Qua một ngày dài Chu Dật Tài xác thực cảm thấy rất mệt mỏi. Lần thứ hai tỉnh giấc thì đã là sáng sớm hôm sau.
Sau khi tắm rửa vệ sinh xong thì có người mang điểm tâm sáng tới tận phòng cho hắn.
Sau khi ăn xong thì người làm tới dọn dẹp, vừa mới đóng cửa lại thì ngay sau cửa lại được đẩy ra, người bứơc vào là Edward, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, có thể thấy đêm qua hắn ngủ không ngon giấc.
Chỉ duy nhất lần này là Chu Dật Tài không thấy Trần Thiên Vu bên cạnh Edward mà thôi. Cũng không hỏi nhiều liền mời Edward ngồi xuống. Tiếp đó, vị quý tộc đến từ Châu Âu xa xôi này bắt đầu nhíu mày, nói: "Chu thân mến, các hạ cảm thấy biện pháp của vị hiệu trưởng đáng kính kia có thể giúp ta tìm được người ta muốn tìm không? Người này đối với gia tộc của ta rất quan trọng đấy"
Chu Dật Tài nhìn thấy hình dạng đầy tâm sự của hắn, trong lòng cũng có chút lo lắng cho ngừơi bạn ngọai quốc này liền nói: "Edward các hạ, thứ ta nói thẳng, ta rất tò mò các hạ vì nguyên nhân gì mà từ Châu Âu xa xôi một mình đến đây vậy? Không lẽ chỉ là vì muốn tìm một ngừơi mà không hề biết hình dạng và thân phận sao?"
Sau khi im lặng một hồi thì Edward bỗng có chút kích động nói: "Chu, đối với các hạ mà nói thì nguyên nhân khiến cho ta rơi vào hòan cảnh hiện tại này rất khó lý giải, nhưng xin các hạ tin tưởng, ta không phải có bệnh tâm thần gì đâu, điểm này ta tin tưởng ông Trần có thể giúp ta chứng minh. Còn vì việc tại sao ta đột ngột xuất hiện tại trường đại học và đi tìm một người ta không hề biết thì không biết khi ta nói ra các hạ có tin không?"
Edward đứng lên rồi đi qua đi lại trong phòng, thần sắc trông rất uể oải, dường như trong lòng đang rất bất an, hai nắm tay xiết chặt.
Chu Dật Tài tuy rằng rất sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi yên một chỗ, nhìn Edward đi qua đi lại trứơc mặt hắn .
Sau một hồi Edward mới bình tĩnh trở lại rồi ngồi xuống, và lời nói kế tiếp của hắn liền làm cho Chu Dật Tài như bị sét đánh: "Chu, các hạ có biết William Backhaus, nghệ sĩ piano vĩ đại của thế kỷ trước không?"
Cả người Chu Dật Tài như bị điện giật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Edward, tay phải bất tri bất giác che đậy chiếc nhẫn công đức ở tay trái, lạnh lùng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai?"
Trong lòng khẩn trương dị thường, Sàn Giao Dịch Địa Ngục là bí mật lớn nhất của Chu Dật Tài, mà bí mật này tuyệt đối không thể cho người khác biết đựơc, hắn suy nghĩ liên tục: "Lẽ nào hắn đã biết? Hắn biết được bao nhiêu. . ."
Edward đồng dạng cũng dùng ánh mắt lợi hại nhìn Chu Dật Tài, nói: "Xem ra các hạ có biết đến William Backhaus, người nghệ sĩ piano vĩ đại nhất trong lịch sử, tuy vậy các hạ không thể nào biết đựơc ông ta là người thừa kế duy nhất của một gia tộc cổ xưa, cả đời ông không có con trai thừa kế, chỉ có một ngừơi con gái. Ta, Edward Backhaus, là hậu nhân của ngài William Backhaus vĩ đại đây"
Chu Dật Tài không dám buông lòng, vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Edward. Lại nghe hắn nói tiếp: "Ta đối với vị tổ tiên này có lòng sùng kính vô hạn và dường như Chúa cũng biết nên vào một đêm kia, vị tổ tiên này xuất hiện trong giấc mộng của ta. Tuy rằng ta không biết ta hình dạng lúc sinh tiền của ngài nhưng qua ảnh chụp trong gia tộc thì ta cũng nhận ra đựơc ngài. Mặc dù có chút điểm dị kỳ, thế nhưng Chu à, các hạ không thể tin nổi lúc đó ta kích động ra sao đâu, dường như là ở ngòai đời thật chứ không phải ở trong mộng vậy"
Chu Dật Tài càng thêm khẩn trương hỏi: "Vị nghệ sĩ piano vĩ đại kia có nói gì với các hạ không?", ánh mắt vẫn dán thẳng vào mặt của Edward.
Vong hồn của William Backhaus nói gì với hậu nhân của ông ta? Đây mới là điều quan trọng. Nếu như ông ấy đem bí mật của mình nói cho Edward trước mắt biết thì sẽ ra sao đây?
"Ngài nói gì với ta à?" Edward có chút thống khổ giơ hai tay ôm đầu rên rỉ, dừơng như không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Chu Dật Tài khẩn trương đến nỗi ngay cả nhịp tim đập của mình cũng có thể nghe rõ ràng, hắn nhìn Edward không chớp mắt, tay càng xiết chặt Nhẫn công đức hơn.
Hai mắt Edward đỏ đậm lên, kích động nói: "Ngài muốn ta tới Trung Quốc, tìm kiếm một người trong trường đại học Thanh Dương, thế nhưng ngay khi ngài muốn nói ra tên của người đó thì . . .", nói tới đây trong mắt Edward liền hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên đang hồi tưởng tình cảnh gì đó rất đáng sợ.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Chu Dật Tài vẫn lườm lườm nhìn hắn.
Chu Dật Tài gặng hỏi, Edward khủng hoảng nói: "Mặc dù là cảnh trong giấc mộng nhưng cảnh đáng sợ này cho đến này vẫn luôn làm cho ta thấp thỏm lo âu, bởi vì ngay khi tổ tiên của ta muốn nói ra tên của người đó thì lưỡi của ông bị kéo ra, trái tim ngay ngực bị người đào rỗng, máu tươi chảy đầy trên người ông, vẻ mặt của ông rất thống khổ và dữ tợn, dường như là đang chịu nỗi đau khổ rất lớn. Càng đáng sợ hơn chính là phía sau ông hiện lên một đám mây máu dày đặc, trong đám mây máu đó thò ra một cánh tay nắm lấy tổ tiên của ta kéo đi mất"
Sau khi kể xong hết thì cả ngừơi Edward dường như trút được gánh nặng, vô lực ngã xuống ghế sofa, đồng thời, Chu Dật Tài cũng thở phào một hơi. Qua một hồi lâu, Edward mới dần dần khôi phục đựơc một chút tinh thần, Chu Dật Tài thấy thế liền cẩn thận hỏi: "Ông ấy có nói các hạ tìm người kia để làm gì không?"
Edward trả lời: "Bởi vì bà ngoại của ta cũng thuộc dòng họ Backhaus nổi tiếng này và bà không cho phép người khác dòng họ trở thành chủ gia tộc. Ông ngoại ta năm đó lúc cưới bà của ta cũng đã đem họ đổi thành Backhaus."
Chu Dật Tài có thể hiểu đựơc lời của hắn nói, loại sự tình này tại Trung Quốc cũng có và đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, trong đầu suy đoán rằng William Backhaus không thể đem bí mật của mình nói cho Edward là do quy tắc của Sàn Giao Dịch Địa Ngục, bản thân vong hồn sẽ không thể đem chuyện trong địa ngục nói cho ngừơi sống biết được.
Nhưng mặc kệ làm sao, Chu Dật Tài biết chỉ cần bản thân hắn không nói ra thì trên thế giới này sẽ không có ai sẽ biết được bí mật của hắn.