đó cũng lắc đầu, trong lòng tức giận thầm nghĩ: "Lão tứ, chờ coi chúng ta thu thập ngươi ra sao."

Tuy nhiên Lý Hài vẫn có cảm giác dường như Chu Dật Tài đã biến hóa, hỏi: "Lão đại, ngươi nói lão tứ có phải đã thay đổi rồi, đúng không?"

Dương Phương Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, ta cũng có cảm giác hắn đã thay đổi, đặc biệt là khí chất, biến hóa rất nhiều."

Lý Hài nhìn Edward một chút rồi hỏi: "Lão đại, bây giờ tính sao đây?"

Dương Phương Vũ nói: "Còn tính gì nữa, đương nhiên là dẫn hắn theo rồi. Lẽ nào để cho hắn đứng tại đây ngáp gió sao? Được rồi, mau gọi điện thoại cho lão nhị đi, nói cho hắn lão tứ đã tới, kêu hắn chiếu cố chút", cuối cùng lo lắng nói: "Hy vọng lão tứ sẽ không gặp chuyện không may!"

Khi Chu Dật Tài chạy tới chỗ báo danh thì đã là 4:59 phút.

Nhìn cái tên Chu Dật Tài trong bảng danh sách, nhân viên công tác đưa cho hắn một tờ giấy chứng nhận nói: "Đây là giấy chứng nhận dùng sau khi vào trong hậu trường, đừng làm mất nhé."

"Cảm ơn anh" Chu Dật Tài đưa tay tiếp nhận rồi chạy vào. Thời gian cách buổi biểu diễn còn một tiếng nữa, hiện tại ngoài những người đã bỏ cuộc thì ai cũng tập hợp đông đủ.

Sân khấu biểu diễn nhìn là biết chỉ là dựng lên tạm thời, bên trong hậu trường cũng rất đơn giản, chỉ là dùng mấy cây sào cùng một tấm vải đen rộng làm nên thôi, tuy nhiên diện tích lại rất lớn, có gần năm trăm mét vuông.

Chu Dật Tài đem giấy chứng nhận cho một sinh viên canh cửa xem, sau đó đi vào trong thì thấy rất nhiều người đang đi tới đi lui. Trong buổi lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường, ngừơi tham gia đúng là đông đảo, tiết mục biểu diễn cũng không dưới năm mươi: khiêu vũ, diễn kịch, hát, .... nói chung là rất nhiều.

Hậu trường đựơc chia làm hai khu, một khu dùng cho nam, một khu dành cho nữ. Hai khu đựơc chia cách chỉ cách bằng một tấm vải, tiếng cười nói của các nữ sinh viên phát ra làm cho những nam sinh viên hứng thú không thôi nhưng cũng không dám mạo muội khóet vải mà qua.

Chu Dật Tài nhìn đám sinh viên bên cạnh, cả đám ai cũng đều đang chỉnh trang gương mặt và quần áo cho chỉnh tề. Chu Dật Tài cũng không đứng lâu liền đi đến nhìn bảng danh sách biểu diễn một chút.

Bảng danh sách biểu diễn có màu đen và rất lớn, được vẽ chia làm bốn phần, sắp hàng theo thứ tự. Ở phần hai trên bảng, Chu Dật Tài nhìn thấy tên mình, số thứ tự biểu diễn là 18.

Dòng chữ đỏ trên bảng viết: Chu Dật Tài, tiết mục biểu diễn: đơn ca, bài hát: "Anh rốt cuộc yêu ai?"

Chu Dật Tài nhìn một chút rồi dự định rời khỏi đoàn người, đột nhiên nhìn thấy trên bảng có tên của bạn cùng khoa với hắn, đó là hoa hậu của khoa âm nhạc Vương Tử Vi, tình nhân trong mộng của Lý Hài.

Vương Tử Vi, tiết mục biểu diễn: độc tấu piano, khúc nhạc: "Canon" (nghe tại đây: )

"Thật không ngờ Vương đại tài nữ của chúng ta cũng tới tham gia biểu diễn" Chu Dật Tài một tháng không có tới trường nên đối với chuyện trong trường không biết nhiều, ngay cả việc bản thân tại sao lại xuất hiện trên bảng danh sách biểu diễn thì cũng là do Vương Trường Tử nói cho hắn nghe.

Chu Dật Tài bước ra từ trong đám người, đang muốn đi tìm lão nhị Vương Trường Tử thì có một giọng kinh ngạc truyền vào tai hắn: "Ah, Chu Dật Tài, tôi còn tưởng anh sẽ không tới?"

Giọng nói nghe rất êm tai, hơn nữa lại rất quen thuộc. Chu Dật Tài xoay người lại nhìn, thì ra là Lâm Ngọc Nhiên của khoa ngoại ngữ, cô đang dùng đôi mắt hiếu kỳ nhìn hắn.

Nói thật, Chu Dật Tài đối với cô gái này ấn tượng cũng không sâu, chỉ là gặp một hai lần mà thôi, tuy nhiên người ta đã mở miệng hỏi thì làm sao mà không đáp lời đựơc?

Chu Dật Tài mỉm cười nói: "Chào bạn Lâm, bạn cũng có tiết mục biểu diễn à? Ở đây không phải là khu vực dành cho nam sao, sao bạn lại ở đây?"

Lâm Ngọc Nhiên mặt hơi đỏ lên nói: "Tôi quên mang kịch bản nên tới đây tìm bạn cùng diễn mượn xem một chút.", ngừng lại một chút, sợ Chu Dật Tài không biết mình biểu diễn tiết mục gì, nói: "Tôi diễn kịch nói"

Kịch nói? Chu Dật Tài nhìn cô gái đỏ mặt trước mắt, nhìn thế nào cũng không hợp lắm với diễn kịch.

Lâm Ngọc Nhiên dường như nhìn thấu tâm tư của Chu Dật Tài, cười nói: "Đừng xem thường tôi như thế chứ, trong khoa tôi nổi tiếng lắm đấy"

Không đợi Chu Dật Tài trả lời, Lâm Ngọc Nhiên hỏi tiếp: "À, ngày hôm qua ngôn ngữ mà anh cùng với người ngoại quốc kia nói có phải là tiếng Latin không? Theo tôi biết thì loại ngôn ngữ này gần như đã biến mất, chỉ có giáo đình La Mã mới sử dụng mà thôi. Anh chỉ là sinh viên của khoa âm nhạc, làm sao lại có thể biết được nó chứ?"

"Tôi không chỉ biết có tiếng Latin mà tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Nga cũng biết.", đương nhiên lời này Chu Dật Tài sẽ không nói ra, bằng không thì sẽ làm cho cô sinh viên khoa ngoại ngữ này xấu hổ không ngớt.

Chu Dật Tài bắt đầu cảm thấy chuyện này thật khó trả lời, không lẽ nói là do một vong hồn dạy cho hắn? Suy nghĩ một chút mới nói: "À, tôi có một người thân từng làm việc tại Vatican, chú ấy đã dạy tôi, tuy nhiên không tinh thông lắm đâu, tôi chỉ có thể miễn cưỡng nói một vài câu xã giao thôi, so với chuyên gia ngọai ngữ như bạn còn kém xa lắm"

Lâm Ngọc Nhiên nổi giận nói: "Không dám, nếu như tôi thực sự là chuyên gia ngoại ngữ thì số tiền kia đã không là của anh rồi. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Trần Thiên Vu có đúng là trả cho anh 500,000 tệ không?", tiếp theo lại lắc đầu nói: "Người giàu có như Trần Thiên Vu khẳng định là sẽ giữ lời hứa, 500,000 tệ trong mắt ông ta cơ bản chẳng là gì. À, anh có thể thành thật nói cho tôi biết người ngoại quốc kia là ai không? Với người có thân phận như Trần Thiên Vu mà cũng tất cung tất kính đối với hắn thì xem ra hắn hẳn phải có địa vị rất lớn à"

Chu Dật Tài cười ha ha nói: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là anh ta đến từ Đức thôi, dường như là xuất thân từ một gia tộc hiển hách"

Lâm Ngọc Nhiên gật đầu, Chu Dật Tài tuy rằng có thể cùng cái kia người ngoại quốc giao lưu, nhưng dù sao thân phận cũng quá chênh lệch, dù gì thì Chu Dật Tài cũng chỉ là một người phiên dịch mà thôi. Dùng xong đương nhiên không còn giá trị.

Lâm Ngọc Nhiên đoán không sai, trong lòng Trần Thiên Vu cảm nhận Chu Dật Tài đích thực là một tiểu nhân vật, nhưng Edward lại xem hắn như bạn tốt và đối đãi với hắn nhiệt tình. Tuy nhiên có một số việc Chu Dật Tài cũng không muốn nói ra.

Lâm Ngọc Nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì nữa, lại nói: "Ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng chính anh đăng ký tham gia biểu diễn nữa chứ. Anh và người ngoại quốc kia vừa rời khỏi thì trong khoa của anh có vài người bàn tán và nhắc tới chuyện anh biểu diễn. . . Thật là không ngời, cô gái tên Ngụy Lam kia lại vô sỉ như thế. Được rồi, sao anh lại đến tham gia biểu diễn vậy?"

Chu Dật Tài thản nhiên cười, trong lòng cũng đoán được tâm tư của mấy người tung tin đồn kia. Hắn ngày hôm qua trước mặt mọi người đã rất nổi tiếng, còn lấy luôn số tiền lớn, vì vậy trong lòng bọn họ không phục nên liền dùng mấy lời này hạ thấp Chu Dật Tài, muốn cho hắn trở thành trò cười của người khác.

Mỉm cười, Chu Dật Tài không thèm để ý đến tâm tư của những người tiểu nhân này, đang muốn trả lời thì. . .

"Ah! Đó không phải là anh bạn Chu Dật Tài sao? Ngươi thật đúng là rất dũng cảm đấy, dám chường mặt ra tham gia biểu diễn. Ta phải khen ngươi như thế nào đây, quả là có dũng khí nhưng da mặt dày quá không biết xấu hổ à, đúng là... Có phải ngươi đối với Lam Lam của ta vẫn thâm hòai tình ý , muốn mượn cơ hội biểu diển này bộc lộ tâm tình có phải không?"

Một giọng nói chói tai từ phía sau Chu Dật Tài truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.